Cực Phẩm Rể Quý

Chương 105: Giết người thì đền mạng



Bàng Phi che cô gái ở phía sau: “Cô đi trước đi.”

Cô gái không chịu bỏ qua như vậy, một hai phải nói chuyện với Phương Thiếu Nghị.

Quán bar hạng ba không thể so sánh với hình thức câu lạc bộ giải trí, đâu ai biết Phương Thiếu Nghị là ai?

Cô gái này tính cách hung hăng, hơn nữa còn cố chấp, vừa rồi nếu không phải Bàng Phi kịp thời ra tay ngăn cản, e là đã bị Phương Thiếu Nghị lột sạch trước mặt mọi người, cô gái không nuốt nổi cơn giận này.

“Nếu cô còn như thế thì tôi sẽ mặc kệ cô.” Bàng Phi bất đắc dĩ, chỉ có thể nói như vậy.

Cô gái hung hăng dậm chân, ngoan ngoãn đi đến một bên đứng nhìn.

Bàng Phi nắm cổ áo Phương Thiếu Nghị, lập tức kéo anh ta vào trong nhà vệ sinh, dùng nước lạnh gội đầu cho anh ta.

Bị dội nước lạnh xong, Phương Thiếu Nghị tỉnh táo ra không ít, chỉ là đầu vẫn còn choáng váng trong chốc lát, cơ thể vô lực ngồi liệt dưới đất, sau một lúc lâu vẫn không đứng dậy được, khí phách bá đạo và khinh rẻ tất cả trước đó cũng tan bớt lúc trước kia phân hào khí cùng coi rẻ hết thảy khí phách cũng chưa, thay vào đó là nỗi sợ hãi.

“Anh… Anh làm gì đó?”

Bàng Phi ngồi xổm xuống trước mặt anh ta, hỏi: “Tối hôm qua cậu đưa một cô gái từ Thủy Vân Gian ra ngoài thuê phòng, cô gái đó đâu rồi?”

Vẻ mặt Phương Thiếu Nghị hoảng hốt, nuốt nước bọt “ực” một cái, tất cả đều là biểu hiện cho việc sợ hãi.

“Đi… Đi rồi, xong chuyện cô ấy liền đi rồi, tôi cũng không biết cô ấy đã đi đâu.”

Rõ ràng là đang nói dối.

Bàng Phi nắm lấy bờ vai của anh ta siết mạnh một chút, Phương Thiếu Nghị đau đến mức kêu to: “Cậu biết nói dối ở trước mặt tôi sẽ có hậu quả như thế nào mà. Thành thật nói đi, rốt cuộc cô gái kia đã đi đâu?”

“Đi rồi, thật sự đi rồi, tối hôm qua uống nhiều quá, nên nhu cầu trên phương diện đó không mạnh, hơn mười một giờ đã xong việc, sau đó tôi bảo cô ta cút đi. Chuyện sau đó, tôi thật sự không biết.”

Đối với lời nói của Phương Thiếu Nghị, Bàng Phi không hề tin lấy một chữ, cứ cảm thấy tên khốn nạn này đang che giấu chuyện gì đó.

Nhưng anh ta không nói, anh cũng không thể làm gì anh ta.

Đứng lên, Bàng Phi từ trên cao nhìn xuống Phương Thiếu Nghị: “Tốt nhất là cậu không nói dối, nếu không bị tôi tra ra được gì, tên nhãi cậu sẽ xong đời.”

Anh cố tình nói như thế để làm cho Phương Thiếu Nghị thấp thỏm lo âu.

Anh mới từ buồng vệ sinh đi ra thì chợt thấy một bóng dáng vọt đi vào, đá cho Phương Thiếu Nghị một phát làm cho anh ta hôn mê luôn.

“Này!”

Là cô gái bị Phương Thiếu Nghị đùa giỡn lúc trước, dáng vẻ trông chỉ mới mười bảy mười tám mà ra tay tàn nhẫn như vậy, quả thật là rất lợi hại.

