Cục Cưng Ngốc Nữ Tiểu Kiều Thê

Chương 39



Trương Văn Thành bị cô kích thích, phất tay liền đánh về phía mặt cô, chỉ tiếc là cô đã đoán được động tác của hắn, nhẹ nhàng lui về sau tránh nắm tay của hắn.

Cô vẫn không đánh trả, mà ôm cánh tại đứng đó nhìn Trương Văn Thành hành động thẹn quá hóa giận của hắn mà cảm thấy buồn cười:" Ngươi có biết ngươi đang làm vai hề nhảy nhót không?"

Tuy Trương Văn Thành phẫn nộ, nhưng lại không hồ đồ có thể nghe rõ hàm ý của lời cô nói, là đang ám chỉ trào phúng hắn làm vai hề nhảy nhót?

" Giang Thụ Hân, ngươi đừng đắc ý, chỉ cần ta không đồng ý, tỷ ngươi vĩnh viễn là vợ của ta. Ngươi khinh thường ta thì thế nào?"

" A" Cô nghe xong lời hắn nói cười lạnh ra tiếng:" Ta chính là khinh thường ngươi, ngươi nói nhiều cũng không có cách nào chọc giận ta; không đúng, ít nhất trước khi ngươi ký thư hòa li thì ta sẽ không động tới ngươi"

Có lẽ là biểu tình của cô quá mức bình đạm, Trương Văn Thành lại ngăn không được nổi lên một trận sợ hãi, hắn biết từ trước tới nay cô luôn xem thường hắn, hắn là thư sinh nghèo; năm đó hắn cưới Giang Thục Vân là do ý nguyện của Giang mẫu, lúc đó cô không hai lời liền dọn ra khỏi Giang gia, vẫn luôn không trở về, chờ đến sau khi hai người kết hôn cô càng không muốn nhìn hắn, không để anh rễ này để trong mắt chút nào.

Huống chi, cho tới nay hắn cũng rõ tính tình của cô, nếu thật sự chọc cô, thủ đoạn của cô so với nam nhân còn tàn nhẫn hơn vài phần.

" Đánh chết ta, ngươi muốn vào đại lao sao?"

Lý Sở thật sự không chịu nổi một nam nhân như hắn, sợ hãi rụt rè còn dong dài, không đợi cô mở miệng liền trực tiếp đáp trả hắn:" Ai nói muốn đánh chết ngươi?"

" Khâu cái miệng ngươi cũng không cần mạng ngươi? Chém ngươi một chân lại chữa trị tốt cho ngươi cũng sẽ không lấy mạng ngươi? Biến ngươi thành tàn phế sẽ không muốn mạng ngươi sao?"

Diện mạo Lý Sở vô cùng quân tử, nhưng lúc này ngữ khí nói chuyện cùng khuôn mặt cực kỳ tương phản nhau, liền làm lưng người nghe được đổ đầy mồ hôi.

" Giang Nhị"

Lý Sở muốn nói tiếp cái gì đó, nhưng bị một tiếng kêu bất ngờ vang lên đánh gãy, vốn cô còn đang lạnh lùng liền lập tức quay mặt đi nở nụ cười.

" Như thế nào ra đây?"

Trương Văn Thành không hiểu, nhưng hắn vẫn cảm thấy có thứ gì làm lóe mắt hắn. Cô nương này có thân phận gì, cư nhiên có thể làm Giang Nhị lạnh lùng hung ác cười ôn nhu như vậy?

Không biết Tứ Bảo đã đi từ trong phòng ra từ lúc nào, đứng ở bậc thang dưới mái hiên nhìn cô nhút nhát sợ sệt kêu một câu, thấy những người khác trong sân đều nhìn nàng, nàng có chút vô thố đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.

Cô tự nhiên sẽ biết đang bị làm sao, cũng không quan tâm đến ánh mắt Trương Văn Thành, lập tức đi về phía nàng, nhẹ giọng hỏi:" Làm sao vậy, muội muội cùng Giang Thượng đâu?"

