Cực Phẩm Rể Quý

Chương 182: Lại nổi sóng gió (tăng thêm một chương)



An Dao không muốn tới, nhưng La Tinh Tinh tại nhắn tin đến nếu như cô không đến, cô ta sẽ khiến nhà họ An không được sống yên ổn.

Nhà họ An trải qua sóng to gió lớn, hiện tại thật vất vả mới bình yên được, An Dao không muốn nhìn thấy sự bình yên này lại bị phá hỏng, nhưng cô tuyệt đối cũng sẽ không giống như trước kia, ngu ngốc nghĩ rằng chỉ dựa vào năng lực mình thì có thể đánh đổ La Lượng, đánh đổ nhà họ La.

Trước khi đến cô cũng đã chuẩn bị kỹ càng, sẽ không tiếp tục ngốc nghếch đến nỗi bị kẻ khác nắm mũi dẫn đi.

"Cô tìm tôi có chuyện gì?"

"Anh tôi mất tích đến bây giờ vẫn chưa có tin tức, cô đã từng là người mà anh tôi thích, chẳng lẽ lại không lo lắng một chút nào sao?"

Lo lắng?

Tại sao phải lo lắng?

La Lượng kia là trừng phạt đúng tội!

Huống hồ, An Dao sớm đã hết hy vọng với hắn ta, giữa bọn họ, từ lâu đã không còn liên quan gì rồi.

"Cô thật đúng là nhẫn tâm, uổng công anh tôi si tình với cô như vậy, cũng bởi vì cô mới bị ngã đài. Haha, chẳng qua như thế này cũng tốt, chí ít nhìn thấy bộ dạng này cùng với sắc mặt buồn nôn của cô thì anh tôi cũng chết tâm." Phương thức tư duy của La Tinh Tinh không giống với người thường, mỗi lần nói chuyện với cô ta, An Dao luôn có một loại cảm giác như đang nói chuyện với người điên.

Một giây trước cô ta còn đang lo lắng cho an nguy của La Lượng, một giây sau đã có thể nghĩ đến chuyện chiếm lấy La Lượng.

An Dao lười suy đoán những suy nghĩ biến thái trong lòng của cô ta, cũng lười lãng phí nước bọt với cô ta: "Chuyện của anh cô không có bất cứ quan hệ nào với tôi, với Bàng Phi, với người nhà họ An. Với lại giữa chúng tôi cũng xong rồi."

"Loảng xoảng."

La Tinh Tinh ném điện thoại di động lên bàn, trong video là hình ảnh Cơ Như Tuyết vượt nóc băng tường: "Vậy người phụ nữ này thì sao, cô chắc chắn đã gặp qua rồi."

An Dao từng gặp Cơ Như Tuyết một lần, tuy nói lúc ấy Cơ Như Tuyết trang điểm đậm, ăn mặc lại rất thời trang, xinh đẹp, nhưng phụ nữ đối với phụ nữ dường như luôn có một loại nhận thức đặc biệt, hơn nữa người phụ nữ này còn là tình địch của cô.

Trong video mặc dù mặt Cơ Như Tuyết không lộ ra, nhưng từ thân hình cũng có thể đoán được là cô ta không thể nghi ngờ.

Mặc kệ Cơ Như Tuyết cùng chuyện La Lượng mất tích có liên quan gì hay không, An Dao cũng không thể thừa nhận quen biết Cơ Như Tuyết được.

"Không có."

"Nét mặt của cô đã bán đứng cô, cô chắc chắn đã từng gặp người phụ nữ này, hơn nữa chắc chắn có quan hệ với Bàng Phi." La Tinh Tinh sớm đã nhìn rõ tất cả mọi chuyện.

An Dao lạnh lùng nhìn mặt La Tinh Tinh chăm chú, phải thì sao mà không phải thì sao: "La Lượng xảy ra chuyện, đó là do hắn ta gieo gió gặt bão, nếu không phải nhà họ La các người ngang ngược càn rỡ làm việc lộ liễu, hắn ta sao có thể rơi vào kết cục như vậy?"

