Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 157: Dương Trường Nhi Khứ



Quách Vô Thường làm cũng thật tốt, hét lên như là sợ thiên hạ không loạn, lập tức làm bừng tỉnh những kẻ đang ngơ ngác đứng nhìn. Những người đầu tiên xông lên, tự nhiên là hộ vệ của Tiểu vương gia. Bọn họ đi theo Triệu Khang Ninh đã nhiều năm, đối với bản lãnh trên ngựa của Tiểu Vương gia hiểu rất rõ ràng, bất quá không thể tưởng tượng được hôm nay sẽ phát sinh chuyện như vậy, đây chính là chuyện phải rơi đầu.

Những người khác vừa thấy Tiểu vương gia ngã ngựa, tâm tình khác nhau, nhưng cũng như nhau đều cùng lao lên, đặc biệt Mai đại quốc học là hoảng hốt bối rối nhất.

Lâm Vãn Vinh đưa tay xoa xoa trên quần áo, làm mất đi mùi nước hoa nồng đậm, lại móc ra từ trong ngực một thứ gì đó giống như vậy, cẩn thận kiểm tra xem xét một phen, xác nhận là không nhầm, lúc này mới chậm rãi đi ra phía trước.

Tiểu vương gia sớm đã được tùy tùng kéo đứng lên từ trên mặt đất, chỉ thấy hắn bạch y rách rưới, cả người đầy tro bụi, nửa bên mặt dính chút bùn đất, trên tóc còn vương mấy rễ cây khô, bộ dáng cực kỳ thê thảm, đây chẳng lẽ là Tiểu vương gia vừa rồi còn phong lưu tao nhã trên ngựa đó ư?

Triệu Khang Ninh hàm răng cắn chặt, sắc mặt nhợt nhạt, phẫn nộ nhìn đám nô tài đang quỳ gối trên mặt đất. Hắn cho dù công phu hàm dưỡng cao, cũng không thể chịu được sự mất mặt trước bao nhiêu người như vậy, huống chi còn có ý trung nhân ở đây. Để hả giận, hắn rốt cuộc bất chấp phong độ, một chân giẫm lên người một tên tùy tùng, lớn tiếng nói:

- Cẩu nô tài, ngươi lá gan cũng lớn thật!

- Tiểu vương gia tha mạng, Tiểu vương gia tha mạng, nô tài đáng chết, nô tài đáng chết.

Tên tùy tùng đó sợ đến mức đầu không dám ngẩng lên.

Tiểu vương gia lấy roi ngựa quất vào mặt hắn, cả giận quát:

- Cẩu nô tài, ngươi cũng thật ác độc, để ngươi chăm sóc hai con ngựa, mà ngươi lại dám hãm hại chủ. Tới đây, mang tên nô tài này xuống.

- Tiểu vương gia tha mạng, Tiểu vương gia tha mạng, hai con thiên lý mã này, tiểu nhân nuôi dưỡng đã lâu, đều rất là ôn thuận. Hôm nay chắc là do thay đổi địa phương, thủy thổ không hợp, mới sa chân như vậy, xin Tiểu vương gia hãy cho nô tài một cơ hội nữa.

Tên tùy tùng đó liều mạng dập đầu liên tục kêu lên.

Mai Nghiễn Thu nói:

- Hai con ngựa này vốn là ngựa tốt, hẳn là tên nô tài ngươi bị người khác xúi giục làm chuyện xấu, mới khiến cho Tiểu vương gia bị sa chân.

Bà ta cố tình liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh một cái, ý muốn hướng chuyện này vào Lâm Tam. Thấy Lâm Tam bộ dáng khinh thường, bà liền nói rõ ràng:

- Lâm Tam, có phải ngươi đã giở trò hay không ?

Triệu Khang Ninh hồ nghi liếc mắt nhìn Lâm Tam một cái. Vừa rồi Lâm Tam tiếp xúc qua hai con ngựa, có phải là hắn đã giở thủ đoạn gì đó?