Chờ cô đi đến trước mặt, lúc này nàng mới thả lỏng, theo bản năng nhìn chăm chú mặt cô, ghé vào bả vai cô nhỏ giọng nói:" Đều trong phòng, nhưng ta đói"

Nghe nàng nói đói, lúc này cô mới nhớ tới, mấy người từ trên trấn gấp gáp trở về đã qua giờ cơm trưa, hơn nữa thân thể nàng không thoải mái nên buổi sáng ngủ quên, chưa có ăn cơm sáng, lúc này không la đói mới lạ.

Trước mắt Lý Sở còn trong sân, Trương Văn Thành cũng sẽ không gây ra sóng gió gì, cô nhân tiện nói:" Ngươi chờ ta một chút, ta đi vào bếp làm cho ngươi"

Dứt lời liền dẫn nàng đi vào phòng bếp, để Lý Sở cùng Trương Văn Thành mắt lớn trừng mắt nhỏ; cũng may không lau sau hai người chị và Trần Tiêu Lâm một trước một sau từ trong nhà đi ra.

Trong tay Trần Tiêu Lâm cầm hai tờ giấy tuyên, một tấm trong đó còn chưa khô mực, rõ ràng chính là mới viết phần kia; mà trong tay chị còn cầm bút mực.

Lý Sở thấy thế vô cùng có mắt thấy thế liền vào nhà chính dọn ra một bàn gỗ, đặt giữa mọi người.

Trương Văn Thành bị các hành động liên tiếp của các nàng làm cho tròng mắt muốn rớt ra ngoài, hắn thật sự khog6 hiểu, vì sao chị và Trần Tiêu Lâm hai nữ nhân này có thể hòa hợp ở chung như vậy; Trần Tiêu Lâm đối với hắn không có chút tình cảm nào thì hắn biết nhưng còn chị tốt xấu gì cũng là vợ chính thức mình cưới về, thấy thế nào cũng khác một trời một vực với tưởng tượng của hắn, làm sao không có tình cảnh cùng Trần Tiêu Lâm tranh giành tình cảm?

" Hai người các ngươi hãy chết tâm đi!" Trương Văn Thành thẳng thắn nói, ra vẻ hung ác nói với chị:" Ngươi đừng tưởng rằng có thể thoát khỏi ta, chỉ cần ta không đồng ý hòa li, không ký thư hòa li này, đời này ngươi chỉ có thể là thê tử ta"

Hắn nói lời này không biết xấu hổ, Lý Sở hận không thể xông lên cho hắn hai bạt tay, thật muốn nhìn xem da mặt hắn hắn bên trong chôn cái gì mà dày như vậy.

Chị đối mặt với hắn cũng không cảm thấy sợ hãi, mà vẫn ung dung nhìn hắn:" Ngươi nói không đồng ý ký thư hòa li này, ta cũng không có biện pháp thoát khỏi ngươi, nhưng ngươi sẽ không biết, ấn dấu tay cũng được a"

" Đúng vậy, uổng công ngươi còn đọc sách nhiều năm như vậy" Trần Tiêu Lâm ở một bên nói theo.

Đương nhiên Trương Văn Thành cũng biết ấn dấu tay có được hay không, nhưng làm sao hắn có thể nguyện ý:" Ấn dấu tay thì như thế nào, ta sẽ không ấn!"

Trương Văn Thành còn mạnh miệng, nhưng chị đối với hắn đã vô cùng chán ghét, đem bút mực trong tay để lên bàn, hướng về phía Lý Sở đứng ở bên kia nói:" Lý Sở, đi vào phòng củi đem dao chẻ củi tới đây"

" Dao chẻ củi?" Lý Sở bị chị kêu làm sửng sốt, không phản ứng kịp:" Lấy dao chẻ củi làm gì?"

" Đương nhiên là chém tay hắn" Cô dẫn Tứ Bảo từ trong bếp đi ra, trên tay còn cầm một chén gỗ, nàng đi theo phía sau; cô mở miệng tiếp tục nói với Lý Sở:" Nếu hắn không muốn ký tên cũng không ấn dấu tay, vậy chém tay hắn, ta giúp hắn ấn dấu tay này"

" Đúng vậy!" Lý Sở nén cười, xoay người liền đi tới phòng chứa củi ở sân sau.

Thừa dịp thời gian rãnh này, cô dẫn nàng vào nhà chính, cái bàn bị Lý Sở dọn tới trong sân rồi, cô chỉ có thể lấy băng ghế nhỏ cho nàng ngồi, để nàng ngồi ở dựa cao ăn.

