Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 64: Cậu chủ gặp nguy hiểm



Lê Hiếu Nhật hơi liếc nhìn một chút rồi hờ hững ừ một tiếng.

“Cô Kiều bảo thuộc hạ sang đây vì cậu chủ có thể sẽ gặp nguy hiểm.”

“Nguy hiểm?” Lê Hiếu Nhật lại nở nụ cười bày tỏ ý không tán thành: “Nguy hiểm gì?”

Vừa dứt lời bỗng dưng dưới khàn đài có tiếng nhốn nháo, còn trên sân khấu thì có tiếng la hét, cánh tay đang nâng ly rượu của Lê Hiếu Nhật dừng lại giữa không trung, theo bản năng nhìn lên sân khấu.

Đã có một chuyện đáng sợ xảy ra!

Chùm đèn pha lê ngay phía trên đỉnh đầu Kiều Minh Anh đã rớt xuống được một nửa và đang lắc lư, phần tiếp nối giữa chùm đèn và dây điện đang dần đứt ra.

Chùm đèn pha lê này ban đầu là do CR cho người lắp đặt để tạo hiệu ứng trên sân khấu, tại sao lại đột nhiên đứt lìa?!

“Kiều Minh Anh!” Ly rượu rơi xuống đất vỡ tan, Lê Hiếu Nhật bật dậy chạy vội về phía sân khấu.

Kiều Minh Anh bị cảnh tượng này làm cho khiếp sợ, cô cứ ngước nhìn chùm đèn pha lê đang chực chờ rớt xuống đỉnh đầu mình, lúc này đầu óc cô đang bối rối không kịp suy nghĩ, nên hoàn toàn không thể động đậy cơ thể, đôi mắt ngập nước được chiếu sáng bởi ánh đèn pha lê ánh lên sự sợ hãi.

“Chạy mau!” Bên dưới sân khấu đột nhiên có tiếng hét khiến cục diện trở nên hoảng loạn.

Chùm đèn pha lê đổ ụp xuống Kiều Minh Anh với vận tốc rơi tự do.

“A!!” Tiếng hét hoảng hốt bên dưới sân khấu vang lên không ngớt, Kiều Minh Anh thấy chùm đèn pha lê càng ngày càng tiến tới gần mình.

Nói thì chậm nhưng mọi việc lại xảy ra rất nhanh, bỗng dưng một bóng người từ bên cạnh nhảy bổ tới, ôm lấy Kiều Minh Anh lăn sang một bên.

Chùm đèn thủy tinh nặng nề đổ ập xuống sàn nhà, tạo thành một vết nứt lan rộng ra xung quanh như mạng nhện, bóng đèn vỡ nát văng tung tóe trên sàn nhà.

Chân và tay của Kiều Minh Anh bị trụ đèn và những mảnh vỡ của chùm đèn pha lê văng trúng, nhất là chân của cô, bị trụ đèn đâm trúng khiến máu tươi nhuộm đỏ một mảng sàn nhà.

Thì ra, không phải là Lê Hiếu Nhật gặp nguy hiểm.

Mà là cô.

Kiều Minh Anh ngất xỉu, trước khi ngất một ý nghĩ lướt qua trong đầu cô.

“Minh Anh!” Khi Lê Hiếu Nhật đi tới bên cạnh sân khấu thì Kiều Minh Anh đã rơi vào hôn mê và máu tươi ở chân khiến lòng anh đau như cắt.

“Cậu chủ, xe đã chờ bên ngoài rồi.” Lê Tiến Dũng bình tĩnh bám theo phía sau Lê Hiếu Nhật đang bế bổng Kiều Minh Anh lên đi ra ngoài.

Ở một góc khuất phía sau bức màn sân khấu màu đỏ có một bóng người lấp ló rồi lặng lẽ rời đi ngay sau đó.

