Cực Phẩm Rể Quý

Chương 139: Bà mẹ sư tử



 

 

“Là thế này, mấy ngày trước trong lúc vô tình, em và chị Lộ đã vô tình gặp phải một vụ án giết người. Thủ phạm chính là một người mẹ trẻ, vì con gái của mình bị xâm hại, cô ấy quá lo đến việc cứu con gái cho nên mới dùng dao chém tên lưu manh kia bị thương. Kết quả là có một tên luật sư vô lương tâm giúp đỡ tên lưu manh kia kiện cô ấy, nói người mẹ trẻ kia làm vậy là phạm pháp, thậm chí còn muốn bắt cô ấy đi ngồi tù, bị tuyên án các thứ, thậm chí còn dám nói con gái của cô ấy cố tình quyến rũ người khác phạm tội.”

“Chị Lộ rất tức giận, quyết định dạy cho cái tên luật sư vô lương tâm kia một bài học, do đó bọn em mới…”

“Cho nên hai người đã chuẩn bị bắt cái tên luật sư kia rồi đánh đến khi hắn dừng lại, để hắn đừng đệ đơn kiện thay cho kẻ xấu kia sao?” Bàng Phi đã đoán ra được cách làm của An Lộ.

Con nhóc này làm việc quá tùy tiện, loại chuyện này sao có thể dùng cách đó để giải quyết được chứ?

Đối phương là luật sư, nếu như cô ta bắt người ta lại đánh một trận thì sẽ chỉ đẩy mình vào hoàn cảnh khó khăn mà thôi. Nếu làm khong tốt thì cuối cùng ngay cả hai người bọn họ cũng bị liên lụy nữa.

Những án giả oan sai này năm nào cũng xảy ra, nếu như đi lo hết tất cả mọi chuyện thì lo hết thế nào được.

“Chuyện này dừng lại ở đây thôi, không cho phép hai đứa nhúng tay vào nữa.” Bàng Phi cảnh cáo.

Trong lòng An Lộ tràn đầy sự căm phẫn: “Em biết ngay là anh sẽ nói như vậy mà. Đàn ông các anh đúng là máu lạnh vô tình. Hừ, anh mặc kệ nhưng anh cũng chẳng thể ngăn cản em đi lo lắng chuyện đó được. Em chẳng những muốn xen vào mà còn muốn xen vào đến cùng đó.”

“Em có thẻ phóng viên sao, hay em là cảnh sát đúng không? Không, bây giờ em chẳng là cái thá gì cả, vậy em dựa vào cái gì để đi lo cho người ta đây? Còn muốn trói người ta lại đánh đến khi nào chịu thua mới thôi, anh thấy hẳn là em muốn vào nếm thử xem cơm tù có vị gì rồi.”

Bàng Phi cũng không phải là một người máu lạnh vô tình, chỉ là không muốn An Lộ sẽ dùng tấm lòng nhiệt huyết đó của mình để đi làm chuyện trái pháp luật, quan trọng là, con nhóc này còn không hiểu ý tốt của anh.

“Em mặc kệ, em mặc kệ, chuyện này em cứ muốn xen vào đấy.” Cảm xúc của An Lộ đang rất kích động, vỗ bàn đứng lên, kéo Tiểu Mao muốn rời đi.

Cái tính tình này của cô ta chẳng khác gì chị gái ad của cô ta cả, không chịu được chút kích thích nào, động một chút là muốn bỏ đi.

Bàng Phi giữ chặt cánh tay cô ta lại: “Em đứng lại đây cho anh. Chuyện này anh đã không biết thì thôi, bây giờ anh cũng biết rồi, nên anh sẽ không cho phép mấy đứa làm loạn đâu.”

“Cái gì mà làm loạn chứ. Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn tên luật sư vô lương tâm kia đẩy hai mẹ con đáng thương đó vào tù sao? Cô bé kia mới mười ba tuổi, nó có lỗi gì đâu chứ? Rõ ràng là những tên cặn bã kia sai, tại sao lại muốn để cho một đứa bé ngây thơ vô tội chịu tội thay?”

“Còn có cả người mẹ trẻ kia nữa, cô ấy dũng cảm kiên cường như vậy, cô ấy dùng chính sức mạnh của mình để bảo vệ đứa con của mình, cô ấy giống như một con sư tử vừa mạnh mẽ vừa dũng cảm, dựa vào đâu mà phán cô ấy có tội chứ? Chẳng lẽ muốn cô ấy phải trơ mắt nhìn con mình bị những tên khốn nạn kia xâm phạm sao?”

