Cục Cưng Ngốc Nữ Tiểu Kiều Thê

Chương 8



Lúc sau, hai cha con Dư lão hán cùng Dư Nhị Bảo âm thầm đem việc này quyết định xong, liền tìm một cơ hội cùng Trương què nói chuyện.

Mấy người nói chuyện rõ ràng, sau khi mọi chuyện thành công, khế đất của mảnh hồ nước kia cộng thêm hồ cá bột tất cả đều sẽ là của Dư gia

Thế nhưng Dư lão hán có chút không biết làm sao để đề cập đến việc này, phòng ốc Thẩm gia đã tự sửa xong, hai người Dư lão hán cùng Dư Nhị Bảo cả ngày rảnh rỗi liền đi dạo ở trong thôn.

Dư lão hán đi dạo ngang ruộng nhà mình, bên trong ruộng đang thiếu người làm việc, chẳng qua cũng may, hôm nay công việc ở hồ sen Giang gia đã hoàn thành, có Dư đại nương cùng Dư Tứ Bảo cùng làm việc ngoài ruộng.

Ngày hôm đó, Dư đại nương cùng Dư Đại Bảo ra ruộng làm việc, tiện thể đem bé con hôi sữa Dư Tiểu Khánh ra đây.

Trong nhà chỉ còn lại mấy người không có việc gì làm, Tú Liên ở hậu viện làm việc, tiền viện không ai trông coi.

Dư Ngũ Nha vào phòng không biết làm gì, một lát sau lén lút chạy ra ngoài.

Tứ Bảo ngồi trong sân nhìn nhất cử nhất động nó, thấy nó đi ra ngoài, cũng đứng dậy đi theo.

Tứ Bảo theo sau lưng Ngũ Nha có chút hoảng loạn, nó cũng không biết có một người lớn như Tứ Bảo đang theo sau, cũng không quay đầu chạy về cửa thôn.

Tứ Bảo rất là tò mò, đi theo nó ra tới, nhưng chỉ đi tới cửa thôn thì Tứ Bảo cũng không dám đi tiếp, cả người ngây ngốc đứng ở cửa thôn.

Nhìn Dư Ngũ Nha bước chân không ngừng đi ra khỏi thôn, một lát sau không còn thấy bóng người.

Tứ Bảo đi đến bên cây dựa vào, mười phần ảo não dậm chân một cái, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Nương đã nói, không thể ra khỏi thôn, bên ngoài thôn đều là người xấu, là người lừa gạt đem cô nương lên núi.

Tứ Bảo không thể rời thôn, nương sẽ tìm không thấy, còn bị người khác bắt cóc.

Cho nên Tứ Bảo dừng bước ở chỗ này.

Thế nhưng Dư Ngũ Nha lại đi ra ngoài, cũng không biết làm gì, thật là lo lắng.

Tứ Bảo một mình ngồi xổm dưới gốc cây có chút nhàm chán, liền cầm cục đá trên mặt đất phủi bụi đi.

Ra khỏi Liên Hoa thôn đi thẳng gần hai mươi dặm mới có thể đến trấn trên, cho nên người trong Liên Hoa thôn ngoại trừ cần mua một số đồ cần thiết thì rất ít khi lên trấn, đi thì cũng ngồi các loại xe bò xe lừa.

Còn có loại phương thức khác chính là đi thuyền.

Bởi vì phía đông Liên Hoa thôn chính là bờ biển rộng mênh mông vô bờ, trong thôn phía tây dựa vào núi làm ruộng, ở phía đông liền dựa vào biển bắt cá.

Biển lớn này kéo dài ra nhiều dòng sông nhỏ khác, đương nhiên sẽ có nhánh sông trực tiếp đổ về trấn trên, các ngư dân ngồi thuyền chưa đầy một canh giờ đã tới trấn.

Hôm nay Giang Nhị cùng người quen đi lên trấn, đem cá bắt được vào sáng sớm lên trấn cho bằng hữu bày bán.

" Giang Nhị, ngươi hôm nay bắt được những con cá này cũng không tệ, từng con tung tăng nhảy nhót, nếu không hôm nay ngươi đến nhà ta ăn cơm trưa xong rồi về?"

Nói chuyện chính là người đứng bán cá, cũng chính là một người bạn ở trấn của Giang Nhị, tên là Lý Sở, nhà ở tại trấn này, dựa vào bán cá kiếm sống.

