Cực Phẩm Rể Quý

Chương 149: Không phải cứu cô



 

 

Những người kia đều chuẩn bị đi, còn chứng cứ thì sợ là không thể lấy được nữa.

Cánh cửa lớn mở ra, An Dao tóc tai bù xù, trên mặt còn có vết thương đang La Lượng đưa tay nắm chặt lấy bờ vai một cách dã man.

Lâm Tĩnh Chi rất sốt ruột nhưng cũng không thể nào làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn La Lượng đưa An Dao đi.

Cô ấy đi theo bọn họ, muốn tìm cơ hội nào đó để nói chuyện với An Dao mấy câu.

“Này, con điếm thối tha kia suốt ngày lẽo đẽo theo bọn này làm gì hả?” Nhưng những hành động của Lâm Tĩnh Chi lại khiến một tên công tử ăn chơi để ý đến, cho rằng cô ấy định leo lên người những công tử ăn chơi như bọn chúng.

Những tên đó thích đùa giỡn đàn bà con gái, nhưng không thích những người chủ động dâng tới miệng, không thú vị chút nào. Bọn chúng muốn chơi đùa với những người khó đối phó kìa, chinh phục những người phụ nữ đó mới có cảm giác sung sướng.

Lâm Tĩnh Chi bị túm chặt lấy tóc, giơ mặt lên, đối phương nhìn thấy cô ấy cũng khá là xinh đẹp nên nổi lên suy nghĩ xấu xa: “Muốn leo lên người ông đây đúng không, nào, cởi đi.”

Từ khi Lâm Tĩnh Chi xuất hiện một lần nữa, An Dao đã chú ý tới cô ấy. Lúc này nghe thấy cô ấy bị người khác bắt nạt, cô bèn liều lĩnh thoát khỏi sự kìm kẹp của La Lượng, chạy tới, cứu Lâm Tĩnh Chi khỏi tay tên công tử ăn chơi kia.

La Lượng buồn bực, vì sao người phụ nữ này lại có phản ứng kịch liệt như vậy vì một con đàn bà được gọi đến chứ?

La Lượng chỉ có một chút ấn tượng với Lâm Tĩnh Chi, cũng không tính là quen thuộc, giờ phút này nhìn thấy gương mặt trang điểm rất đậm kia hắn chỉ cảm thấy rất quen, có vẻ như mình đã nhìn thấy ở đâu đó rồi, nhưng nghĩ mãi cũng không ra.

“Để cô ấy đi đi, cô ấy vừa giúp tôi.”

“Thì ra là vậy.” La Lượng không giữ Lâm Tĩnh Chi lại để truy hỏi đến cùng nữa.

Hắn dùng một tay túm An Dao về bên cạnh mình, cuối cùng vẫn cho An Dao chút mặt mũi, không để cho cô phải khó xử trước mặt mọi người.

“Cút!” Hắn nói với Lâm Tĩnh Chi.

Lâm Tĩnh Chi bât an nhìn về phía An Dao, đám người này thật sự là chẳng bằng cầm thú, cô đi theo La Lượng như thế thì thời gian sao có thể có một cuộc sống tốt được?

Cô ấy muốn nói chuyện, nhưng đúng lúc này, một bóng người đi tới, Lâm Tĩnh Chi vội vàng lùi về phía sau một bước.

Sau lưng Hạng Dã cũng xuất hiện rất nhiều tên công tử ăn chơi trác táng, tuy cùng là công tử nhà giàu nhưng thực ra giữa những người bọn họ cũng có sự chênh lệch.

Nhóm Hạng Dã thì mặc âu phục, đi giày da, trên người ai nấy đều lộ ra sự sang trọng, còn đám người La Lượng thì lộ ra chướng khí độc hại, chẳng khác gì đám yêu ma lẫn lộn một chỗ với nhau.

“Người anh em, chơi chút đi?”

La Lượng không thèm để ý tới: “Không có hứng.”

“Anh không có hứng nhưng tôi có hứng đấy. Đi nào, đi vui vẻ chút đi.” Hạng Dã trực tiếp ôm lấy bả vai La Lượng, La Lượng vùng vẫy một hồi nhưng không thể hất được tay cậu ta ra, đối phương như thế này là muốn ép buộc hắn ta ư?

“Buông tay!” La Lượng dựng lông lên với cậu ta, chơi hay không cũng không đến lượt người khác ra lệnh cho hắn.

