Cực Phẩm Rể Quý

Chương 135: Hòa giải bất bình đẳng



La Lượng có kiêu ngạo hơn nữa có làm càn hơn nữa thì vẫn chưa tới nỗi dám đối đầu với cảnh sát, nếu thực sự làm như thế, người đầu tiên không tha cho anh ta chính là La Đại Hải.

Cho dù có hòa giải, cũng không dễ dàng như thế được, không lột được da của Thời Phong và Bàng Phi, anh ta chắc chắn không thể để yên.

An Dao cố gắng muốn hòa nhập vào cuộc sống của Bàng Phi giống như Lâm Tĩnh Chi vậy, làm một người tri kỷ của Bàng Phi, lần điều động này cô cũng muốn cùng đi với Bàng Phi.

Sư việc lần này Bàng Phi không bằng lòng cho cô tham gia vào, một tên điên như La Lượng đối đãi ra tay với phụ nữ cũng vô cùng ác độc, nhỡ may anh ta nhìn thấy An Dao Với Bàng Phi ân ái thân mật lại nhất thời không chịu được bị kích động làm ra chuyện gì điên cuồng.

Tấm lòng của An Dao anh đã khắc ghi trong lòng rồi, còn việc đi cùng anh thì thôi bỏ đi.

Bàng Phi cũng không cho cô cơ hội, lập tức quay người rời đi.

An Dao không thôi thất vọng, vẫn luôn cảm thấy rằng Bàng Phi đối với cô rất xa cách, thái độ đối xử với cô và với Lâm Tĩnh Chi hoàn toàn không giống nhau.

Cho dù là như vậy thì cô cũng sẽ không từ bỏ, lúc trước đẩy Bàng Phi ra xa mình thế nào, bây giờ sẽ phải kéo anh lại như thế. Bàng Phi không cho cô đi, cô lại cứ lặng lẽ đi theo, tóm lại cô đã hạ quyết tâm rồi, nhất định phải cố gắng hòa nhập vào trong cuộc sống của Bàng Phi.

Địa điểm điều động chính là ở sở cảnh sát, có cảnh sát ở đây, hai bên cũng không dám làm gì.

La Lượng là người bị hại, do anh ta đưa ra điều kiện.

La Lượng chẳng cần những thứ khác, chỉ cần Thời Phong bồi thường cho anh ta ba tỷ tiền viện phí và phí tổn thương tinh thần.

Vết thương của anh ta nhiều lắm thì cũng chỉ đến hơn chục triệu thôi, tên nhóc này lại dám mở miệng đòi ba tỷ: “Sao anh không đi cướp đi cho rồi?”

Thời Phong không kiềm chế được, hòa giải con khỉ, dại gì mà đi chịu thiệt thế.

Bàng Phi bảo anh ấy tạm thời đừng nóng này: “Tôi tới bệnh viện tìm hiểu qua rồi, tiền nhập viện cộng với tiền bồi bổ sau này của anh tổng cộng cũng không tới ba mươi triệu, chúng tôi bồi thường ba mươi triệu, đã xem như là không tệ với anh rồi.”

Nói xong, anh lấy ra ba mươi tiền mặt đặt lên trên mặt bàn, nhưng bàn tay vẫn chưa thả ra: “Hôm nay chúng ta cũng tiện nói luôn tới việc anh đánh Trầm Ngưng Tâm nên tính thế nào?”

La Lượng không để bụng: “Uống hơi nhiều, ai mà biết được tôi đã làm cái gì chứ. Hơn nữa không phải con đàn bà đấy cũng không bị thương gì sao, các người muốn đòi tiền thì cứ nói thẳng ra, hà cớ gì phải dùng đến thủ đoạn bỉ ổi như thế.”

Người quá bỉ ổi tấy sẽ vô địch, câu nói này chính là nói đến loại người như La Lượng.

Lấy mạng người ra làm trò chơi trẻ con, đối mặt với pháp luật cũng hung hăng, cái loại cặn bã của xã hội này giữ lại chỉ trở thành tai họa mà thôi.

Bàng Phi hơn bất cứ ai hết đều muốn trừ khử cái tên cặn bã này, nhưng bây giờ vẫn chưa phải là lúc.

“Thế anh đã thừa nhận là anh đánh người rồi đúng không?” Bàng Phi không nhanh không chậm, từng bước từng bước dụ anh ta cắn câu.”

