Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 91: Gọi tôi là ba



“Hu hu, có phải ba và mẹ đều không thích bảo bối không.” Kiều Tiểu Bảo duỗi tay nhỏ mũm mĩm ra che mặt, dáng vẻ này khiến ai nhìn thấy cũng đau lòng.

Lê Hiếu Nhật thấy Kiều Tiểu Bảo khóc cũng luống cuống, lại tay chân vụng về không biết dỗ dành thế nào, đành phải nói: “Sao lại thế chứ, ba thích bảo bối nhất, bảo bối đừng khóc.”

Đối với Kiều Tiểu Bảo, anh hận không thể mang tất cả những thứ tốt nhất đến cho bé, nào có thể không thích bé.

“Đúng vậy, đúng vậy, mẹ cũng thích bảo bối nhất.” Kiều Minh Anh nói xong thì rút khăn tay nhỏ mà mình mang theo bên người ra muốn lau nước mắt cho Kiều Tiểu Bảo, lại bị Kiều Tiểu Bảo tránh.

“Nhưng không phải ba và mẹ nhà người ta đều ở chung với con cái sao, vì sao ba và mẹ bảo bối không ở cùng nhau, ba còn muốn dẫn bảo bối đi, không cho bảo bối gặp mẹ nữa.” Kiều Tiểu Bảo buông tay xuống, trên khuôn mặt đôi mắt to vẫn còn ngấn nước mắt, dường như đang lên án bọn họ.

Lê Hiếu Nhật và Kiều Minh Anh hơi ngừng lại, sau đó liếc nhau.

Lê Hiếu Nhật đưa tay ôm Kiều Minh Anh vào lòng, trên mặt nở nụ cười dỗ dành, cười đảm bảo với Kiều Tiểu Bảo: “Sẽ không, ba sẽ ở cùng với mẹ, chắc chắn sẽ không rời xa bảo bối.”

Kiều Minh Anh giãy giụa, lại nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Lê Hiếu Nhật, lúc này mới đành thôi.

“Mẹ, là thật sao?” Kiều Tiểu Bảo hít mũi, đôi mắt to chớp chớp, tỏ vẻ vô cùng mong chờ.

Kiều Minh Anh vừa định nói cái gì, đột nhiên bên hông nhói đau, không cần nghĩ cũng biết là ai làm, vì thế nên cô cố gắng nặn ra một nụ cười khá là tự nhiên, nhìn Kiều Tiểu Bảo: “Đương nhiên là thật rồi, sao mẹ lại lừa bảo bối chứ.”

Cùng lắm thì cứ giả vờ ở trước đã, chờ thời cơ chín muồi thì lại dẫn Kiều Tiểu Bảo chuồn êm.

Dường như Kiều Tiểu Bảo nhìn ra suy nghĩ trong lòng Kiều Minh Anh, nhìn chằm chằm vào hai mắt Kiều Minh Anh, không buông tha: “Mẹ sẽ luôn ở cùng với ba và bảo bối đúng không?”

Kiều Minh Anh vừa muốn nói ra câu ‘đừng có mơ’ thì bị Lê Hiếu Nhật cắt ngang: “Chỉ cần bảo bối thích, ở bao lâu cũng được.”

Cuối cùng Kiều Tiểu Bảo cũng nín khóc mỉm cười, đôi mắt to mới vừa rồi còn đong đầy nước mắt vô cùng đáng thương lóe ra ý cười giảo hoạt.

Kiều Minh Anh tỏ ra buồn phiền uất ức, giống như ăn phải côn trùng, kẹt trong cổ họng, nhổ không được mà nuốt cũng không xong, rất khó chịu, nghĩ đến sau này sống chung với Lê Hiếu Nhật dưới một mái nhà cô đã cảm thấy trời sập đất rung, lỡ như ngày nào đó thú tính của anh ta bộc phát ăn sạch cô thì phải làm sao bây giờ?

Nhưng bây giờ hối hận đã không còn kịp rồi.

Lê Hiếu Nhật đạp phanh, cởi dây an toàn, mở cửa xe ra ngoài, sau đó lại mở cửa sau ôm Kiều Tiểu Bảo đi ra.

Mặc dù Kiều Tiểu Bảo cảm thấy thế này sẽ làm hỏng hình tượng của một người đàn ông, nhưng nếu ba muốn ôm thì bé vẫn vui lòng cho ôm.

Kiều Minh Anh ngồi trong xe mãi mới chịu đi ra, nhìn căn biệt thự trước mặt mà đáy lòng cảm thán, nhiều năm vậy vậy rồi cuối cùng vẫn trở về…

“Cậu chủ, cậu chủ nhỏ… cô Minh Anh?” Chị Lâm nhìn thấy Lê Hiếu Nhật trở về thì vội vàng nghênh đón, khi nhìn thấy Kiều Minh Anh ở cạnh Lê Hiếu Nhật và Kiều Tiểu Bảo lại rất kinh ngạc.

Kiều Minh Anh mỉm cười với chị ta, thản nhiên nhưng lại khiến người ta thoải mái.

“Ừm, dọn dẹp phòng xong chưa?” Lê Hiếu Nhật hỏi, ôm Kiều Tiểu Bảo đi vào trong biệt thự.

“Rồi ạ, tất cả đều sắp xếp theo yêu cầu của cậu chủ, ở đối diện gian phòng của cậu chủ.” Chị Lâm cung kính trả lời.

Lê Hiếu Nhật quay người nhìn Kiều Minh Anh, trong mắt lóe ra ý cười: “Đi theo tôi.”