"Hiện tại cục kiểm sát còn đang điều tra nhà họ La các người, tôi khuyên cô, đang ở trên đầu sóng ngọn gió thì vẫn nên yên tĩnh một chút, đừng có tiếp tục gây chuyện, nếu không nhà họ La bị mất trên tay cô cũng không phải là chuyện không thể xảy ra." Chuyện đó khiến An Dao trưởng thành lên rất nhiều, đối mặt với uy hiếp cùng áp lực cũng không còn đơn thuần, ngây thơ như trước kia nữa.

Sợ hãi và bất an không giải quyết được vấn đề gì, sợ hãi sẽ chỉ đẩy cô đến vực sâu, chỉ có kiên cường ứng phó mới có thể cải biến mọi chuyện.

"Bốp" một tiếng, La Tinh Tinh vỗ bàn đứng dậy, lửa giận cháy hừng hực hiện rõ trên mặt.

La Lượng mất tích, cô ta phải nương nhờ La Đại Hải, từng chuyện từng chuyện đều do những tiện nhân này hại, hiện tại ngay cả An Dao cũng dám phách lối ở trước mặt cô ta như vậy rồi sao?

Cánh tay giơ lên cao còn chưa hạ xuống, đã bị An Dao một tay bắt lấy: "Muốn đánh tôi? Trước kia cô không có bản lĩnh này, hiện tại cô càng không có."

An Dao vung tay lên, đẩy La Tinh Tinh ngã ngồi xuống ghế.

Sau đó, cô thở một hơi dài nhẹ nhõm, khóe miệng nở một nụ cười tự tin.

Trước khi đến cô chỉ nghĩ kỹ nên làm như thế nào, nhưng vẫn chưa có tự tin, mà khi từng câu từng chữ kia chọc giận La Tinh Tinh, cho đến khi cái tát kia bị An Dao bắt được, sự tự tin tự nhiên được sinh ra.

An Dao cầm lấy túi xách trên bàn quay người rời đi, một câu thừa thãi cũng không có.

Từ hôm nay từ giờ khắc này trở đi, cô không còn là An Dao trước kia nữa, cô phải thay đổi, cô phải trở nên mạnh mẽ hơn, lợi hại hơn, trở thành cánh tay đắc lực của Bàng Phi.

La Tinh Tinh không có chỗ phát tiết lửa giận nên gào thét gạt hết đồ trên bàn xuống dưới đất, La Lượng vẫn không có tin tức gì cả, nếu không phải muốn dựa vào quan hệ của La Đại Hải để tìm kiếm La Lượng, cô ta đã sớm rời khỏi nhà họ La, rời khỏi cái nơi đáng sợ đó rồi.

"Cô chủ!" Đột nhiên một giọng nói mạnh mẽ làm La Tinh Tinh giật nảy mình, hôm nay là cô ta trốn ra, La Đại Hải liên tục nhắc nhở cô ta trong khoảng thời gian này không nên trêu chọc Bàng Phi cùng người nhà họ An, thậm chí còn phái người hầu để ý cô ta.

Có thể được La Đại Hải coi trọng như vậy, nhất định là chuyện vô cùng nghiêm trọng, cô ta lại vẫn còn dám trái lời gây sự, thực sự là cả gan làm loạn.

Quản gia đột nhiên xuất hiện, như vậy chứng tỏ La Đại Hải đã biết chuyện này.

La Tinh Tinh sợ hãi không thôi, nhưng lại chưa từ bỏ ý định: "Chú Lý, chú nói là không tìm được cháu, đừng nói chuyện này cho ba, con xin chú đó."

Quản gia Lý lắc đầu thở dài: "Là ông chủ bảo tôi tới đây tìm cô chủ."

Nói như vậy, La Đại Hải đã biết hết mọi chuyện.

La Tinh Tinh tâm như tro tàn, bị mang về nhà họ La như một cái xác không hồn.

Trong căn nhà lớn như vậy, chỉ có một mình La Đại Hải ngồi ở ghế sô pha, quản gia cùng đám người hầu đều bị đuổi ra ngoài.

Dù cho cách thật xa, La Tinh Tinh cũng có thể cảm nhận được áp lực trên người La Đại Hải như núi Thái Sơn, đối với người ba này, cô ta đã sớm không còn kính trọng như trước kia, có chăng chỉ còn lại chán ghét cùng sợ hãi.