La Lượng nói: “Có lẽ là thế, tính tình của tôi không tốt, cho dù có ra tay thì chắc chắn cũng là cô ta đã chọc giận tôi trước.”

Bàng Phi mỉm cười: “Anh thừa nhận là tốt, đây là phiếu chuẩn đoán của bệnh viện, anh xem đi.”

La Lượng khinh bỉ nhìn lại, ánh mắt cũng chẳng thèm lướt qua tờ phiếu chẩn đoán lấy một lần: “Anh có ý gì?”

Bàng Phi nói vào vấn đề trọng tâm: “Kết quả chẩn đoán của bệnh viện cho thấy rõ nội tạng của Trầm Ngưng Tâm có hiện tượng bị nứt rách, bên ngoài không thể nhìn ra, người bây giờ vẫn đang nằm hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện. Vết thương nội khoa này của cô ấy không hề nhẹ hơn vết thương ngoài da của anh đâu, không chữa trị cẩn thận sẽ để lại vết thương tàn tật cả đời đấy.”

“Anh đừng có điêu, ông đây dùng...” La Lượng suýt chút nữa thì buột miệng nói ra, bừng tỉnh hiểu ra đây là cái bẫy mà Bàng Phi bày ra, lập tức liền thay đổi: “Không thể nào, cô ta không thể nào bị thương nghiêm trọng tới vậy được.”

Còn về tại sao anh ta không đề cập tới một chữ.

Tên ranh này vô cùng xảo quyệt, thà rằng gánh chịu khoản bồi thường cực lớn cũng tuyệt đối không chịu để lộ nửa lời việc anh ta đã làm hại Trầm Ngưng Tâm như thế nào.

Bàng Phi thực ra cũng không cảm thấy thất vọng nhiều, ban nãy suýt chút nữa thôi thì La Lượng đã cắn câu rồi, cho thấy rằng sự phòng thủ của tên ranh này thực chất cũng không hề quá cẩn thận, lần này không thành vẫn còn có lần sau, còn có lần sau nữa, sớm muộn gì cái đuôi hồ ly của anh ta cũng sẽ thò ra mà thôi.

Giấc mộng đẹp muốn bắt chẹt Thời Phong của anh ta xem như là đã tan tành mây khói rồi, Diệp Nguyên ra mặt hòa giải, hai bên xin lỗi và bồi thường người bị hại, chuyện này cũng cứ thế cho qua.

Thời Phong chẳng qua là nể mặt Trầm Ngưng Tâm mới chịu cúi đầu trước La Lượng, nếu không dựa vào tính tình nóng nảy của tên nhóc này, cho dù ông trời có giáng thế thì cũng không thể nào cúi đầu trước La Lượng.

Bất kể như thế nào đi chăng nữa, chuyện này xem như đã kết thúc như mong đợi của Bàng Phi.

Món nợ Trầm Ngưng Tâm bị ức hiếp cho đến cùng vẫn chưa tính sổ được, nói đến cũng kỳ lạ, rõ ràng không hề nhìn thấy La Lượng từng rời khỏi phòng riêng, sao thứ đó lại có thể bốc hơi biến mất được chứ?

“Tôi cũng rất bực mình, tôi lật tung cả phòng riêng lên cũng không tìm thấy đồ, cậu Bàng, liệu có phải cậu nghe nhầm rồi không, thằng ranh đó căn bản không dùng thứ đó?” Thời Phong hơi dao động.

Bàng Phi rất chắc chắn nói: “Không thể nghe lầm được, La Lượng chắc chắn đã dùng thứ đó.”

Còn về việc tại sao lại không tìm thấy đồ trong phòng riêng...

Bàng Phi đột nhiên nhớ ra: “Anh xem có nhiều phòng riêng như thế, tại vì sao La Lượng phải chọn căn phòng riêng bình thường đó chứ?”

Người có thiền thích nhất là khoe khoang, trước Phương Thiếu Nghị chỉ cần đến Thủy Vân Gian chắc chắn chọn căn phòng riêng to nhất, xa hoa nhất, La Lượng cũng không phải trường hợp ngoại lệ, lần này sao lại đi chọn căn phòng không hút mắt đó chứ?

Trong đầu của Thời Phong sáng bừng lên, được Bàng Phi nhắc nhở lập tức nghĩ ra cách: “Cậu Bàng, ý của cậu là căn phòng riêng đó có vấn đề?”

