Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 83: Cậu chủ nhỏ về nhà



Lê Hiếu Nhật lắng tai nghe, cảm giác Kiều Tiểu Bảo ở bên cạnh anh rất kỳ diệu, mọi cử động của bé dường như có thể lay động tới lòng anh, một khắc cũng không tỉnh táo được.

Ban đầu là anh tới trễ, cho nên không cứu được Kiều Minh Anh.

“Mami con những năm qua như thế nào?” Lê Hiếu Nhật mím môi, đột nhiên có chút hối hận vừa rồi lại đối với Kiều Minh Anh như vậy.

Kiều Tiểu Bảo kiêu ngạo hất cằm, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ chợt lóe rồi biến mất: “Khá tốt.”

Bé sẽ không nói không tốt, không muốn Lê Hiếu Nhật cảm thấy mami bé là một người quái đản.

Nhưng Lê Hiếu Nhật ít nhiều cũng biết được, Kiều Minh Anh mang thai đứa trẻ, một mình ở nước ngoài, có thể tốt được tới đâu chứ? Nhà họ Kiều ở nước ngoài sẽ dùng mọi cách chăm sóc cô từng li từng tí sao? Dĩ nhiên sẽ không.

Nhưng anh làm thế nào cũng nghĩ không thông, nếu như lúc ấy anh biết Kiều Minh Anh đã có Kiều Tiểu Bảo, cho dù là trói, cũng phải trói cô vào bên người anh không để cho cô rời đi nửa bước.

Anh giống như người sẽ bỏ rơi vợ con mình sao?

Hay là nói, cho tới bây giờ Kiều Minh Anh cũng không tin anh?

Tâm trạng của Lê Hiếu Nhật càng ngày càng rối rắm.

Ngày hôm sau, trong trang viên tư nhân của Lê Hiếu Nhật, do tối hôm qua về quá trễ, Lê Hiếu Nhật cứng rắn lôi kéo Kiều Tiểu Bảo ngủ chung một đêm, cũng không quan tâm Tiểu Bảo có đồng ý hay không, cùng bồi đắp tình cảm.

Nhưng sáng sớm, Kiều Tiểu Bảo vẫn đang ngủ say sưa trong chăn, đã bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, đây là tiếng xe chạy, hơn nữa vẫn luôn vòng tới vòng lui ở xung quanh, tính tình Kiều Tiểu Bảo dù tốt như thế nào cũng không nhịn được.

“Ồn quá đi!” Kiều Tiểu Bảo từ trong chăn thò đầu ra, bất mãn kháng nghị.

Lê Hiếu Nhật đã sớm tỉnh ngủ đang ở bên cạnh quan sát gương mặt ngủ say của Kiều Tiểu Bảo, vừa mới cảm thấy dáng vẻ ngủ say của đứa nhỏ thật đáng yêu, đã bị giọng nói tố cáo bất mãn của bé cắt đứt.

Tiếng gì vậy?

Lê Hiếu Nhật nhìn thời gian, đã mười giờ rưỡi, giờ này anh đã tỉnh hơn nữa đang ở công ty rồi, cho nên xe tuần tra mới đến tuần tra, nhưng hôm nay không giống, Tiểu Bảo ở đây.

Huống chi, tiếng xe tuần tra luôn rất lớn, nhưng là tuần tra khi anh không có ở đây, cho nên cũng không có cảm giác gì.

Nghĩ ngợi, anh bèn nhẹ nhàng đứng lên, đi tới bên cửa sổ kéo rèm cửa sổ màu vàng, mở cửa sổ sát đất ra, tới ban công nhìn xuống chiếc xe tuần tra phía dưới kia, lông mày khẽ nhíu lại: “Ai bảo mấy ngươi tuần tra lúc này? Hôm nay dừng tuần tra một ngày, không được làm ồn đến cậu chủ nhỏ nghỉ ngơi.”

Đội tuần tra không biết rõ tình hình lắm, bởi vì bình thường thời gian này cậu chủ đã không còn ở trong trang viên nữa, huống chi quy định mỗi ngày tuần tra trang viên này cũng là cậu chủ quyết định, cũng chưa từng phá lệ.

Còn nữa, cậu chủ nhỏ? Cậu chủ có con từ khi nào thế?

Đội trưởng đội tuần tra hơi nghi ngờ, nhưng vẫn đáp lại nói: “Dạ, cậu chủ.” Sau đó dẫn mấy chiếc xe tuần tra khác rời khỏi chỗ này.

Tiếng động rốt cuộc dần dần nhỏ lại, Lê Hiếu Nhật trở về trong phòng ngủ, đóng cửa sổ lại, kéo rèm cửa sổ lên một nửa, để ánh nắng mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, nhưng sẽ không cảm thấy chói mắt.

Kiều Tiểu Bảo sau khi bị đánh thức thì không ngủ được, cộng thêm bình thường lúc này bé ở chung cư đã thức dậy làm điểm tâm rồi, bé mới vừa ngồi dậy, muốn xuống gường đi làm điểm tâm cho Kiều Minh Anh, nhưng phát hiện bố cục của nơi này với cái ổ nhỏ của bé hoàn toàn khác nhau.