“Đừng đi!” Cô gái xoay người nhìn về phía Bàng Phi, tay chống nạnh, hùng hổ: “Khi nãy anh đã cứu tôi, nhưng vào lúc cứu tôi tay anh đã đụng vào chỗ này của tôi.”

Cô gái duỗi tay chỉ vào ngực mình.

Bàng Phi thật sự không để ý chuyện này, khi nãy dưới tình huống như thế, ai mà có thời gian băn khoăn nhiều như vậy, dù có đụng phải thật đi chăng nữa thì cũng không phải là ý định của anh.

“Vậy xin lỗi cô.” Bàng Phi thành tâm xin lỗi.

Cô gái “chậc” một tiếng: “Tôi thiếu anh rồi nói xin lỗi anh, anh có bằng lòng chấp nhận không?”

Đương nhiên là không, nhưng trong lúc vô tình chạm vào một chút và cố ý thiến người khác mà giống nhau à?

Cô gái này không có tính xấu là tốt, nhưng hình như hơi ngang ngược, vô lý quá mức trong chuyện này.

Bàng Phi không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa bèn xoay người đi, cô gái chạy theo: “Đứng lại, sờ soạng bà đây xong thì đòi đi, anh mơ cũng đẹp lắm...”

Tốc độ của cô ta sao có thể là đối thủ của Bàng Phi, cô ta còn chưa ra kịp hành lang, nhưng anh đã bỏ xa cô gái điêu ngoa ấy.

Vốn dĩ Bàng Phi cố tình hù dọa Phương Thiếu Nghị ở trong nhà vệ sinh là để gây áp lực trong lòng anh ta, xem sau đó anh ta sẽ làm sao, kết quả phản tác dụng, bị cô gái điêu ngoa kia đá một cú hôn mê, muốn biết chuyện tiếp theo thì phải kiên nhẫn chờ đợi.

Bàng Phi chuẩn bị tâm lý phải chờ mấy tiếng, nhưng vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu đã thấy một bóng người nhỏ gầy đang “hự hự” kéo một người đi tới cửa sau.

Lại tập trung nhìn, không phải là cô gái điêu ngoa đấy à, mà người bị kéo ra quả thật là Phương Thiếu Nghị.

Sau khi kéo Phương Thiếu Nghị ra như một con chó chết xong, cô gái điêu ngoa nọ còn đạp đá thật mạnh mấy phát trên người anh ta. Lúc này, vài người từ trong quán bar lao tới kéo cô gái nọ trở về.

Bàng Phi thấy thế thì run sợ trong lòng, anh tự nhận là đã gặp qua tất cả các dạng phụ nữ, nhưng vẫn bị dáng vẻ tàn nhẫn của cô gái điêu ngoa kia làm cho kinh ngạc và sợ hãi.

Tục ngữ nói đi đêm lắm có ngày gặp ma, lần này Phương Thiếu Nghị cũng coi như là gieo gió gặt bão!

Không lâu sau, Phương Thiếu Nghị từ từ tỉnh lại, thằng nhãi thế mà lại không quay lại quán bar báo thù, mà là sợ hãi gọi điện thoại cho ai đó: “Thi thể xử lý xong chưa? Được rồi được rồi... Xử lý xong là được rồi… Đừng để lại dấu vết đấy...”

Lúc này nhắc tới hai chữ “thi thể” thì khó tránh khỏi làm cho Bàng Phi liên tưởng đến cô gái đã chết kia.

Anh đi theo, xác định thi thể trong miệng Phương Thiếu Nghị đúng là cô gái kia, hơn nữa sau khi xảy ra chuyện, bọn họ lại băm thi thể cô gái ra cho chó ăn. Thủ đoạn tàn nhẫn này quả thật làm cho người ta giận sôi.

“Thằng khốn nạn!” Bàng Phi đấm một cú vào mặt Phương Thiếu Nghị, anh biết tên khốn này bình thường hay hái hoa bắt bướm khắp nơi, nhưng không ngờ rằng anh ta lại làm chết người thật, còn xử lý thi thể đã chết của người ta như vậy, quả thực không còn chút nhân tính!