Tứ Bảo ngoan ngoãn ngồi ăn đồ ăn cô nấu trong nhà chính, đôi mắt ngăn không được nhìn ra ngoài, tò mò nhìn tình huống trong sân; cô đành phải đè đầu nhỏ nàng lại:" Ngoan ngoãn ăn, đừng nhìn lung tung, cẩn thận nam nhân kia đi vào lấy chén ngươi"

Tứ Bảo bị cô hù đến sửng sốt, vội vàng che chở chén của mình, cầm muỗng múc vụn mì sợi nhỏ trong chén do cô cắt ra.

Không nghĩ tới, Trần Tiêu Lâm ở trong sân nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của nàng một hồi lâu.

" Cô nương kia là người phương nào?"

Cuối cùng Trần Tiêu Lâm cũng không nhịn được hỏi chị, mắt chị nhìn Tứ Bảo, cũng không cảm thấy có gì không đúng liền nói:" Đó là vợ của muội muội ta, lão tứ của Dư gia cùng thôn, Dư Tứ Bảo"

" Ngươi hỏi cái này làm gì?"

Biết được đáp án, sắc mặt Trần Tiêu Lâm chần chờ trong chốc lát, lại nhìn cô dỗ dành nàng ăn cơm, khẽ lắc đầu:" Không có việc gì, chính là thuận miệng hỏi thôi"

Tiếp đó Lý Sở cầm dao từ hậu viện đi ra, đặt dao chẻ củi lên bàn, để chung cùng bút mực, lại tiếp nhận hai tờ giấy hòa li trong tay Trần Tiêu Lâm, mở ra bày biện ở trên mặt bàn. Sau đó lại không biết từ nơi nào đặt lên bàn một hộp mực đóng dấu.

" Chọn một cái đi, viết hay là ấn?"

Mấy người đồng thời nhìn Trương Văn Thành, ngay cả cô trong nhà chính cũng phóng tầm mắt dừng trên người hắn, cái này làm mặt Trương Văn Thành như màu đất đứng yên tại chỗ, mồ hôi lạnh ở sau lưng chậm rãi chãi xuống.

Hắn không chết tâm nhìn về phía chị, ý đồ muốn từ trên mặt chị tìm ra một chút không đành lòng, nhưng thật đáng tiếc, không chỉ có Giang Thục Vân, trên mặt những người khác cũng không hề có cảm xúc gì với hắn, chỉ có cô nhìn chăm chằm hắn như người chết.

Trương Văn Thành cảm thấy mình sắp hỏng rồi, gắt gao nhìn hai tờ giấy hòa li kia, đột nhiên giật giật, nhào lên phía trước, muốn đem hai tờ giấy hòa li kia xé ra, nhưng hắn còn chưa kịp chạm vào cái bàn, thì Lý Sở nãy giờ đứng ở một bên nhấc chân đá văng hắn ra.

" Ngươi đừng có mà rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, nói hai chọn một" Cô từ trong nhà chính đi ra, ngón tay thon dài có lực nhẹ nhàng cầm dao chẻ củi lên, lạnh lùng nói:" Xem ra thái độ này của ngươi là muốn chọn ấn dấu tay, vậy đến đây đi"

Lý Sở lập tức ấn chặt Trương Văn Thành, đem tay hắn đặt ở trên bàn, thuận tiện cho cô động thủ.

Trương văn Thành nào có gặp qua tình cảnh này, lập tức bị dọa tới miệng kêu to, không lựa lời nói với cô:" Giang Thụ Hân ngươi dám! Ta sẽ cho ngươi chết không được tự tế!"

" Nga, ta có gì mà không dám?" Cô cùng lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ cọ lưỡi dao không sắc bén kia, ngay sau đó đem lưỡi dao đặt ở trên cổ tay hắn:" Ngươi nói ta không dám, ta đây liền làm cho ngươi xem ha"

Vừa nói, trên tay hơi dùng lực, làm lưỡi sao đè ép lên làn da trên cổ tay hắn cắt ra một đường, một dòng máu theo vết thương kia chảy xuống.

Trương Văn Thành bị dọa cho choáng váng, nhìn máu tươi của mình, cùng với vẻ mặt không gợn sóng nào của cô, hắn hoàn toàn hỏng rồi, thân thể không tính là thon gầy của hắn vặn vẹo lung tung trên mặt đất, giống như muốn thoát khỏi sự trói buộc của Lý Sở.