Lúc này Kiều Tiểu Bảo mới phát hiện, lúc này mình đang ở nhà ba, tối hôm qua bị ba lừa ở lại.

“Tỉnh rồi à?” Lê Hiếu Nhật thấy Kiều Tiểu Bảo tỉnh lại, khóe môi không kiềm được nở một nụ cười, nói.

“Dạ.” Kiều Tiểu Bảo có chút không được tự nhiên, trước đó bé lấy thân phận người xa lạ tiếp cận anh cũng không cảm thấy mất tự nhiên lắm, nhưng lúc này quen biết rồi, lại cảm thấy không được tự nhiên hơn.

“Tới đây đánh răng.” Lê Hiếu Nhật ngoắc ngoắc tay với bé, sau đó mang Kiều Tiểu Bảo vào phòng tắm.

Kiều Tiểu Bảo đứng ở bên cạnh Lê Hiếu Nhật, cơ thể nho nhỏ chỉ đến đùi Lê Hiếu Nhật, vừa vặn có thể nhìn thấy mình từ trong gương bồn rửa tay.

Khuôn mặt nhỏ như được chạm khắc từ ngọc, trắng nõn như có thể bóp ra được nước phản chiếu ở trong gương, trái ngược với khuôn mặt lạnh lùng thâm thúy, đường nét rõ ràng của Lê Hiếu Nhật, nhưng khí chất lại giống nhau như đúc, tao nhã, như thể bẩm sinh đã vậy.

Nhìn tỉ mỉ như vậy, thật sự có cảm giác rất thần kỳ, đều nói trẻ con rất giống ba mẹ mình khi còn bé, lời này thật đúng là không sai.

Mặc dù Kiều Minh Anh ở bên ngoài năm năm không trở về, nhưng ngày ngày đối mặt với phiên bản nhỏ của Lê Hiếu Nhật như vậy, chẳng khác nào ngày ngày nhìn thấy Lê Hiếu Nhật, muốn quên anh cũng khó.

“Này.” Lê Hiếu Nhật nặn kem đánh răng cho Kiều Tiểu Bảo, đưa bàn chải đánh răng cùng ly cho Kiều Tiểu Bảo, những thứ này đều là đồ dự bị, anh cũng chưa kịp để người giúp việc đi chuẩn bị cái mới, cho nên cứ dùng trước, lát nữa định dẫn Kiều Tiểu Bảo đi mua những thứ cần mua.

Không sai, Lê Hiếu Nhật cũng định đón Kiều Tiểu Bảo về trang viên không để cho bé trở về nữa, còn về Kiều Minh Anh, anh tự có cách.

Kiều Tiểu Bảo nhận lấy bàn chải đánh răng, ngậm nước bắt đầu đánh răng.

Trong phòng tắm rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng đánh răng và tiếng nước chảy.

Lê Hiếu Nhật nghiêng đầu nhìn Kiều Tiểu Bảo đang nghiêm túc đánh răng, đáy lòng giống như có cái gì đang bành trướng, rất thỏa mãn.

Trước kia anh vẫn cho rằng, con nít đều là sự tồn tại rất phiền toái, cho nên chưa bao giờ nghĩ tới muốn một đứa bé, cho dù là lúc ở chung với Kiều Minh Anh.

Cho đến ngày đó thấy Kiều Tiểu Bảo ở tiệm bánh ngọt, lần đầu tiên từ đáy lòng anh sinh ra cảm giác muốn có một đứa con thuộc về mình và Kiều Minh Anh.

Chỉ có điều anh chưa bao giờ cảm thấy mình may mắn như vậy, đứa bé kia, thật sự chính là con trai mình.

Anh từng nói, nếu như anh có con, nhất định sẽ cho bé sự cưng chiều tốt nhất trên đời này, mà hôm nay có rồi, anh cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Lê Hiếu Nhật biết, đứa bé này không giống, chỉ từ trong đối thoại trước đó và biểu hiện của bây giờ, bé không phải đứa trẻ chỉ biết khóc lóc gây rối, giống như một tiểu đại nhân chững chạc vậy, nhưng khuôn mặt đó lại mềm mại không thôi.

Tóm lại, Lê Hiếu Nhật rất thích bé, không nói ra được thích thế nào.

Sau khi rửa mặt xong, Lê Hiếu Nhật cứng nhắc dắt Kiều Tiểu Bảo đi xuống lầu, trước giờ anh chưa từng dắt đứa trẻ nào như vậy, có thể làm được như vậy đã là cố gắng của anh rồi.

Chị Lâm và người giúp việc chờ trong phòng ăn, lúc thấy Lê Hiếu Nhật mặt không cảm xúc tự thực hiện chức trách của mình, nhưng khi thấy Lê Hiếu Nhật dắt Tiểu Bảo, mặt không cảm xúc biến thành không dám tin.