“Sau khi nhà họ Phương sụp đổ, Tiết Phong vẫn luôn nịnh bợ nhà họ La, quán hát karaoke lại chính là địa bàn của Tiết Phong, thật khó để đảm bảo rằng anh ta sẽ không vì lấy lòng La Lượng mà dở trò gì đó.” Bàng Phi phân tích xong, lúc đó chỉ mải lo lắng cho Trầm Ngưng Tâm mà quên đi gốc rễ của việc này.

Thời Phong chửi: “Mẹ nó, thằng khốn nạn, bây giờ tôi sẽ đi tới đó xem sao.”

Bàng Phi kéo anh ấy lại: “Bây giờ anh tới đó có thể tìm ra cái gì chứ, người ta chắc chắn đã xử lý hết những thứ cần xử lý rồi, nếu tới đó ngược lại còn đánh rắn động cỏ. Sự việc lần này La Lượng không chiếm được lợi ích gì, trong lòng chắc chắn rất bất mãn, nghe Trầm Ngưng Tâm nói, gần đây anh ta thường rất hay lui tới Thủy Vân Gian.

“Một người thất bại trong tình cảm, sự nghiệp lại chịu phải ảnh hưởng nặng nề, việc tiêu tiền cho giải trí mua vui là việc mà bọn họ thích nhất. Không phải anh ta thích chơi thứ đó sao, thế thì chúng ta sẽ chơi cùng anh ta.”

Thời Phong vỗ vào lồng ngực: “Cậu Bàng, chuyện này cứ giao cho tôi đi làm.”

Mối thù hận giữa Bàng Phi và La Lượng chủ yếu đều bắt nguồn từ Bàng Kim Xuyên, sao lại có thể để Thời Phong đi mạo hiểm được chứ?

“Không được, việc này quá mạo hiểm, để tôi đi thì hơn.”

“ y da cậu Bàng à, cậu đừng có tranh với tôi nữa, tên nhãi đó làm cho Ngưng Tâm bị thương tới mức này, còn chưa bắt được thằng khốn ngày nào thì ngày đó tôi còn chưa yên tâm được. Tôi phải báo thù cho Ngưng Tâm, việc này bắt buộc phải do tôi làm, cậu còn tranh với tôi nữa thì xem như cậu không coi tôi là anh em.”

“Hơn nữa, tôi năm lần bảy lượt bị nhốt vào trong, đều là cậu giúp tôi giải vây, bác trai gặp nạn, tôi giúp bác ấy một chút là đều nên làm. Xét về công về tư đều nên là tôi, cậu đừng có tranh với tôi nữa.”

Bàng Phi không phải muốn tranh với anh ấy, mà là việc này cực kỳ nguy hiểm, lật đổ La Lượng, ắt sẽ đắc tội với La Đại Hải, Thời Phong còn có Trung Thái, vẫn còn có rất nhiều nhân viên đợi anh ấy nuôi, anh ấy không thể xảy ra chuyện được.

Hai người vì chuyện này mà không ngừng tranh giành, đến sau cùng cũng vẫn chưa phân được cho ai.

Trên đường tắc xe, khi An Dao tới thì việc hòa giải đã bàn xong rồi, La Lượng hừng hực tức giận rời đi, cuộc đối thoại của Bàng Phi và Thời Phong ở trước cửa sở cảnh sát cô đều đã nghe thấy rất rõ ràng.

Thời Phong và Bàng Phi đều không thể xảy ra chuyện, bất cứ người nào ngã xuống đều sẽ là sự đả kích rất lớn cho đối phương.

Từ đầu đến cuối chuyện này bản thân không thể thoái thác trách nhiệm, người nên ra mặt nhất là cô mới phải.

Đương nhiên, cô không đem suy nghĩ trong lòng nói cho Bàng Phi biết, bời vì cô biết rằng Bàng Phi chắc chắn sẽ không đồng ý.

“Xe của tôi đỗ ở phía bên kia.” An Dao cố gắng hòa nhập.

Thời Phong vẫn luôn lo lắng cho Trầm Ngưng Tâm, nói anh ấy muốn tới bệnh viện một chuyến, Bàng Phi lại lo lắng cho Thời Phong muốn đi cùng anh ấy.

Hai người họ một người đi trước một người đi sau, xem An Dao như không khí bỏ sang một bên.

An Dao không khỏi xấu hổ, nhanh chân đuổi theo: “Để tôi đưa hai anh tới bệnh viện.”

Thời Phong và Bàng Phi quay ra nhìn nhau, đều rất ngạc nhiên.

