Cực Phẩm Binh Vương

Chương 24



Diệp Tuân không phủ nhận, mặt không cảm xúc nhìn anh Tề đang có vẻ chấn động nói: “Chút bản lĩnh này của mày mà còn dám bảo làm tao chết? Có phải mày ngây thơ quá rồi không?”

Mồ hôi từng giọt chảy xuống từ trên trán anh Tề.

Mặc dù Diệp Tuân không thừa nhận mình có phải là tông sư hay không nhưng cương khí ngoại phóng lại là tiêu chí rõ ràng nhất của một tông sư.

Võ giả Nội Kình đỉnh cao đều không phải là đối thủ của tông sư, huống gì chỉ là một Nội Kình tiểu thành.

Anh Tề dám ra tay với Diệp Tuân thì chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết.

Ý thức được điều này, anh Tề vô cùng lo lắng, muốn xoay người lùi về sau nhưng cổ tay hắn ta lại bị Diệp Tuân túm chặt, không thể cử động.

Nhìn Tề ca có vẻ hoảng sợ, Diệp Tuân mỉm cười: “Muốn đi à? Vậy thì tao tiễn mày một đoạn”.

Nói rồi Diệp Tuân tung nắm đấm.

Chỉ nghe thấy một âm thanh cực lớn như tiếng nổ, anh Tề hét lên thất thanh, ngực bị lõm vào trong, cả người nôn ra máu, nhanh chóng lùi về sau ngã xuống như diều đứt dây.

Văng ra xa mười mấy mét, lúc này anh Tề mới rơi xuống trong khu vực xanh hóa ở bên đường đối diện.

“Này…”

“Trời ạ!”

“Văng ra xa đến mười mấy mét”.

Mấy bảo vệ tưởng mình nhìn hoa mắt.

Anh Hổ và những người đàn ông lực lưỡng khác chưa ngất cũng liên tục xoa mắt mình, đến khi xác nhận mình không nhìn lầm mới thốt lên một tiếng ngạc nhiên, không thể tin được.

“Trời ạ! Sao có thể?”

“Anh Tề bất khả chiến bại ở thành Tây thế mà bị một bảo vệ đánh bại?”

“Không thể nào, chắc chắn là mình nhìn nhầm rồi! Đây là ảo giác, là ảo giác”.

Tất cả mọi người đều không thể tin nhìn Diệp Tuân.

“Anh Diệp của em ơi… anh mạnh quá”, Tưởng Chính Đức vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

Tưởng Chính Đức bỗng nhận ra, mặc dù hôm qua đã nhìn thấy bản lĩnh của Diệp Tuân nhưng bây giờ xem ra mình vẫn đánh giá thấp Diệp Tuân rồi. Anh Diệp này rõ ràng còn mạnh hơn trong tưởng tượng.

Có thể trở thành đồng nghiệp với cường giả siêu cấp như vậy đúng là phúc phận mấy đời của Tưởng Chính Đức.

Diệp Tuân không để tâm đến những ánh mắt vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ của người xung quanh, anh đi sang đường, nắm lấy cổ áo anh Tề rồi kéo về quay trước cổng, sau đó ném cái tên nửa sống nửa chết này đến trước mặt Tưởng Chính Đức.

“Chính Đức, là người này đánh anh bị thương, xử lý thế nào do anh quyết định”, Diệp Tuân nói.

Tưởng Chính Đức sửng sốt, do dự một lúc mới nói: “Anh Diệp, hay là thôi đi”.

Diệp Tuân đè thấp giọng hỏi: “Sợ à?”

“Tôi… tôi vẫn còn phải nuôi gia đình!”, Tưởng Chính Đức cúi đầu nói.

“Vì nuôi gia đình mà có thể nhẫn nhịn cơn tức này, không mất mặt!”, Diệp Tuân vỗ vai Tưởng Chính Đức.

Tưởng Chính Đức hơi áy náy nói: “Anh Diệp, tôi…”

“Không sao”, Diệp Tuân mỉm cười, sau đó túm lấy cổ áo anh Tề rồi nhấc hắn ta lên, chậm rãi nói: “Mày và đám đàn em của mày nhớ lấy, một người làm thì một người chịu, hôm nay người đánh bọn mày tàn phế là Diệp Tuân, nếu muốn trả thù chỉ cần nhắm vào tao, tao có thể chơi với chúng mày bất cứ lúc nào”.