Giang Nhị đã cùng y quen biết nhiều năm, một người bắt cá một người bán cá, tiền kiếm được hai người chia đôi, cũng đã hợp tác rất nhiều năm.

"Không được, hôm nay ta còn phải về thôn, tỷ ta giao việc cho ta còn chưa làm xong xuôi"

Giang Nhị nhẹ giọng cự tuyệt, đem sọt cá trên mặt đất nhấc lên, từ bên trong móc ra vài củ sen bùn mang theo.

Thuận tay bỏ vào thùng gỗ thả cá bên cạnh Lý Sở, tùy ý nói:" Nhà ta có mấy cái hồ sen gần đây được dọn sạch, những ngó sen này là tỷ ta kêu ta đem cho ngươi ăn"

"Tỷ ngươi sao không tự mình tới đây?" Lý sở thập phần sảng khoái đem những củ sen kia đặt vào túi, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi.

Giang Nhị không có trả lời y, chỉ lo thu dọn đồ đạc, dọn dẹp xong mới giương mắt nhìn Lý Sở. Đột nhiên cười lên, cười đến không có ý tốt.

" Lý Đại Sở ơi là Lý Đại Sở, ngươi đừng không có việc gì liền hỏi thăm ta về việc tỷ ta a"

Bị chê cười Lý Sở cũng không để bụng, sờ sờ ở trên quầy lấy ra một bọc giấy đựng cẩn thận kẹo hồ lô, trực tiếp ném tới tay Giang Nhị:" Kẹo hồ lô của ta, mời ngươi ăn, được rồi chứ?"

"Chặc, kẹo hồ lô" Giang Nhị có chút ghét bỏ, cau mày nhìn về một chuỗi sơn trà đỏ tươi bọc đường trong bao giấy.

" Ngươi đây là không hiểu rồi" Lý Sở chỉ tay vào một lão đầu bên ngoài nói:" Trong thấy lão đầu kia không, hắn bán ở trấn này, hắn và vợ từ dưới thôn lên đây bán, con nít đều rất thích ăn thứ này"

Giang Nhị vẫn không hiểu, nhưng vẫn đem kẹo hồ trong tay bỏ vào trong sọt cá, một lúc sau tạm biệt Lý Sở rồi liền về thôn.

Đem thuyền buộc chặt bên bờ, Giang Nhị đem theo sọt cá đi vào trong thôn.

Bởi vì bờ biển cách cửa thôn một đoạn đường, phần lớn ngư dân sẽ trực tiếp xây nhà ở bờ biển, còn cô phần lớn thời gian đều là trực tiếp ở trên thuyền đánh cá.

Cách thật xa ngoài cửa thôn có một phụ nhân bên ven đường tay cầm một bia cỏ đâm đầy kẹo hồ lô đứng đó, bên cạnh là một đám hài tử vây quanh.

Giang Nhị quét mắt rồi liền đi ngang qua bọn họ, đi vào trong thôn.

Ở phía trước cô có một tiểu cô nương, trong tay đang cầm một cây kẹo hồ lô đã ăn hết hơn một nửa, mặt mũi dính toàn đường.

Cô nhìn thấy không nhịn được nhíu mày, thứ này thực sự ăn ngon như vậy sao?

Thật sự là không có mắt nhìn.

Giang Nhị lướt qua đám người đi vào trong thôn.

Hai bên đường hỗn hợp bùn đất và đá vụn mới trồng vài cây liễu không quá đẹp mắt.

Giang Nhị liếc mắt một cái liền thấy một người ngồi xổm dưới tán cây xiêu vẹo, cảm thấy có chút quen mắt.

Nhìn kỹ một chút, đó không phải là Dư Tứ Bảo đang ngồi xổm ở đó sao?

Trong tay Tứ Bảo lúc đầu là cầm cục đá bây giờ đã thành nhánh cây, nàng còn ngồi xổm dưới gốc cây liễu chưa có về nhà.

Giang Nhị còn chưa đi tới trước mặt, nàng đã thấy cô rồi.

Mặt mày có chút vui mừng, nhìn chằm chằm không chớp mắt Giang Nhị đang bước tới.

"Làm sao một mình ngồi xổm ở chỗ này?"

Giang Nhị đi đến trước mặt nàng, nhìn bộ dạng vui sướng của nàng, cũng ngồi xổm xuống mở miệng hỏi nàng.