“Cậu Bàng...Tôi...Tôi đi trước đây.”

“Thời Phong, ở đây khó gọi xe lắm, để tôi đưa hai người đi đi.”

Thái độ ngày hôm nay của An Dao thực sự khiến hai người bọn họ không ngừng suy nghĩ, mặt trời mọc từ hướng tây lên sao, không những không trách móc Bàng Phi không đúng, mà còn chủ động muốn đưa hai người bọn họ tới bệnh viện nữ?

Lâm Tĩnh Chi và Trầm Ngưng tâm rõ ràng đều là hai người phụ nữ có dây dưa tới Bàng Phi mà cô lại không hề ghen tuông?

Sự việc xảy ra khác thường ắt có gì đó, Thời Phong cả đoạn đường đều rất khó chịu bất an, trong lòng nghĩ nếu như hai người bọn họ cãi nhau bản thân anh ấy sẽ giả vờ như không hề nghe thấy gì cũng không hề nhìn thấy gì.

Điều kỳ lạ là cả đoạn đường An Dao lại phản ứng rất bình thường, không hề trách móc, không hề chất vấn, người lại còn quan tâm đến vết thương của Thời Phong, còn nói cô đã tới bệnh viện thăm Trầm Ngưng Tâm rồi, bác sĩ nói không có gì đáng e ngại cả.

Thời Phong lại lo lắng cho Trầm Ngưng Tâm, hỏi Bàng Phi chuyện này là như thế nào?

“Bệnh án đó là tôi tìm người làm giả.”

Đối phó với loại vô liêm sỉ như La Lượng, đôi lúc phải dùng đến những thủ đoạn khác thường.

Thời Phong thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Trầm Ngưng Tâm không có chuyện gì là tốt.

Ba người tới bệnh viện, Thời Phong không hề có chút giấu diếm sự quan tâm đối với Trầm Ngưng Tâm. Trầm Ngưng Tâm khe khẽ lắc đầu, sắc mặt cũng đã tươi hơn trước đó nhiều rồi.

Chuyện này cho tới cùng vẫn khiến Bàng Phi áy náy trong lòng, rốt cuộc là bởi vì chuyện của mình mà Trầm Ngưng Tâm mới bị đánh tới mức này, nói câu “Xin lỗi” là điều nên làm.

Chuyện mạo hiểm như thế này không nên để một người con gái đi làm, quá nguy hiểm đi, anh cũng thẳng thắn bày tỏ rõ ra là bắt đầu từ ngày hôm nay sẽ chấm dứt quan hệ hợp tác với Trầm Ngưng Tâm.

“Việc lần này là do tôi không cẩn thận, lần sau tôi chắc chắn sẽ chú ý hơn...” Trầm Ngưng Tâm không cách nào có thể yên tâm nghỉ ngơi, chấm dứt quan hệ hợp tác, vậy thì không phải giữa cô ta với Bàng Phi sẽ không còn chút quan hệ nào nữa sao, vô duyên vô cớ trong lòng lại vô cùng không nỡ, còn có chút sợ hãi.

Bàng Phi ngắt lời của cô ta: “Hãy nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Nói xong, anh quay người rời khỏi phòng bệnh, khi ra khỏi cửa kéo lấy cánh tay Lâm Tĩnh Chi, ý bảo cô đi ra ngoài cùng mình.

Tất cả mọi thứ đều bị An Dao nhìn thấy, trong lòng ít nhiều cũng có chút ngưỡng mộ đố kỵ, càng có chút không thoải mái.

Trên giường bệnh, Thời Phong và Trầm Ngưng Tâm ân ái thân mật, ngoài phòng bệnh thì Lâm Tĩnh Chi với Bàng Phi ân ái thân mật, bản thân mình giống như một người dư thừa vậy, rời đi cũng không hay mà ở lại cũng không hay.

Bàng Phi gọi Lâm Tĩnh Chi ra ngoài là để hỏi về chuyện của Trâm Ngưng Tâm” “Gần đây không phát hiện người nào khả nghi chứ?”

“Không có, lúc nào tôi cũng canh chừng hết, có vấn đề gì sẽ lập tức thông báo cho cậu ngay.”

“Chuyện này La Lượng chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, tôi lo lắng anh ta sẽ đối phó với Trầm Ngưng Tâm nhưng đối phó với ba của tôi vậy, bất cứ chuyện gì chị cũng nên để tâm chút, ngoài ra, bản thân chị cũng phải tự chú ý an toàn.”