An Lộ càng nói càng kích động, nước mắt đong đầy trong hốc mắt.

Con bé này chính là người như thế, nói năng chua ngoa nhưng trái tim lại rất ấm áp, còn rất dễ mềm lòng. Nghe nói khi còn đi học cô ta từng thành lập ra một hiệp hội bảo vệ động vật gì đó, thu nhận và nuôi dưỡng rất nhiều mèo chó hoang lang thang.

Bây giờ gặp phải chuyện không công bằng như thế này, trong lòng cô ta tràn đầy sự căm phẫn, thế cho nên cô ta đương nhiên sẽ giúp chính nghĩa đòi lại sự công bằng.

“Em ngồi xuống trước đi.” Bàng Phi có tâm giúp cô ta, nhưng không phải là áp dụng thủ đoạn này.

An Lộ vẫn còn đang tức giận, một tay gạt bàn tay đang túm chặt lấy mình của Bàng Phi ra: “Đừng có đụng vào tôi, một người lạnh lùng vô tình như anh không xứng được ngồi cùng một chỗ với tôi!”

Bàng Phi bị cô ta chọc cười: “Được được được, anh không xứng, anh lạnh lùng vô tình, còn em tốt bụng nhiệt tình. Vậy người máu lạnh như anh đây muốn gia nhập vào đội ngũ của các em, có được hay không thế?”

An Lộ còn chưa lấy lại được sự tỉnh táo từ trong cơn giận, tức tối nói: “Không được.”

Tiểu Mao âm thầm kéo vạt áo cô ta: “Chị Lộ Lộ, anh rể nói là muốn giúp chúng ta mà.”

An Lộ giật mình: “Anh muốn giúp bọn em? Thật hay đùa thế? Còn lâu em mới tin nhé. Anh lúc nào cũng nhắc đến pháp luật trước tiên, sao có thể giúp bọn em làm những chuyện phá hoại kỷ cương được.”

“Chuyện vi phạm pháp luật, rối loạn kỷ cương này ấy à, thỉnh thoảng cũng được chia thời gian mà. Ví dụ như thỉnh thoảng vì chính nghĩa mà làm loạn một chút, cũng không phải là không thể.”

An Lộ mừng rỡ, nhảy cẫng lên: “Anh rể, anh… Anh tốt quá rồi! Em quá yêu anh, anh đúng là anh rể tốt của em!”

Con bé này, không còn bé gì nữa, xung quanh có nhiều người nhìn như vậy mà còn ôm ôm ấp ấp như thế này thì làm sao được.

“Mau ngồi xuống trước đi.” Từ đầu đến cuối, Bàng Phi vẫn luôn dùng tay để ngăn lại giữa hai người, phòng ngừa sự tiếp xúc thân thể không cần thiết.

Rốt cuộc thì cô ta vẫn là em vợ của anh, cái suy nghĩ muốn chiếm lợi từ cô ta, anh không dám có.

An Lộ lau nước mắt, một giây trước còn đang khóc tu tu, giây sau đã nín khóc mỉm cười, mở miệng gọi một tiếng anh rể, gọi vô cùng thân thiết.

“Anh rể, anh có biện pháp gì tốt không? Trực tiếp bắt đi hay là vụng trộm bắt đi? Anh nói thế nào thì em và Tiểu Mao sẽ làm thế ấy. Công cụ gì bọn em cũng có, búa, kéo… Anh xem anh muốn dùng loại nào?”

Bàng Phi đáp: “Mau ném mấy thứ đó của em đi đi. Con gái con đứa phải ra dáng con gái một chút.”

“Ném đi? Thế thì không được, những thứ đó em muốn dùng hết lên người tên luật sư vô lương tâm kia cơ, để hắn biết rằng hắn đang kiếm tiền với lòng dạ ác độc như thế nào, để hắn biết hắn không có đạo đức như thế nào! Em muốn cho hắn biết trên thế giới này vẫn còn tồn tại cái gọi là chính nghĩa.”

“Việc này nếu như em tin tưởng anh thì hãy nghe anh, anh đảm bảo em có thể giúp em xả được cơn giận này ra, còn có thể cứu được hai mẹ con nhà kia nữa. Nhưng nếu như em không nghe lời anh mà làm loạn, xảy ra chuyện gì thì em đều phải tự mình phụ trách. Nhẹ thì bị phạt tiền, nặng thì bị phạt hình sự, em tự cân nhắc xem đi.”