“Chạy đi, nhanh chóng đến bệnh viện gần nhất.” Lê Hiếu Nhật ôm Kiều Minh Anh, cẩn thận ngồi ở ghế sau, sau đó lấy một túi sơ cứu ở ghế sau ra.

Anh nâng cánh tay của Kiều Minh Anh lên, trên tay cô có một số mảnh vỡ nhỏ đâm vào và vẫn còn đang chảy máu, anh dùng nhíp kẹp vào các mảnh vỡ rồi rút mạnh ra, động tác của anh nhanh nhẹn gắp hết các mảnh vỡ trên tay cô ra rồi sát trùng vết thương, sau đó quấn băng vải lại.

Trong quá trình được làm sạch vết thương, Kiều Minh Anh chỉ khẽ run rẩy, tuy đau nhức đến nói không nên lời nhưng chỉ có thể cau chặt hai hàng chân mày thanh tú, đôi môi nhỏ xinh trắng bệch như tờ giấy, còn gương mặt nhỏ nhắn của cô thì nhễ nhại mồ hôi.

Lê Hiếu Nhật đặt chân cô lên đùi mình, cây trụ đèn không lớn cũng không nhỏ, tuy đâm không sâu nhưng lại nằm ở vị trí đặc biệt nên anh lo là chỉ cần sơ sẩy một chút thôi cũng khiến cô mất máu nhiều.

“Cậu chủ, đến nơi rồi.” Kỹ năng lái xe của Lê Tiến Dũng là do Lê Hiếu Nhật dạy nên chỉ ba phút là chạy tới bệnh viện, dĩ nhiên là cũng đã vượt không ít đèn đỏ nhưng ở nước C này, không một ai dám cản xe của Lê Hiếu Nhật lại.

Lê Tiến Dũng vừa mở cửa xe ra, Lê Hiếu Nhật đã ôm Kiều Minh Anh xuống, nhanh chân bước vào bệnh viện.

“Cậu Lê…” Viện trưởng của bệnh viện thấy Lê Hiếu Nhật tới thì vừa mừng vừa sợ, ông ta vội vã đi tới đón tiếp.

“Chuẩn bị phẫu thuật, tôi muốn cô ấy được bình an vô sự!” Lê Hiếu Nhật lạnh lùng nhìn ông ta, trong giọng nói trầm thấp phảng phất hơi run rẩy.

Lê Hiếu Nhật ngồi trên băng ghế bên ngoài phòng phẫu thuật, dựa lưng vào tường, ngẩng đầu nhìn chằm chằm trần nhà, không biết rốt cuộc anh đang suy nghĩ điều gì.

Cảnh tượng vừa rồi thật sự khiến hai mắt anh đỏ ngầu.

Kiều Minh Anh của anh lại bị thương dù đã có sự bảo vệ của anh.

Anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

“Cậu chủ, bên kia nói, chùm đèn pha lê bị một dụng cụ sắc bén cứa đứt.” Lê Tiến Dũng nghe điện thoại xong liền đi tới báo cáo.

Ánh mắt của Lê Hiếu Nhật chợt lóe, anh cười khẩy.

Còn Kiều Tiểu Bảo thì cũng đã bắt đầu bảo Dạ Nhất cùng mình đi điều tra hiện trường, cậu bé biết mẹ của mình bị thương còn bị mất rất nhiều máu nữa.

Nhưng cậu bé lại không thể đến bệnh viện, bởi vì ba đang ở đó, hơn nữa điều mấu chốt nhất là mẹ sợ ba biết sự tồn tại của cậu sẽ làm tổn thương cậu cho nên cậu sẽ không chủ động ra mặt.

Nhưng vẫn có một số việc mà Kiều Tiểu Bảo có thể làm.

“Cậu chủ nhỏ, bọn thuộc hạ đã tìm được kẻ đã làm chuyện đó.” Tiếng Dạ Nhất trầm thấp, bình tĩnh vang lên trong điện thoại.