Nhưng Lý Sở làm sao có thể cho hắn trốn thoát, cùng sử dụng tay chân, một chân dẫm lên đầu gối hắn, làm cho hắn quỳ xuống.

Trương Văn Thành vô cùng đau đớn, trong miệng la to, cuối cùng cũng la lên một câu:" Ta viết, ta viết!"

Cô lại không nghĩ sẽ buông tha hắn, Lý Sỡ vẫn ấn hắn như cũ, cô cầm bút lông chấm một ít mực đưa tới tay hắn, dao chẻ củi từ tay phải đổi sang tay trái hắn:" Viết, ta nhìn ngươi viết, đừng nghĩ ra vẻ, bằng không bằng không tay ngươi sẽ mắt đi một bàn đó"

Trương Văn Thành đã sớm bị cô dọa hỏng mất, run rẩy cầm bút lông xiêu vẹo viết tên mình, viết xong một tờ cô lại đổi một tờ khác. Hai tờ đều viết xong, cô còn không hài lòng, lấy hộp mực đóng dấu qua, lại ấn tay Trương Văn Thành, hận không thể ấn hết tất cả ngón tay.

Hai thư hòa li bị hắn ấn đầy dấu tay, tuy rằng là bị cô ép buộc ấn, nhưng như thế thì sao, mục đích của cô đã đạt được, tỷ tỷ cô hoàn toàn cắt đứt với hắn, như vậy là đủ rồi.

Trương Văn Thành ở một bên té xỉu giống như bùn xịu lơ trên mặt đất, không một ai liếc mắt hắn một cái

Cho tới bây giờ sắc mặt chị vẫn bình tĩnh cầm lấy thư hòa li trên bàn lên, hốc mắt hoàn toàn đỏ, nước mắt không ngăn được mà rơi xuống, lâu như vậy, lần đầu nàng cảm nhận được không bị quản thúc tự do cùng nhẹ nhõm.

Cô ở một bên cũng không có tiến lên, Trần Tiêu Lâm cầm tờ giấy thuộc về mình, mắt nhìn chị, nhẹ giọng an ủi:" Kỳ thật ta rất bội phục ngươi, ngươi cùng nhận thức của ta về nữ nhân trước đây khác nhau rất lớn, ngươi quả cảm quyết tuyệt có suy nghĩ, chúc mừng khôi phục tự do, sau này sẽ càng tốt"

Nói xong còn xoay qua cô:" Nói đến cùng việc này cùng Trần gia ta không thoát khỏi có liên quan nhau, nhưng ta đã làm được hết khả năng có thể; ta thực sự thưởng thức phong cách làm việc của ngươi, sau này nếu có cơ hội gặp lại, có lẽ chúng ta sẽ trở thành bằng hữu"

Nói xong Trần Tiêu Lâm nhìn vào Tứ Bảo trong nhà chính, ngay sau đó cũng không quay đầu rời khỏi Giang gia, tuy rằng Trương Văn Thành cùng mình đi tới nhưng cô ta vẫn không muốn mang theo hắn cùng rời đi.

Lý Sở không dám nhìn nhiều mặt chị, ngược lại là nhìn Trương Văn Thành bị mình dọa sợ ngất xỉu đầy khó xử, chị cầm thư hòa li trở về phòng, cô càng không muốn đi xử lý, lập tức trở về bên cạnh nàng, cùng nàng ăn cái gì đó.

Lúc này Lý Niệm từ trong phòng đi ra tới, nhìn vẻ mặt khó xử của tỷ mình cùng Trương Văn Thành, khó hiểu hỏi:" Tỷ, đây là ai a? Hắn ngủ trên mặt đất làm gì?"

Lý Sở không nên trả lời như thế nào, còn đứng đó tự hỏi nên giải quyết như thế nào; cũng may cô nói với y một câu:" Cho ngươi mượn xe ngựa dùng đó"

Nói xong cũng không tiếp tục nói chuyện, tiếp nhận muỗng trong tay nàng, bưng chén đút nàng.

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Nhị hôm nay thật dọa ngươi.

Đoán xem phản ứng của Tứ Bảo nào.