Không phải hù dọa, mà là phân tích lợi hại của chuyện này ra để cô ta tự đưa ra quyết định.

An Lộ không phải người không có đầu óc, nhưng mà rất dễ dàng bị kích thích, cho nên Bàng Phi mới giúp cô ta phân tích tình hình thật rõ ràng.

Phóng viên là một cái nghề rất dễ gây thù chuốc oán, dựa vào tính cách của An Lộ thì sợ rằng sau này khó có thể đảm bảo là cô ta sẽ không đắc tội với người khác, cho nên phải học được cách tỉnh táo xử lý tình huống là cái đầu tiên.

Dưới sự khuyên bảo của Tiểu Mao, An Lộ cuối cùng cũng chịu từ bỏ suy nghĩ đó của mình, quyết định nghe theo ý kiến của Bàng Phi.

Bàng Phi nói: “Hiện tại em có thể nói cho anh nghe một chút về tên luật sư kia không…”

Những chuyện đó An Lộ đã điều tra rõ ràng từ lâu rồi, có ảnh chụp, có địa chỉ, tuổi tác…

Tỉ mỉ kĩ càng đến mức này, đúng là trình độ có thể sánh ngang với thám tử tư.

Cái loại luật sư không có đạo đức không có điểm giới hạn như thế này, Bàng Phi còn tưởng rằng đó là một người đàn ông, không ngờ lại là một người phụ nữ xinh đẹp.

Nhưng mà có đôi khi, phụ nữ càng xinh đẹp thì lòng dạ càng ác độc, La Tinh Tinh chính là ví dụ tốt nhất, bề ngoài thì có vẻ ngốc nghếch đáng yêu, nhưng nội tâm lại tàn nhẫn đến đáng sợ, giết người không chớp mắt.

An Lộ thấy Bàng Phi nhìn tấm ảnh chụp đó hơi lâu, nên có lòng tốt nhắc nhở: “Anh rể, anh đừng để bị người phụ nữ này mê hoặc thần trí, từ đầu đến chân cô ta đều là một con hồ ly tinh, chuyện điên khùng nào cô ta cũng làm được, kể về cô ta thì có cả đống chuyện xấu. Em nguyền rủa cô ta cả đời này không gả ra ngoài được, coi như gả đi thì cũng không sinh được con trai.”

Bàng Phi cạn lời, lỗi sai là của người phụ nữ này mà em lại đi nguyền rủa con trai cô ta để làm gì?

Đúng là không thể đắc tội với phụ nữ được, thật là đáng sợ.

“Mấy giờ thì cô ta về khách sạn?”

“Mười một giờ, sắp đến giờ rồi, chúng ta đi nhanh lên đi.”

Lăng Nhan ở căn phòng 4013 trong khách sạn, đối diện 4012.

Dựa theo kế hoạch của An Lộ, hôm nay cô ta sẽ trói Lăng Nhan lại, hung hăng dạy cho người phụ nữ kia một bài học, không thể để cô ta lại biện hộ cho mấy tên cặn bã kia được.

Bây giờ có Bàng Phi gia nhập, kế hoạch có sự thay đổi, nhưng suy nghĩ muốn dạy dỗ Lăng Nhan của An Lộ vẫn không thay đổi.

Một lúc nữa mặc kệ là Bàng Phi có nói cái gì, gặp người phụ nữ kia thì trước tiên cứ cho cô ta một cái tát đã, cho cô ta kiếm tiền bẩn này, cho cô ta giúp kẻ xấu đệ đơn kiện này…

Ba người đi vào khách sạn, vừa đúng giờ, lập tức thấy Lăng Nhan xuất hiện ở đại sảnh khách sạn.

An Lộ không kịp chờ đợi mà chạy theo sau, Bàng Phi sợ cô ta sẽ bứt dây động rừng nên cũng đi theo.

Lăng Nhan đeo kính đen, cả người mặc trang phục theo tiêu chuẩn nghề nghiệp nhìn vô cùng chói mắt. Người phụ nữ này đúng là người cũng như tên mà, cho dù có đeo kính đen đi nữa thì cũng có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo toát ra từ trên người cô ta.

Thang máy dừng lại ở lầu bốn, An Lộ không chờ được nữa, vội gọi Lăng Nhan lại.