"Cá!" Nàng nhìn cô cười đến vui vẻ, nhẹ nhàng hé miệng nói ra một chữ.

Giang Nhị không kịp phản ứng, khó hiểu hỏi:" Cá?"

Sau khi hỏi xong đột nhiên cô nhớ tới, mấy ngày trước đây có nói với Tứ Bảo, mình là ở phía đông bắt cá Giang Nhị.

Trước mắt, hẳn là nàng đang gọi mình đi?

Giang Nhị không xác định mở miệng hỏi nàng: "Là đang gọi ta sao?" Vừa nói, còn vừa dùng ngón tay chỉ hướng chính mình.

"Ừm ừm"

Tứ Bảo ngoan ngoãn gật đầu, bắt cá Giang Nhị, nàng nhớ rất rõ ràng a.

Không hiểu, cô nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nàng hiện lên một vẻ mặt kiêu ngạo nhỏ, không nhịn được cong cong khóe môi.

Ánh mắt đảo qua giữa trán nàng, ngày đó được thoa thuốc mỡ đen như mực nhìn không thấy vết thương, hôm nay không có bôi thuốc lộ ra miệng vết thương rõ ràng bên ngoài.

Là một vết thương thon dài, đã khép lại hoàn toàn, da thịt chỗ khép lại hiện ra màu hồng phấn nhợt nhạt.

Cô giơ tay lên muốn sờ nhưng bàn tay đưa tới nữa đường liền cảm thấy có chút đường đột nên vội vàng thả tay xuống.

"Đầu còn đau không?"

Nàng nhìn tay cô giơ lên rồi buông xuống cảm thấy có chút khó hiểu, lông mày thoát nhăn lại.Sau đó lắc lắc đầu, xem như là trả lời vấn đề cô hỏi.

Cô thấy nàng lắc đầu, liền hiểu rõ gật gật đầu, cảm thấy có chút không quá thoải mái, tựa hồ cô muốn nghe nàng mở miệng nói chuyện.

Vứt bỏ những suy nghĩ không lý do này, cô nhìn thấy kẹo hồ lô trong sọt cá liền lấy đưa cho nàng.

Nàng tò mò nhìn vật trong tay cô, cũng không đưa tay ra lấy.

Hơi hơi nghiêng đầu, nàng đem ánh mặt đặt trên mặt cô, giống như là đang hỏi cô, đây là cái gì?

Cô đành phải cầm lấy tay nàng đem kẹo hồ lô đặt vào, sau đó nhanh chóng buông tay ra.

Giải thích với nàng:" Kẹo hồ lô, ngọt ngào, ăn ngon, ăn rất ngon"

"Ha?"

Nàng hơi mở cái miệng nhỏ ra, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn kẹo hồ lô trong tay, đây chính là kẹo hồ lô trong miệng Dư Ngũ Nha, trong miệng nương nàng là xâu đường.

Cô bị phản ứng này của nàng chọc có chút buồn cười, nhịn không được vuốt vuốt đỉnh đầu có chút lộn xộn của nàng

Có lẽ động tác quá mức nhu hòa làm nàng thoải mái híp mắt, không tự chủ cọ cọ lên bàn tay nữ tử không mềm mại thon dài của cô.

Làm bàn tay cô đặt trên đầu nàng dừng lại, sau đó cứng đờ thu trở về.

Nàng cũng không thèm để ý chỉ lo tới kẹo hồ lô trong tay mình.

Thấy nàng thích, cô liền nghĩ giúp nàng xé bao giấy mở kẹo hồ lô kia ra, nhưng không ngờ mới vươn tay ra đã bị nàng đẩy ra.

"Không ăn?"

Nàng đem kẹo hồ lô giấu trong ngực, hai mắt thật ta nhìn cô liên tục chớp chớp, nhỏ giọng nói:" Không"

"Ân?" cô thấy bộ dáng dễ thương của nàng giả vờ như không nghe thấy, muốn trêu chọc nàng:" Ngươi nói cái gì? Ta không nghe thấy, kẹo hồ lô phải nhanh ăn hết, không là sẽ chảy"

Nghe cô nói không nghe thấy, nàng có chút nóng nảy, tay che kẹo hồ lô, ngũ quan trên khuôn mặt nhỏ nhăn lại cùng một chỗ, nói lớn hơn:" Không, không ăn"

Khó khăn nói ra được ba chữ, tuy rằng có chữ vì cà lăm mà lặp lại.

