Cực Phẩm Binh Vương

Chương 4: Cô nàng này cũng khá chảnh đó chứ. 



Diệp Tuân không để ý đến vẻ đề phòng của vệ sĩ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lê Tuyết Vi cười nói: "Tổng giám đốc Lê, chắc bác Hứa đã nhắc đến tôi với cô rồi. Tôi là Diệp Tuân".

"Anh chính là Diệp Tuân?", Lê Tuyết Vi đánh giá Diệp Tuân một lượt mới lạnh nhạt nói: "Theo tôi lên lầu đi".

Cô nói xong bèn xoay người rời đi.

Cô nàng này cũng khá chảnh đó chứ.

Diệp Tuân nghẹn họng, hoàng tử Ả Rập thấy anh còn phải khách sáo, không ngờ hôm nay lại bị một cô gái nhỏ làm lơ.

Cảm giác này khiến Diệp Tuân thấy có chút kỳ diệu.

Có lẽ, đây là tình huống khi người thường gặp phải phú bà sang chảnh xinh đẹp?

Đúng là một trải nghiệm đặc biệt, thú vị thật.

Diệp Tuân mỉm cười đi theo Lê Tuyết Vi lên lầu.

Hai vệ sĩ bảo vệ cả đường, kính cẩn mở cửa xong bèn đứng trông chừng chờ tổng giám đốc và Diệp Tuân đi ra.

Vừa vào cửa, Diệp Tuân đã lười biếng dựa vào sô pha đối diện bàn làm việc, tiện thể móc ra một hộp thuốc lá.

Lê Tuyết Vi gần như là cau mày lại theo bản năng, không hề chần chờ toát ra vẻ ghét bỏ: "Không được hút thuốc trong phòng làm việc của tôi".

"Xin lỗi", Diệp Tuân miệng nói xin lỗi nhưng sau đó lại lấy hộp quẹt, tách một tiếng châm thuốc, rít một hơi rồi phun ra một ngụm khói mới nói: "Ban nãy cô nói gì? Tôi không nghe rõ".

Khuôn mặt Lê Tuyết Vi lập tức trở nên buốt giá.

Ở thành phố Giang Hải, Lê Tuyết Vi là một cô nàng tổng giám đốc xinh đẹp không ai không biết.

Cô là nữ thần trong lòng rất nhiều đàn ông, những người khác dù là thanh niên tài tuấn, cậu chủ tập đoàn hay ông chủ thị trường chứng khoán thì đều cố gắng biểu hiện ra mặt tốt nhất của mình ở trước mặt cô.

Đây là lần đâu tiên Lê Tuyết Vi thấy một người bất lịch sự như Diệp Tuân.

Cô lạnh lùng nói: "Diệp Tuân, tuy mẹ tôi có nói, nhưng đó không phải lý do để anh có thể ngang ngược như vậy!"

"Từ lúc tôi nhậm chức đến nay, đã sa thải hơn 30 công nhân, trong đó gồm 5 tên quản lý cấp cao! Về mặt này, có 3 người có ô dù rất mạnh nhưng vẫn bị đuổi. Anh hiểu ý tôi không?"

Diệp Tuân chân thành cười đáp: "Không hiểu".

Một cơn tức bùng lên trong lồng ngực Lê Tuyết Vi, cô ráng nhịn xuống, lạnh lùng nói: "Mời anh ra ngoài".

"Tôi là đến nhận lời làm tài xế, chưa tìm được việc thì sao đi được?"

"Công nhân như anh, công ty chúng tôi không dám dùng! Mời anh rời lập tức rời khỏi đây ngay!", Lê Tuyết Vi cao giọng nói, hiển nhiên đã sắp nổi giận.

"Xin lỗi nhé, không làm tài xế thì tôi sẽ không đi. Từ nhỏ, sư phụ đã dạy tôi, chưa đạt được mục đích thì thề không bỏ qua", Diệp Tuân thành khẩn nói.

"Anh...", Lê Tuyết Vi nghiến răng, tức giận trừng Diệp Tuân.

Cô thật sự không hiểu tại sao mẹ lại sắp xếp người như vậy làm tài xế cho mình.

Nghe nói anh ta là một cao thủ, nhưng trông dáng vẻ mong manh, cà lơ phất phơ kia thì làm gì có phong độ của một cao thủ?

Giữ tên khốn như vậy lại để bảo vệ sự an toàn của mình?

Chưa biết chừng, mình chưa bị đối thủ cạnh tranh hại chết đã bị anh ta tức chết!

Trông Lê Tuyết Vi không có chút nào giống lão K, nhưng tích cách lại hơi giống. Đặc biệt là lúc lạnh mặt, khí thế quả thật lạnh thấu xương.

Có điều, Diệp Tuân cả lão K còn không sợ, càng đừng nói đến người có khí thế yếu hơn như Lê Tuyết Vi.

Anh hờ hững hút thuốc, còn khá thích thú đánh giá dáng người và khuôn mặt của cô.

Đương nhiên là Diệp Tuân biết giờ Lê Tuyết Vi đang rất tức giận.

Nhưng cô càng giận, anh lại càng muốn chọc cô. Diệp Tuân rất muốn xem thử người đẹp băng tuyết một khi tức giận sẽ có dáng vẻ thế nào.

Bộ váy công sở ôm trọn lấy cơ thể mềm mại của Lê Tuyết Vi, khiến bộ ngực phập phồng vì tức giận của cô càng thêm tròn trịa và bắt mắt.

"Chắc phải 36C, cũng không biết cảm giác thế nào, nhất định phải tìm một cơ hội thử mới được", Diệp Tuân nghĩ bụng.

Lê Tuyết Vi cảm giác được tầm mắt của Diệp Tuân thì khuôn mặt xinh đẹp càng trở nên âm trầm. Cô nghiến răng, gằn từng tiếng một: "Mắt chó của anh đang nhìn ở đâu đó?"