Lăng Nhan không hiểu gì lắm, cũng dừng bước lại, kết quả ánh mắt cô ta còn chưa nhìn thấy An Lộ, trên mặt đã phải nhận một cái bạt tai một cách khó hiểu, kính râm cũng bị tát bay.

Cơn giận của An Lộ như tìm được chỗ để xả hết ra, một khi đã được mở nút thì sẽ không thể nào ngăn cản được. Cô ta bước tới cưỡi lên người Lăng Nhan, tát bốp bốp lên mặt cô ta: “Luật sư mà vô lương tâm, cho cô kiếm tiền bẩn này, cho cô kiếm tiền bẩn này, tôi đánh chết cô, đánh chết cô…”

Tiểu Mao đứng ngây người tại chỗ không biết làm sao, lúc An Lộ nổi điên cậu ta không dám đến gần.

Bàng Phi xông tới lôi An Lộ từ trên người Lăng Nhan ra, để đề phòng Lăng Nhan đánh trả lại, anh lập tức đứng chắn trước mặt An Lộ.

Lăng Nhan đã làm luật sư nhiều năm, không phải là chưa từng trải qua hoàn cảnh bị người nhà người ta đuổi theo hành hung, cho nên cô ta đã đi học Taekwondo để phòng thân. An Lộ kia quả thực là may mắn vì đánh được cô ta lúc cô ta không phòng bị gì, bây giờ An Lộ bị lôi ra rồi, cô ta đứng dậy, lập tức bổ nhào về phía An Lộ.

Giày cao gót của cô ta đạp thẳng về phía An Lộ, Bàng Phi cũng không thể tránh đi được, chỉ có thể gắng gượng đỡ lấy một đòn đó.

Đau, con mẹ nó đau quá!

Bàng Phi kéo An Lộ nhanh chóng lui lại mấy bước: “Dừng tay, tất cả dừng tay!

Lăng Nhan hất mái tóc rối bời của mình ra sau tai, ngực phập phồng kịch liệt, trên mặt có mấy vết thương, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến khí chất bá đạo của cô ta một chút nào.

Không hổ danh là luật sư, trước tiên phải thu thập bằng chứng, lấy điện thoại ra chụp liên tiếp mấy tấm ảnh An Lộ và Bàng Phi: “Nói, các người là ai? Vì sao lại đánh tôi?”

An Lộ vẫn còn chưa bình tĩnh lại được, tức giận điên cuồng mắng, cái gì mà hèn hạ vô liêm sỉ, không biết xấu hổ, gì mà sau này sinh con không có lỗ hậu… Những từ ngữ chói tai như vậy lại tuôn ra từ miệng một cô gái nhỏ, thực sự là không hài hòa chút nào.

Bàng Phi ngăn cô ta lại: “Được rồi, em còn như thế nữa anh sẽ mặc kệ em. Người ta còn chụp hình em luôn rồi, em muốn bị kiện sao?”

“Hừ, bây giờ mới biết hối hận, chậm rồi, mấy người các người chờ bị khởi tố đi.” Người phụ nữ này cũng rất tàn nhẫn, không cho người ta chút cơ hội được hòa giải nào, ỷ vào việc mình biết luật pháp, cho nên nhất quyết muốn ép người khác vào chỗ chết.

Bây giờ Bàng Phi cũng hiểu tại sao An Lộ lại tức giận đến như thế. Nói thật, ngay cả anh cũng muốn đánh người phụ nữ này.

“Trước khi cô khởi tố chúng tôi, tôi muốn hỏi cô mấy câu.” Bàng Phi không muốn võ đoán việc quyết định cho Lăng Nhan tội danh gì, mọi việc đều cần tìm hiểu rõ ràng trước.

Thái độ Lăng Nhan rất cứng rắn, không muốn nói nhiều với anh: “Anh không có tư cách hỏi tôi, muốn nói chuyện thì để luật sư của anh tới nói chuyện.”

Việc này căn bản chẳng cần đến luật sư, giải quyết riêng là được, nhưng người phụ nữ này nhất quyết muốn làm to chuyện, đúng là chẳng có gì hay ho.

“Làm gì?” Bàng Phi đưa tay ra ngăn cô ta lại, cố gắng hòa giải được đến đâu thì hòa giải, thực sự không muốn làm to chuyện đến mức phải lôi nhau ra trước pháp luật làm gì cả.