Cực Phẩm Binh Vương

Chương 43



“Anh…”, Quan Đình tức đến mức không nói được lời nào.

Nhưng dù sao cô ta cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ trong giới kinh doanh nên nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc. Quan Đình quyết định không so đo câu từ với Diệp Tuân nữa, chỉ muốn nhanh chóng đi khỏi đây.

Hơn nữa, cách nói chuyện của Diệp Tuân khiến cô ta cảm thấy bớt phẫn uất và xấu hổ hơn.

Dù sao mình đưa tiền cho anh ta thì xem như mình “chơi” anh ta chứ không phải bị anh ta “chơi”.

Nghĩ đến đây Quan Đình quay lại cầm túi xách của mình ở đầu giường lên, lấy tất cả tiền mặt trong đó ra rồi ném đến trước mặt Diệp Tuân: “Tiền trong này không đủ ba ngàn… cùng lắm chỉ xem như là tiền tip cho anh”.

Quan Đình quay đầu đi, đóng cửa lại một tiếng rầm.

Những tờ tiền đỏ tươi bay lất phất trên đỉnh đầu Diệp Tuân, chậm rãi rơi xuống đất.

Diệp Tuân không thèm liếc nhìn những tờ tiền đó, chỉ trông theo hướng cô ta rời đi, lòng thầm nghĩ nếu cô ta đã nói đó là tiền tip thì chứng tỏ chuyện trước đó chỉ là giao dịch, giao dịch xong chắc không có chuyện gì nữa nhỉ?

Diệp Tuân cứ tưởng chuyện của anh và Quan Đình đã qua, ai ngờ sáng hôm sau anh nhận được cuộc điện thoại của trưởng phòng Tào.

Quan Đình ra lệnh điều anh đến phòng PR.

Nghe nói là vì nhân viên nam bên phòng PR quá ít mà rất nhiều trường hợp cần phải uống rượu với khách, nhân viên nữ không đối phó được. Hơn nữa phòng PR còn có rất nhiều việc vặt, nhân viên nữ thể lực không tốt, cần có những thanh niên sức trẻ, Diệp Tuân trẻ tuổi như thế chắc có thể làm được những việc vặt này.

Có thể điều Diệp Tuân đi, Lê Tuyết Vi và Tào Cương cầu còn không được.

Lê Tuyết Vi không muốn Diệp Tuân lái xe cho mình.

Tào Cương càng không muốn trong đám cấp dưới của mình có một nhân tố cực kỳ không yên phận như Diệp Tuân. Hai người họ không hỏi kỹ đã đồng ý thông qua đề nghị của Quan Đình.

Thế là Diệp Tuân bị điều đến phòng PR một cách nhanh chóng.

Sau khi nhận được thông báo của trưởng phòng Tào, Diệp Tuân chỉ bất lực lắc đầu, xem ra phiền phức đến rồi, lấy đi lần đầu tiên của Quan Đình, cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình.

Phòng PR hầu hết đều là phụ nữ, oanh oanh yến yến khắp nơi, màu sắc đa dạng, hương thơm ngập mũi.

Chỉ có hai nhân viên nam, trong đó có một người ở tuổi trung niên, tinh thần hơi sa sút, người còn lại trẻ hơn một chút nhưng lại hơi yểu điệu.

Khi một chàng trai anh tuấn, vóc dáng hoàn hảo như Diệp Tuân xuất hiện ở khu văn phòng thì lập tức thu hút không ít ánh mắt của phụ nữ.

Diệp Tuân mỉm cười chào hỏi các đồng nghiệp mới rất nhiệt tình, sau đó tìm bàn làm việc của mình, trên bàn có một tấm thẻ viết hai chữ Diệp Tuân.

Các nhân viên nữ đều hòa đồng cởi mở nói vài câu với Diệp Tuân, bầu không khí rất hòa hợp.

Đúng lúc này, Quan Đình đanh mặt đi đến văn phòng, lạnh lùng nói: “Thời gian làm việc, không lo hoàn thành công tác mà còn ở đó tám chuyện, có phải các cô rảnh quá rồi không?”

Các đồng nghiệp nữ lập tức quay về bàn làm việc của mình, ngồi ngay ngắn xử lý công việc của mình.

Sau đó, Quan Đình còn chẳng thèm liếc nhìn Diệp Tuân một cái, lập tức quay lại văn phòng riêng của mình.

Thấy thế, tất cả đồng nghiệp trong bộ phận đều như có điều suy nghĩ.