“Nhìn kìa nhìn kìa, đều là tới chơi thôi, mà lại nhảy dựng lên khó chịu như thế làm gì?” Hạng Dã vừa cười vừa tự đấm lên ngực hắn một cái, nhìn như không dùng sức, nhưng thực ra lại dùng nội lực, một đấm kia vừa nện xuống, La Lượng chỉ cảm thấy như ngực của mình bị một cái búa lớn gõ mạnh một cái.

“Mày muốn chết à!” La Lượng dùng một tay đẩy Hạng Dã ra, vô cùng tức giận, lập tức kêu gọi các anh em của mình đến dạy cho Hạng Dã một bài học.

Bọn chúng là một đám hay gây chuyện, hơi bị người khác chọc chút thôi là đã nhảy dựng lên rồi.

Hạng Dã bèn lùi lại mấy bước: “Các vị các vị, mọi người nhìn đi, tôi có lòng tới mời bọn họ cùng chơi với mình, mà người này đã không thích chơi thì thôi đi, lại còn động tay động chân.”

Ở nơi này, đùa giỡn nhau là chuyện bình thường, thậm chí cãi nhau ầm ĩ ngược lại còn trở thành một niềm vui không thể thiếu.

Hạng Dã đã ra tay thì sẽ không chừa lại đường thoát, thân thể kia của La Lượng căn bản không phải là đối thủ của cậu ta.

Một chai rượu dày mấy xen-ti-mét đập vào đầu một phát là vỡ vụn ra, sức lức mạnh một cách tàn nhẫn như thế này so với Bàng Phi chỉ có hơn chứ không hề kém.

Những người khác cũng là người luyện võ, một đám công tử ăn chơi bên phía La Lượng bị đánh cho tơi bời hoa lá, chật vật không chịu nổi.

“Chờ đấy. Mày có bản lĩnh thì chờ đấy cho tao.” La Lượng ôm ngực bỏ trốn mất dạng, mấy tên khác cũng bám đuôi chạy theo.

Lâm Tĩnh Chi giữ chặt An Dao lại: “Cô còn đi cùng làm gì? La Lượng đó là một kẻ điên, cô còn đi theo hắn ta nữa thì sẽ không còn mạng nữa đâu.”

An Dao lau đi vết máu đọng lại trên khóe miệng, gỡ bàn tay của Lâm Tĩnh Chi ra: “Chuyện của tôi không cần cô quan tâm.”

Nói xong, cô dứt khoát, kiên quyết xoay người rời đi.

Thời Phong lập tức bênh vực Bàng Phi: “Người phụ nữ kia… Người phụ nữ kia đúng là đầu óc bã đậu.”

Bàng Phi không nói chuyện, lần nào cũng vậy, chỉ cần nhắc đến chuyện An Dao là anh ấy sẽ như thế này.

Hạng Dã cũng không xen vào giữa chuyện của mấy người bọn họ, mang theo những công tử nhà giàu khác đi ăn chơi đập phá đi đã, để cái phòng VIP này lại cho đám người Bàng Phi.

Lần này việc lấy chứng cứ không được thuận lợi, chỉ chụp được hình ảnh lúc bọn chúng đang say có ra tay đánh người mà thôi, không tìm được vị trí cụ thể giấu những thứ kia.

Không có chứng cứ mấu chốt thì không thể nào cho bọn chúng gánh tội thay được.

Bàng Phi thì lại không hề sốt ruột, bây giờ đã xâm nhập được vào nội bộ rồi, chuyện tìm ra chứng cứ không phải chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi sao?

Ngược lại, Lâm Tĩnh Chi thì lại vì lấy được chứng cứ mà phải chịu hai cái tát trên mặt.

“Rất đau phải không?”

Lâm Tĩnh Chi lau vết máu trên khóe miệng đi, đáp: “Không sao đâu, coi như bị chó cắn một phát thôi.”

Chuyện liên quan tới An Dao, Lâm Tĩnh Chi cũng không nói gì cả.

Ngoài miệng thì Bàng Phi chẳng nói gì, nhưng thực ra trong lòng anh đã rất rõ ràng, bằng không thì anh cũng sẽ không để cho Hạng Dã giúp bọn họ trừng phạt đám người La Lượng.

Chỉ là hình như tình hình hiện tại của An Dao thật sự không tốt, rốt cuộc là vì sao cô cứ một mực muốn đi theo La Lượng chứ, chuyện này có chỗ nào tốt với cô chăng?