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

- Mai đại quốc học, bà khẩu khí lớn thật, Tiểu vương gia còn chưa mở miệng, bà đã chất vấn ta trước. Bà nói ta giở thủ đoạn, xin hỏi là con mắt nào thấy vậy? Ta chọn ngựa, chính mắt mọi người đều nhìn thấy, quang minh chính đại, như thế nào có thể làm những chuyện đáng xấu hổ vậy chứ ?

Hắn nói lời này đại nghĩa bừng bừng, không một chút xấu hổ. Mọi người đã từng thấy hắn chọn ngựa, cũng không có gì dị thường, quả thật đổ lỗi cho hắn cũng không ổn lắm.

Được thể lấn tới, đây chính là bản tính của Lâm Vãn Vinh, hắn trang trọng nói:

- Cuộc tỷ thí hôm nay, Tiểu vương gia với tấm lòng nhân hậu đã chủ động thử ngựa trước vì thế tiểu đệ cảm kích vô cùng. Nhưng theo như tiểu đệ thấy, thì hiển nhiên là có người muốn làm Tiểu vương gia mất uy tín. Thử nghĩ, nếu là ta cưỡi ngựa trước, mới lên ngựa đã ngã sấp xuống, mọi người nhìn thấy ngoài miệng tuy không nói, nhưng trong lòng hẳn đều hoài nghi nhân phẩm Tiểu vương gia, đây không phải là mất uy tín thì là cái gì?

Triệu Khang Ninh sắc mặt tái xanh, không nói được gì, Lâm Vãn Vinh bất giác thở dài:

- Tiểu vương gia, vương gia quả là người thật thà, cuộc tỷ thí hôm nay, không cần nữa cũng được, để đề phòng bọn tiểu nhân có cơ hội phá hủy thanh danh một đời của người.

Tiểu vương gia một cước đá vào tên tùy tùng nuôi ngựa, cắn răng lớn tiếng nói:

- Lâm Tam, Bổn vương vẫn giữ lời hứa, hôm nay mũi tên này của ta chỉ bắn trúng vào vỏ cây, nếu ngươi có thể kích trúng vào cây đó, thì coi như ngươi thắng.

Lâm Vãn Vinh giả nhân giả nghĩa nói:

- Mới vừa rồi lần bắn đó có chút ngoài ý muốn, làm Tiểu vương gia bị ảnh hưởng, không bằng xin mời Tiểu vương gia hãy bắn một lần nữa. Lần này tiểu nhân mời Tiểu vương gia chọn ngựa trước, và vẫn như cũ mời người bắn trước.

Triệu Khang Ninh hừ một tiếng nói:

- Ngươi nghĩ Bổn vương là người nói mà không giữ lời ư ? Lâm Tam, không phải Bổn vương coi thường ngươi, cho dù mũi tên này của ta bắn ra có chút sai lệch, so với ngươi còn hơn gấp trăm lần, ngươi hãy thử xem.

Lâm Vãn Vinh tỏ vẻ khó khăn nói:

- Nếu Tiểu vương gia đã có thịnh tình như thế, tiểu nhân đây chỉ có thể miễn cưỡng thử một lần.

Hắn liền kéo con hắc mã, chật vật leo lên trên, mọi người thấy động tác của hắn vụng về, đều lắc đầu cười thầm, cứ cái kiểu như vậy, mà cũng có thể cùng Tiểu vương gia tỷ thí ư? Lạc Ngưng đi tới bên người hắn nhẹ giọng nói:

- Lâm đại ca, hãy cẩn thận.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc gật đầu nói:

- Chắc là sẽ không ngã đâu.

Trong tất cả mọi người tại đây, ngoại trừ Biểu thiếu gia, cũng chỉ có Lạc tiểu thư là thật lòng quan tâm đến hắn.

Lâm Vãn Vinh ở trên ngựa cũng học theo Tiểu vương gia ôm quyền, nhưng người lại không vững, lảo đảo một trận, suýt chút nữa ngã xuống, mọi người nhất thời cười to lên.

Lâm Vãn Vinh lơ đãng cười hắc hắc, cầm lấy dây cương, quất roi vào mông ngựa, con hắc mã liền từ từ chạy về phía trước.