Mặt mày lạnh lùng của cô chứa ý cười, không khỏi nghĩ đến, làm sao có một tiểu cô nương nghe lời như vậy.

Nghe nàng nói không ăn, cô chỉ tưởng nàng muốn cầm đi về nhà ăn, liền dặn dò nàng:" Vậy ngươi phải giấu kỹ, đừng để bị người khác lấy ăn mất đó"

Tứ Bảo tự nhiên gật đầu,nó khẳng định chính là của nàng.

Nhìn thấy bộ dáng bảo vệ đồ ăn này, cô có chút buồn cười đứng dậy, nhỏ giọng nói:" Ta cho Tứ Bảo kẹo hồ lô, vậy ngươi muốn làm sao cảm tạ ta đây?"

Tạ? Làm sao cảm tạ?

Mặt mũi nàng đầy khó xử, đúng vậy Giang Nhị cho mình kẹo hồ lô, mình làm sao tạ ơn cô đây?

Nhìn thấy Tứ Bảo thật lâu không thể nghĩ ra biện pháp, biểu cảm trên mặt càng thêm khó coi, cô vội vàng lên tiếng:" không có việc gì không có việc gì, một cây kẹo hồ lô mà thôi, lần sau nếu muốn ăn, liền đi ra thuyền tìm ta,

Lần này lòng nàng liền thả xuống, hướng cô cười đến mi mắt cong cong, thật tốt thật tốt, lần sau còn có kẹo hồ lô ăn.

Thấy nàng cười, cô cũng không cùng nàng tiếp tục đùa, thuận tay đem vị trí thuyền đánh cá của mình chỉ cho nàng rồi liền rời đi.

Còn nàng một mình trở về nhà cất kẹo hồ lô.

Trong nhà, Tú Liên sau khi làm việc xong, liền phát hiện không thấy Tứ Bảo, bị dọa sợ muốn gần chết, đang chuẩn bị đi ra cửa tìm thì thấy Tứ Bảo tự mình đã trở về.

Thật cẩn thận lấy tay bọc ở trước ngực, nàng cười cười với Tú Liên rồi trực tiếp đi vào phòng ngủ.

Sau khi nàng vào phòng, ở mép giường lấy ra túi vải nhỏ của mình, đem kẹo hồ lô trong ngực giấu vào túi vải.

Giây tiếp theo, một người ngoài phòng xông vào, khoa trương hét lớn:" Oa, Dư Tứ Bảo ngươi đang giấu thứ gì?"

Là Dư Ngũ Nha buổi sáng đã đi ra ngoài, lúc này đã trở về, vửa đúng lúc bắt gặp Tứ Bảo đem giấu kẹo hồ lô, mười phần gào to.

Tứ Bảo không để tới nó, vùi đầu đem túi vải sửa sang lại, rồi nhẹ nhàng thả lại chỗ cũ, một ánh mắt cũng không có nhìn Dư Ngũ Nha bên cạnh.

Thật sự là phiền chết mất, chính mình ra ngoài ăn đồ ăn ngon cũng không biết lau cái miệng vô cùng bẩn kia, trở về còn la to với nàng thật là một chút cũng không hiểu lễ phép.

Tứ Bảo có chút ghét bỏ nhìn xung quanh môi Dư Ngũ Nha, một vòng đỏ rực, cũng không biết là ăn cái gì dọa người như vậy.

Dư Ngũ Nha còn muốn đưa tay lấy túi vải của nàng, kết quả bị nàng nhìn chằm chằm vào mặt dọa nó sợ tới mức đưa tay bịch kín miệng, hoảng hốt lo lắng chạy ra ngoài.

Đi đến bên cạnh lu nước trong nhà, Dư Ngũ Nha nhìn mặt nước, lúc này mới phát hiện trên mặt mình còn dính nước đường, có chút chột dạ múc nước đem mặt rửa sạch sẽ.

Xong rồi lại đi trở về phòng, nhìn thấy nàng ngây ngốc ngồi ở đầu giường, liền yên tâm dù sao đồ ngốc cũng sẽ không nhiều chuyện như vậy, còn nữa Dư Ngũ Nha trong lòng minh bạch, đầu óc chậm rãi xoay chuyển, nàng một câu nói đều sẽ nói không rõ ràng.

Huống hồ nó thấy rõ ràng nàng nhét thứ gì đó vào trong túi vải.