Cô không biết là trong bình nước truyền có thành phần thôi miên hay là cái gì, cô chỉ muốn ngủ.
Diệp Ân Tuấn biết, đây là bởi vì sức khỏe Thẩm Hạ Lan quá yếu.
Sức khỏe của Thẩm Hạ Lan vì tai họa không đáng có này đã bị tổn thương rất lớn.
Một tia đau lòng lướt qua mắt anh.
“Vậy em ngủ đi, anh ở đây với em.”
“Anh không có công việc để làm sao?”
Thẩm Hạ Lan không mở mắt lên được.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Em mới là quan trọng nhất.”
Những lời này lập tức khiến cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất thoải mái.
Cô biết mình hơi lập dị.
Nhưng người ta khi ốm đau hay bị thương đều không tránh khỏi mềm yếu, lúc này Thẩm Hạ Lan không muốn đàng hoàng, chỉ muốn làm nũng.
Cô và Diệp Ân Tuấn là vợ chồng, làm gì cũng được pháp luật cho phép, nhà nước ủng hộ không phải sao?
Nghĩ đến đây, khóe môi Thẩm Hạ Lan cong lên, trong mắt như được phủ một tia sáng, tỏa sáng rực rỡ.
“Ngài Diệp, anh biết nói chuyện thật đấy.”
“Lời nói từ tận đáy lòng. Ngủ đi.”
Trước kia Diệp Ân Tuấn sẽ không nói những lời này, nhưng sau khi bọn họ trải qua nhiều hơn, những lời này càng không tự chủ được thốt ra.
Lúc đầu còn có chút ngượng ngùng, nhưng nhìn thấy Thẩm Hạ Lan vô cùng thoải mái, thậm chí mặt mày rạng rỡ, Diệp Ân Tuấn cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.