“Ồ.” Kiều Minh Anh bĩu môi, bất đắc dĩ đi theo.

Đi lên tầng hai, Lê Hiếu Nhật đặt Kiều Tiểu Bảo xuống, xoa đầu bé nói: “Mở cửa nhìn xem.”

“Dạ.” Kiều Tiểu Bảo vui sướng đáp lời, nhón chân đi mở cửa.

Căn phòng này là Lê Hiếu Nhật chuẩn bị cho bé trước khi dẫn bé trở về, thay đổi phong cách đen trắng lạnh lẽo trước đó, vách tường sơn màu xanh da trời, trên trần nhà và vách tường trang trí thành dáng vẻ bầu trời, trong phòng đặt giường trẻ em màu xanh lam đậm, trên bàn sách nhỏ trước giường đặt một Notebook, hai cái giá sách đặt ở hai bên bàn sách, khẽ vươn tay là có thể cầm được sách trên giá, vừa nhìn đã biết được bố trí rất tỉ mỉ.

Trừ cái đó ra, tại trước cửa sổ sát đất còn treo chuông gió.

Từ nơi này có thể ngắm cảnh phong đỏ trên đường nhỏ bên ngoài, phía ngoài ban công còn bày một chiếc ghế xích đu, giống như đúc bà ngoại làm cho mẹ khi còn bé.

Rất thích.

Kiều Minh Anh ở bên cạnh cũng hơi xúc động, đôi mắt khẽ run, bờ môi hồng hơi mím lại, quay đầu sang một bên, không biết đang nghĩ cái gì.

“Thích chứ?” Trong mắt Lê Hiếu Nhật hiện ra vẻ căng thẳng, tất cả nơi này đều là anh tự tay thiết kế và cho người trang trí trong thời gian ngắn nhất, chỉ vì để Kiều Tiểu Bảo được sống trong hoàn cảnh thoải mái hơn.

“Thích lắm!” Kiều Tiểu Bảo vui vẻ chạy lên chiếc giường trẻ em kia, ôm chăn lăn qua lăn lại, trên đó còn vương mùi sữa thơm thoang thoảng dễ chịu.

Kiều Minh Anh im lặng liếc nhìn Lê Hiếu Nhật, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: “Đợi chút, đây là phòng của Tiểu Bảo, vậy tôi ngủ đâu?”

Kiều Tiểu Bảo nghe thấy thì lập tức ngồi thẳng dậy, vội giành nói trước Lê Hiếu Nhật: “Đương nhiên là ngủ cùng với chú, đúng không chú.”

Chú? Kiều Minh Anh suýt chút nữa thì bật cười, lại nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lê Hiếu Nhật thì vội vàng quay đầu lén cười.

“Chú? Không phải là ba sao? Hả?” Lê Hiếu Nhật nhìn Kiều Tiểu Bảo, tỏ vẻ khó có thể quen được việc đổi xưng hô này.

Kiều Tiểu Bảo vô tội nháy mắt mấy cái: “Nhưng mẹ chưa thừa nhận chú, vì vậy con vẫn nên gọi chú là chú thì tốt hơn.”

Dáng vẻ này, cũng không biết người vừa rồi liên tục gọi ba là ai nữa.

Lê Hiếu Nhật ngẩng đầu nhìn Kiều Minh Anh bằng ánh mắt uy hiếp, nhưng trên mặt lại nở nụ cười, nhìn thế nào cũng khiến người ta sợ hãi: “Minh Anh, con trai của cô có nên gọi tôi là ba không?” Anh từ từ lên tiếng, giọng điệu vẫn trong trẻo lạnh lùng mê người như trước, vừa nói vừa chậm rãi bước đến gần Kiều Minh Anh, dọa Kiều Minh Anh sợ hãi liên tục lùi về phía sau.

“Nên mà nên mà, không gọi anh thì gọi ai.” Kiều Minh Anh sắp bị ép đến cửa, mắt thấy anh ngày càng bước lại gần, mà mình thì không thể lùi nữa, Kiều Minh Anh tự nhận là người rất có khí phách nói ra.

“Dù sao nơi này cũng là địa bàn của anh, anh nói cái gì thì chính là cái đó, anh có bảo tôi gọi anh là ba…” Câu nói này vốn là Kiều Minh Anh chỉ suy nghĩ trong lòng, lại không cẩn thận nói ra.

Trong mắt Lê Hiếu Nhật có vẻ không vui: “Ai cần cô làm con gái tôi? Cô lại muốn bị dạy dỗ phải không?”

Kiều Minh Anh lắc đầu nguầy nguậy: “Anh coi như tôi chưa nói gì!”

Lê Hiếu Nhật khẽ hừ một tiếng, lại như nghĩ đến điều gì, mỉm cười, bắt lấy cổ tay cô, đột nhiên trở nên vô cùng dịu dàng: “Đi, đi về căn phòng của chúng ta.”

Câu ‘căn phòng của chúng ta’ nói vô cùng rõ ràng, Kiều Minh Anh rùng mình, trực giác cảm thấy có việc không tốt.

Kiều Tiểu Bảo nhìn Lê Hiếu Nhật kéo Kiều Minh Anh ra ngoài, nằm lì trên giường che miệng cười trộm.

“Cậu chủ nhỏ.” Không biết Dạ Nhất xuất hiện trong phòng Kiều Tiểu Bảo từ bao giờ, trên mặt đeo kính râm, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng trước sau như một.

“Chuyện gì?” Kiều Tiểu Bảo lập tức thu lại nụ cười, đứng dậy nhìn về phía Dạ Nhất.