Phương Thiếu Nghị bị đánh không ngừng cầu xin: “Tôi... Tôi không cố ý, thật sự là cô ta chưa chơi bao giờ, lăn lộn chưa được hai lần đã chết mất, tôi thật sự không cố ý...”

Đến bây giờ vẫn không biết hối cái, người như vậy chết cũng không đủ trả nợ!

Nắm tay lớn nặng như bao cát rơi xuống như mưa, những người khác không dám tới gần, Bàng Phi nổi điên thật là đáng sợ.

“Mau, mau báo cảnh sát!”

“Không thể báo cảnh sát, nếu cảnh sát tới, chẳng phải chuyện cậu chủ giết người sẽ bị lộ sao?”

“Vậy bây giờ phải làm sao đây?”

“Báo cho ông chủ...”

“Ầm” một tiếng, Bàng Phi đá một cái, người vừa mới lấy ra điện thoại đó trực tiếp bị đá bay ra ngoài.

Để lại một người sợ hãi đến choáng váng, đứng ở nơi đó không dám nhúc nhích.

Phương Thiếu Nghị nhân cơ hội muốn trốn, đi đứng xiêu vẹo, không hề màng tới hình tượng.

Giờ phút này anh ta chỉ muốn rời khỏi nơi này, rời đi tên ác ma Bàng Phi, thật là đáng sợ, quả thật là vô cùng đáng sợ!

“Một đám súc sinh!” Bàng Phi nắm cổ áo người đã sợ hãi đến ngu người kia, hung hăng ném về phía Phương Thiếu Nghị.

“Đoành” một tiếng, người nọ bị ném trúng Phương Thiếu Nghị, hai người lăn tròn, vô cùng chật vật.

Phương Thiếu Nghị sợ hãi bật khóc, là khóc thật. Anh ta quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu: “Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi. Anh buông tha cho tôi, anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho anh... Đừng đánh, đừng đánh nữa, dm đau quá...”

Đánh mày vài cái mày đã không chịu nổi cơn đau, vậy vào lúc bọn mày băm thây con gái người ta mang đi cho chó ăn có từng nghĩ tới người ta cũng là một người sống sờ sờ có máu có thịt không?

Đám súc sinh bọn mày vào lúc đùa bỡn con gái nhà người ta có từng đau lòng không?

“Xin lỗi tao cũng vô dụng, thứ cặn bã như mày, sẽ có pháp luật trừng phạt bọn mày.”

Bàng Phi nắm lấy quần áo của Phương Thiếu Nghị, trực tiếp xách anh ta lên.

Phương Thiếu Nghị giãy giụa la to: “Không, không được đưa tôi đến Cục Cảnh Sát, tôi không đi... A, tôi không đi...”

Chuyện này không phải do anh à!

“Hai người bọn mày mau cứu tao, nhanh lên...”

Ba người đều là hung thủ, nếu Phương Thiếu Nghị bị bắt thì ai cũng không trốn nổi.

Hai người kia tiện tay xách gậy gộc lên đánh về phía anh, Bàng Phi lắc mình né tránh gậy gộc tấn công, lại không phát hiện dưới chân có chỗ lõm. Anh bước hụt một bước, cơ thể bị mất trọng tâm, Phương Thiếu Nghị trong tay anh bị quẳng đi.

Tiếng kêu sợ hãi đột nhiên im bặt, Phương Thiếu Nghị nằm yên ở nơi đó, không bao lâu sau, có máu tươi chậm rãi chảy ra ở dưới đầu anh ta.

Vẻ mặt hai người kia trắng bệch, chỉ vào Bàng Phi, liên tục kêu lên đầy sợ hãi: “Giết... Giết người, giết người...”

Bàng Phi cũng lo lắng lúc nãy mình đã thật sự làm cho Phương Thiếu Nghị ngã chết, vội vàng qua đi thăm dò hơi thở của đối phương, không chết, chỉ là ngất.

Máu chảy không ngừng, nhìn dáng vẻ bị thương không nhẹ.

Dù Phương Thiếu Nghị đã phạm tội ác tày trời như thế nào thì cũng nên chịu sự trừng phạt của pháp luật, anh không thể tự tra tấn.