Triệu Khang Ninh thấy hắn động tác không thành thạo, trong lòng càng yên tâm, trận này mặc dù mình bắn không tốt, nhưng việc Lâm Tam đánh trúng đại thụ đó, tuyệt đối không có khả năng.

Lâm Vãn Vinh cưỡi trên hắc mã, chạy qua lại hai vòng, nhưng vẫn không có dấu hiệu nào là sẽ ra tay, có tài tử không chờ nổi nữa kêu lên:

- Lâm Tam, nhanh lên, nhanh lên !

Tựa hồ như bởi vì bị thúc giục, Lâm Vãn Vinh đẩy nhanh tốc độ, chạy mạnh mấy bước, mọi người nghĩ hắn sắp ra tay, vậy mà lại nghe hắn a lên một tiếng, thân thể đột nhiên hướng về phía dưới ngựa, nháy mắt đã không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.

Lạc Ngưng nghĩ hắn bị ngã ngựa, cả kinh kêu lên:

- Lâm đại ca!

Liền vén quần dài, vội vã chạy tới. Chạy chưa được hai bước, chợt nghe "Phanh" "Phanh" hai tiếng nổ, đại thụ và tiểu thụ bên cạnh nó ở phía xa xa, lá cây nhánh cây đồng thời rung động cả lên, khí thế thật là kinh người.

Con hắc mã mà Lâm Vãn Vinh đang cưỡi sợ hãi, hí một tiếng dài, hai chân trước chồm lên, hắn vốn là nằm bụng ngựa để cho người ta không nhìn thấy động tác của mình, không ngờ con hắc mã nghe thấy tiếng nổ thì kinh sợ, suýt chút nữa quăng hắn ngã xuống. May mắn là hắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng, xoay người một cái xuống ngựa, tay cầm một vật gì đó nhanh chóng bỏ vào trong ngực, chỉ thấy con hắc mã đó nổi cơn điên hướng về phía trước chạy đi.

Con bà nó! Nguy hiểm quá, trên trán hắn toát ra mồ hôi lạnh.

Lạc Ngưng lo lắng, thấy thân ảnh hắn đang đứng tại đó ngẩn người, vội vàng chạy tới bên, giữ chặt lấy tay hắn nói:

- Lâm đại ca, huynh làm sao vậy, huynh không nên hù dọa ta.

Lâm Vãn Vinh thở một hơi dài, tay phải xoa xoa trán nói:

- Ta không việc gì cả, tự nhiên con hắc mã này lại hốt hoảng!

Lạc Ngưng thấy cổ tay hắn có một quầng than đen, ngay cả trên mặt cũng có mấy điểm ám khói, vội la lên:

- Lâm đại ca, huynh trên tay, trên mặt làm sao vậy?

Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn dấu vết trên tay một cái, bất đắc dĩ cười khổ nói:

- Đồ dùng của người Tây dương, chất lượng cũng chưa hoàn thiện a, may mắn là nó không làm hỏng vẻ bề ngoài của ta!

Lạc Ngưng ngạc nhiên hỏi:

- Đại ca, sự tình về người Tây dương là sao?

Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

- Ta nói đùa đấy. Lạc tiểu thư, trận này là ai thắng?

Lạc Ngưng chưa kịp nói, chợt nghe bên kia có người kêu lên:

- Bắn trúng rồi, bắn trúng rồi, Lâm Tam bắn trúng rồi.

Mọi người nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy trên đại thụ có nhiều vết, mấy chỗ đã bị xuyên qua, một luồng ánh sáng xuyên thấu qua lỗ nhỏ đó. Ngay cả trên tiểu thụ bên cạnh, cũng lỗ hổng chi chít.

Mọi người nhất thời cứng lưỡi, tư thế cưỡi ngựa của Lâm Tam không phải là đẹp mắt, nhưng hắn không chỉ bắn trúng, mà còn làm tan tác mục tiêu, cái này cũng có chút quá khoa trương. Hắn như thế nào mà đánh trúng? Mà dùng cái gì để đánh trúng? Hai tiếng nổ đó là thanh âm gì? Tất cả mọi người đều có những nghi hoặc.