Gương mặt non nớt đang căng thẳng của Kiều Tiểu Bảo vẫn chưa thả lỏng, trong đôi mắt to tròn xẹt qua một tia lạnh lùng, tàn nhẫn không phù hợp với độ tuổi của cậu chút nào, bàn tay nhỏ bé đang cầm điện thoại di động siết chặt: “Là ai?”

Một chiếc Land Rover đang tăng tốc trên đường cao tốc, bên trong xe là Kiều Tiểu Bảo và Dạ Nhất.

“Ellen là anh trai của Emily nhưng chẳng qua cũng chỉ là anh em cùng cha khác mẹ mà thôi. Mối quan hệ trong gia đình Ellen rất lộn xộn, mẹ của Ellen đã ra điều kiện để Ellen có cơ hội quay về nhà, Emily là con gái duy nhất của vợ cả, nhưng lại có quan hệ rất tốt với Ellen sau khi anh ta quy tông nhận tổ. Tính cách của Ellen rất tàn bạo, ỷ thế gia tộc nên rất ngang ngược, ra vào các hộp đêm, chơi đùa, hại chết biết bao cô gái, là một tên rất ác bá.”

“Chính Emily đã bảo Ellen cắt đứt chùm đèn pha lê, mục đích rất rõ ràng.” Dạ Nhất rẽ ngoặt một cách thuần thục, chiếc xe bắt đầu tiến vào đoạn đường ra ngoại ô.

Kiều Tiểu Bảo chắp hai tay lại, chống cằm, đôi mắt to tròn và đen láy như quả nho ánh lên một tia bình tĩnh, nhưng gương mặt nhỏ nhắn, non nớt của cậu vẫn còn căng thẳng chứ chưa dám thư giãn vì cậu đang rất lo lắng cho Kiều Minh Anh.

Tuy còn nhỏ tuổi, thế nhưng tính cách và suy nghĩ đúng là hiếm thấy.

Dạ Nhất lặng lẽ đánh giá Kiều Tiểu Bảo, không biết cha mẹ như thế nào mới có thể sinh ra được một đứa trẻ xuất sắc như vậy, anh ta đã từng gặp mẹ của Tiểu Bảo nhưng lại chưa từng được gặp ba của cậu bé.

Anh ta rất muốn biết, trong tương lai, đứa bé này có thể đi được đến đâu.

“Tình hình ở bệnh viện thế nào?” Kiều Tiểu Bảo đột nhiên mở miệng, giọng nói vẫn nhẹ tênh như trước nhưng nghe hơi khàn và ánh mắt vẫn ánh lên sự lo lắng.

Nếu như mẹ không sao thì tốt nhưng nếu lỡ như mẹ xảy ra chuyện thì cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ!

“Tạm thời vẫn chưa biết thế nào.” Dạ Nhất lắc đầu, hiện tại chỉ có hai từ chính là rủi ro.

Chiếc Land Rover đỗ ở vùng ngoại ô, Dạ Nhất tháo dây an toàn, mở cửa xe bước xuống, anh ta đang định mở cửa cho Kiều Tiểu Bảo thì đã thấy cậu bé vững vàng nhảy xuống rồi.

Đôi chân ngắn ngủn bước từng bước thật dài khiến cho gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé trông già dặn nhưng thực chất lại vô cùng đáng yêu.

Kiều Tiểu Bảo đi tới trước mặt Ellen và Emily đang bị đám Dạ Thất giữ chặt, cậu nhóc đeo kính râm, hai tay đút túi quần short, trông rất ngầu.

Mỗi lần thấy Kiều Tiểu Bảo, Dạ Thất đều thấy ngứa tay, rất muốn sờ mó, xoa nắn sau đó điên cuồng ôm ấp, “sàm sỡ” cậu nhóc ấy.

Cho dù lạnh lùng tàn nhẫn với người ngoài cỡ nào đi nữa thì Dạ Thất vẫn mang trong mình trái tim của một thiếu nữ, đặc biệt là những lúc gặp được Kiều Tiểu Bảo.