Bàng Phi đưa Phương Thiếu Nghị đến bệnh viện chưa được bao lâu, Phương Trấn Hải cũng chạy đến, cặp mắt đỏ ngầu của ông ta như sắp phun ra lửa.

Ông ta hung dữ nắm cổ áo Bàng Phi, nếp nhăn ở trên mặt vì dùng sức quá mức nên càng thêm chen chúc, chồng chất lên nhau: “Họ Bàng, nếu con trai tao xảy ra chuyện gì không hay, tao sẽ cho cả nhà mày chôn cùng!”

Bàng Phi bình tĩnh thản nhiên mà gỡ tay đang nắm lấy cổ áo mình ra: “Con trai ông có kết quả như ngày hôm nay đều là do một tay ông tạo ra!”

“Nói bậy!”

Bàng Phi lười tranh cãi với ông ta, đi đến một bên, yên lặng chờ bác sĩ đi ra.

Phương Trấn Hải chỉ có một đứa con trai là Phương Thiếu Nghị, thậm chí nếu ông ta biết được con trai mình không ra gì, không có nhân tính, nhưng anh ta cũng là huyết mạch của nhà họ Phương, là tương lai hy vọng của nhà họ Phương, nếu thực sự có chuyện gì không hay xảy ra, ông ta không dám tưởng tượng sau này mình sẽ sống như thế nào.

Bàng Phi cũng không hy vọng Phương Thiếu Nghị xảy ra chuyện, một người phạm tội đáng chết ngàn vạn lần nên bị pháp luật trừng trị, nếu anh ta xảy ra chuyện thì bản thân anh cũng không thoát khỏi liên quan.

Rốt cuộc đèn đỏ của phòng cấp cứu cũng tắt, bác sĩ mặc áo blouse trắng đi từ bên trong ra.

Phương Trấn Hải nôn nóng không thôi, dò hỏi tình huống con trai của ông ta như thế nào?

Bác sĩ lắc đầu thở dài: “Người bệnh có máu bầm ở bên trong não, rất gần trung khu thần kinh nên làm cho thần kinh bị tê liệt, rất khó có khả năng tỉnh lại!”

Phương Trấn Hải lảo đảo vài bước, suýt nữa té ngã ra đất: “Ông... Ông nói hươu nói vượn, ông nói bậy. Con trai của tôi không thể xảy ra chuyện được, nó không thể xảy ra chuyện. Ông dùng hết cách chữa trị cho tôi, dù có xài bao nhiêu tiền tôi cũng đồng ý trả, chỉ cần có thể chữa khỏi cho con trai tôi...”

“Người nhà bệnh nhân, tôi biết ông rất khó chấp nhận hiện thực này, nhưng đây là sự thật...”

“Sự thật con mẹ mày, có tin tao giết mày không!” Phương Trấn Hải bóp cổ bác sĩ nhấc lên.

Bàng Phi cứu ông bác sĩ nọ: “Phương Trấn Hải, ở đây là bệnh viện, ông đừng xằng bậy!”

Anh không nói gì thì thôi, vừa mới nói xong lại làm Phương Trấn Hải nhớ ra, tên đầu sỏ gây ra tất cả chuyện này không phải là Bàng Phi à.

“Tao đã nói rồi, nếu con trai tao có chuyện bất trắc gì, tao sẽ làm cho cả nhà mày phải đền mạng! Bàng Phi, nhà họ Bàng, nhà họ An, tất cả chúng mày đều đến chôn cùng con tao đi!”

Đồ điên, con cáo già này quả thật đúng là đồ điên!

“Oan có đầu nợ có chủ, tôi đánh con trai ông thành người thực vật, muốn báo thù ông cứ đến tìm tôi, đừng tìm người nhà của tôi gây phiền phức!” Trong cơn tức giận, Bàng Phi siết chặt hai nắm tay theo bản năng.

Phương Trấn Hải cười lạnh hai tiếng, không hề nói gì, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.

Ông ta nhất định sẽ nói là làm!