- Chẳng lẽ đây là nhất dương chỉ trong truyền thuyết?

Quách Vô Thường thanh âm đầy vẻ hoảng sợ vang lên, lại còn có chút run rẩy.

Lâm Vãn Vinh nghe thấy cười to: "Hay! Biểu thiếu gia này cũng quá tốt, ta chỉ dạy hắn một câu nói, không nghĩ hắn lại biểu diễn thành như vậy, không học diễn kịch thật là quá đáng tiếc.

- Đa tạ, đa tạ!

Lâm Vãn Vinh trên mặt đầy vết đen, chật vật đi tới giữa mọi người cười nói.

- Lâm Tam, ngươi làm thế nào mà đánh trúng vậy? Chẳng lẽ ngươi thật sự biết nhất dương chỉ?

Triệu Khang Ninh cơ hồ không dám tin vào chính mắt mình, trên đại thụ trước mặt vết tích tựa như bị là hồng y đại pháo oanh tạc, nhưng hồng y đại pháo uy lực so với cái này gấp mười, gấp trăm lần. Huống chi Lâm Tam trên tay không có gì, thần sắc chật vật, làm gì có cái gì đại pháo?

Nhưng hắn đã nghe võ sư trong nhà nói qua, có một môn thần công tên là nhất dương chỉ, tu luyện đến cực hạn, chỉ phong như đao, chẳng lẽ tên Lâm Tam này là cao nhân ẩn tàng thực lực?

Lâm Vãn Vinh ra vẻ thần bí:

- Tiểu vương gia, người từng nói qua, chỉ cần ta đánh trúng, thế nên ta làm thế nào đánh trúng, xin thứ cho ta không thể cho biết được. Cuộc tỷ thí trước mắt, không biết Tiểu vương gia định đoạt như thế nào?

Cuộc tỷ thí này, Lâm Vãn Vinh mặc dù cũng bị ngã xuống, thần sắc so với Tiểu vương gia còn thê thảm hơn, nhưng việc hắn kích trúng là sự thật không thể chối cãi. Trên người Lâm Tam này thật có lắm chuyện thần kỳ, Triệu Khang Ninh sớm đã nói trước mặt mọi người, lúc này tự nhiên không thể nuốt lời. Hắn hướng về Mai Nghiễn Thu cúi đầu:

- Đệ tử vô năng, xin ân sư thứ lỗi.

Chỗ nào có Lâm Tam, thì Triệu Khang Ninh đều phải né tránh! Hắn xoay người lên ngựa, hướng phía Lạc Ngưng hai tay nắm chặt:

- Lạc tiểu thư, lòng của Khang Ninh đối với tiểu thư, có trời đất chứng giám. Ngày khác nhàn rỗi, Khang Ninh sẽ trở lại bái phỏng.

Hắn nói xong vung tay lên, trong nháy mắt đã cùng với mấy tên tùy tùng biến mất trước mặt mọi người.

Mai Nghiễn Thu sắc mặt tái nhợt, thân hình không ngừng run rẩy, trong lòng bà thầm nghĩ: "
Nếu hôm nay phải xuống đồng cày ruộng, sau này trước mặt các quan lớn quý nhân, làm sao ngẩng đầu lên được, việc này so với giết bà ta còn khổ sở hơn."

Lạc Ngưng khẽ nói:

- Đại ca, ta nguyện ý thay ân sư ta thực hiện lời hứa.

Lâm Vãn Vinh khoát tay một cái, lạnh lùng cười nói:

- Lạc tiểu thư, hôm nay mọi việc chấm dứt ở đây, nếu người như Mai đại quốc học mà xuống ruộng, đó là điều vũ nhục đến ngàn vạn người nông dân, vũ nhục ngàn vạn dân chúng, chỉ mong nàng có thể nói cho bà ta điều đó.

Hắn vừa nói xong, không lưu lại nữa, mang theo Biểu thiếu gia, đi xa khỏi tầm mắt của mọi người. Lạc Ngưng nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng cũng không biết là tư vị gì, bất tri bất giác nước mắt chảy dài.