Lâm Tĩnh Chi biết, chắc chắn trong lòng Bàng Phi cũng rất muốn biết rốt cuộc là vì sao, chỉ là ngoài miệng anh không muốn nhắc đến chuyện có liên quan tới nhà họ An nữa mà thôi.

Buổi tối, cô ấy mượn cớ ra ngoài mua thức ăn để gọi điện thoại cho An Dao, định hẹn cô ra ngoài gặp nhau một lần.

“Không được.” Giọng nói của An Dao bị ép xuống rất nhỏ, hẳn là đang lén nghe điện thoại.

La Lượng đang tức giận như vậy, khó có thể đảm bảo là hắn ta sẽ không trút giận lên cô, cái tên điên đó, chuyện gì cũng có thể làm ra được, Lâm Tĩnh Chi thật sự rất lo lắng cho sự an toàn của An Dao.

“Nếu như cô không chịu gặp tôi, vậy thì tôi sẽ đến nhà họ La tìm cô. Bây giờ, về mặt pháp luật, cô vẫn là vợ của Bàng Phi, tôi xem La Lượng có dám cầm tù cô không cho phép cô đi không?”

“Đừng, vậy… Vậy chiều ngày mai đi, chúng ta gặp nhau ở nhà hàng của tôi.”

“Được.”

Lâm Tĩnh Chi lại càng cảm thấy bất an.

Hình như tình hình hiện tại của An Dao còn bết bát hơn so với tưởng tượng của cô ấy, nghe điện thoại cũng phải lén lút nghe, ra gặp mặt cũng phải trốn đi mới được, La Lượng đúng là cái thứ gì chứ không phải người!

“Cô nói cho tôi biết đi, rốt cuộc là vì sao mà cô lại không chịu rời khỏi La Lượng thế?” Trong văn phòng của An Dao, Lâm Tĩnh Chi ép hỏi rất gắt gao, nhưng từ đầu đến cuối An Dao vẫn luôn trốn tránh.

Cái nhà hàng này là của cô, thế mà lúc đến đây cô lại chẳng khác gì một tên trộm, đeo khăn quàn cổ, đeo kính đen…

Trong lúc vô tình, Lâm Tĩnh Chi phát hiện trên mặt cô có rất nhiều vết máu ứ đọng, bèn đưa tay giật khăn quàn cổ ra, sau đó nhìn thấy trên mặt An Dao chỗ xanh chỗ tím, hốc mắt cũng sưng đỏ cả lên.

“La Lượng lại đánh cô ư, tên đó ra tay nặng như vậy ư, thằng điên, hắn là một thằng điên!”

An Dao cuống quít choàng lại cái khăn quàng cổ: “Tĩnh Chi, thời gian của tôi không có nhiều, đồng ý gặp chị là chỉ vì muốn nói với chị rằng, chị đừng lo chuyện của tôi nữa, loại đàn bà như tôi không đáng được chị đồng cảm đâu.”

“Cô đang nói cái gì vậy, bảo tôi trơ mắt nhìn cô đi chịu chết sao, tôi không làm được! Tôi mặc kệ vì sao cô không chịu rời khỏi La Lượng, nhưng từ giờ phút này tôi không cho phép cô quay về, tôi không cho cô đi làm mấy chuyện mạo hiểm như thế!”

“Không được.” An Dao vô thức phủ định, có một số việc không phải cô có thể chi phối được, vì Bàng Phi, vì người của nhà họ An, cô đã không còn đường lui nữa rồi: “Tôi phải đi, sau này chị đừng gọi điện cho tôi nữa. Còn nữa, chăm sóc Bàng Phi cho tốt, nói cho anh ấy biết, giấy chứng nhận kết hôn ở trong ngăn kéo thứ hai trong tủ quần áo của tôi, anh ấy đi lấy lúc nào cũng được. Bên phía cục dân chính tôi đã nhờ người thông báo trước rồi, thủ tục ly hôn có thể xử lý bất cứ lúc nào.”

“An Dao…”

Lâm Tĩnh Chi đuổi theo nhưng không thể bắt được tay cô.

Cô ấy có thể giữ An Dao lại, nhưng không thể giữ được trái tim cô.

Chuyện này nhất định có vấn đề. An Dao là người như thế nào cô ấy biết rất rõ, mặc dù từng làm nhiều việc ngốc nghếch, cũng từng làm chuyện hồ đồ với La Lượng, nhưng không đến mức điên rồ như thế này.

Lâm Tĩnh Chi không còn dám tùy tiện hành động, chuyện này vẫn nên nói cho Bàng Phi biết để anh giải quyết.

“Bàng Phi, tôi đã nói đến mức này rồi, cậu cũng phải nói một câu đi chứ.” Lâm Tĩnh Chi rất lo lắng, từ lúc vừa về đến nơi đã nói hết tình hình của An Dao cho Bàng Phi nghe, nói đến tận mười mấy phút, thế mà anh lại chẳng có phản ứng gì, chỉ ngồi một chỗ lột hạt dưa.

“Cho chị.” Một đống hạt dưa đã được lột vỏ sẵn cho cô ấy.

Lâm Tĩnh Chi lại chẳng có tâm trạng để ăn: “Tôi biết cậu căn bản là sẽ không để mặc An Dao sống chết thế nào cũng không quan tâm, cậu cũng không phải là người vô tình vô nghĩa như thế, bất kể là cậu muốn làm gì thì cũng nói với tôi một tiếng để tôi biết cậu vẫn an toàn, có được không?”

Cơ thể Bàng Phi hơi cứng lại, đưa tay ra nắm lấy tay Lâm Tĩnh Chi: “Tôi không làm gì cả, chỉ muốn ở bên cạnh chị, tìm chứng cứ phạm tội của La Lượng, triệt tiêu hắn hoàn toàn.”

Lâm Tĩnh Chi cười khẽ một tiếng, không nói gì cả.

Nếu như Bàng Phi thật sự nói được làm được thì tốt, nhưng cô ấy biết, điều đó là không thể.

Đừng nói là An Dao, cho dù đó có là một người không liên quan gì thì anh cũng sẽ giúp đỡ.

Bàng Phi chính là người như vậy, chỉ là An Dao đã làm tổn thương anh quá nhiều, đến mức mà ngay cả tên An Dao anh cũng chẳng muốn nhắc tới.

Điện thoại “ong ong” rung lên, người gọi tới là An Lộ, Bàng Phi không chịu nhận.

Không lâu sau, một tin nhắn wechat nhảy ra, vẫn là An Lộ, cô ta nói cô ta có chứng cứ phạm tội của La Lượng.

Hôm đó, sau khi An Dao đi, Bàng Phi đã từng đi tìm An Lộ, nhưng đáng tiếc không tìm được. An Lộ đã giấu rất kĩ hành tung của mình, rất có thể cô ta thật sự đã chụp được một chút chứng cứ quan trọng.

Lúc này, anh mới cầm điện thoại lên gọi lại cho An Lộ.

“Anh rể, chúng ta gặp nhau một lần đi.” Giọng nói của An Lộ nghẹn ngào, không có Bàng Phi ở đó khiến cô ta rất không quen, không thể ở gần Bàng Phi, không thể gọi anh là anh rể bất cứ lúc nào nữa khiến cô ta rất hoài niệm.

Bàng Phi chỉ “Ừ” một tiếng, không có phản ứng gì nhiều.

Nơi gặp nhau là một cửa hàng đồ ngọt mà An Lộ thường xuyên tới, địa điểm này là do Bàng Phi chọn, anh nhớ rõ An Lộ rất thích những thứ kia.

Chỉ là bây giờ không giống như ngày xưa, An Lộ nhìn thấy những món đồ ngọt được chế biến tinh xảo kia cũng không cười đến mức trông vô cùng ngốc nghếch nữa, cũng sẽ không vì được ăn một miếng đồ ngọt ở đây là thấy vô cùng thỏa mãn nữa.

Hai người ngồi một lúc lâu cũng không nói gì, cuối cùng vẫn là An Lộ mở lời phá vỡ bầu không khí xấu hổ này.

An Lộ đưa một cái USB cho Bàng Phi, sau đó lau nước mắt đọng trên khóe mắt, nói: “Chứng cứ đều ở trong này, đám người La Lượng chơi ma túy, cắn thuốc, đánh người, tất cả các tội ác của bọn chúng, em đều đã chụp được hết rồi.”

Lâm Tĩnh Chi hai lần mạo hiểm đi vào đều không lấy được chứng cứ phạm tội nào của đám người La Lượng, còn suýt nữa mất mạng. Một cô gái nhỏ như An Lộ lại dám ra vào những nơi như thế, thực sự là quá nguy hiểm.

Bàng Phi có lòng tốt khuyên nhủ: “Sau này, những chuyện như thế này em không nên dính vào làm gì cả, ngoan ngoãn ở nhà đọc sách đi.”