"Ba, con chỉ muốn làm rõ ràng chuyện của anh, cũng không có ý muốn gây chuyện." Không biết nói như vậy có tác dụng hay không, nhưng đây chính là lời trong lòng của cô ta.

La Đại Hải thở dài thật sâu, bảo cô ta ngồi ở trên đùi của ông: "Con lo lắng cho Lượng Nhi, ba có thể hiểu, nói một chút chuyện hôm nay đi, An Dao nói với con cái gì."

Không trách mắng!

Vậy mà La Đại Hải không trách mắng cô ta!

La Tinh Tinh liền vội vàng nói chuyện hôm nay ra.

"Chuyện của nhà họ La chúng ta, lúc nào thì đến phiên người ngoài đến chỉ trỏ, con bây giờ là người phụ nữ của ba, ba càng không cho phép bất kỳ người nào tổn thương con. Cho dù là Bàng Phi hay là nhà họ An, chỉ cần khiến con không vui, ba cũng sẽ không để bọn hắn tốt hơn."

La Tinh Tinh mừng rỡ không thôi: "Ba con chỉ cầu xin ba có thể sớm ngày tìm được anh trai."

"Ừm." La Đại Hải gật đầu, đột nhiên móc ra một viên thuốc nhỏ từ trong túi ném lên bàn, trong nháy mắt sắc mặt La Tinh Tinh biến đổi lớn.

"Chuyện ba đã đồng ý với con nhất định sẽ làm, nhưng con cũng phải đồng ý với ba, về sau đừng có uống những thứ này."

Thuốc tránh thai đã bị phát hiện.

La Tinh Tinh vừa mới dấy lên một tia hy vọng trong nháy mắt đã bị dập tắt, hoá ra những tâm tư nhỏ của mình đều không thoát khỏi con mắt La Đại Hải.

Cái gì mà giúp đỡ, cái gì mà bảo vệ mình, chẳng qua chỉ là một cuộc trao đổi mà thôi.

Cô ta muốn đạt được mục đích thì phải sinh con cho ông ta, buồn cười là cô ta còn thiếu chút cho rằng ông ta thật sự chỉ vì tốt cho mình, tốt cho anh trai.

Lâu như vậy, anh trai chỉ sợ dữ nhiều lành ít, chỉ cần có thể báo thù cho anh, phải trả cái giá như thế nào cô ta cũng đồng ý.

"Được!" Để nói được chữ này La Tinh Tinh đã dùng hết sức lực cả người, cũng giết chết chút nhân tính cuối cùng trong người cô ta.

"Đi thôi, đấm bóp lưng cho ba..." La Đại Hải ôm La Tinh Tinh đi lên trên lầu...

Những ngày này Cơ Như Tuyết không chỉ vội vàng luyện tập bình quyền Bàng Phi dạy mình, mà còn vội vàng xem kịch vui của nhà họ La.

Thời gian không dây dưa với Bàng Phi thật sự là cực kỳ nhàm chán không có ý nghĩa, cũng nên tìm cho mình chút việc vui, lại nói đến trò cười của nhà họ La càng ngày càng đặc sắc, cô ta thật sự muốn xem hết trò hay này từ đầu tới cuối.

Kỳ hạn một tuần lễ ước định với Bàng Phi đã đến, Cơ Như Tuyết lại đến tìm Bàng Phi, muốn anh dạy bộ quyền pháp thứ hai cho mình.

Tin tức tốt chắc chắn phải chia sẻ với Bàng Phi, rồi cũng tự nhiên nói đến chuyện An Dao gặp La Tinh Tinh, thấy Bàng Phi đứng yên bất động, Cơ Như Tuyết không khỏi hiếu kỳ: "Anh thật sự không thấy bất ngờ hay sao?"

Không có gì bất ngờ cả, mọi người đều có tự do cùng quyền lợi của mình, An Dao gặp ai muốn làm gì, cũng là tự do của cô, Bàng Phi tin tưởng cô.

Ngay cả sinh tử hai người cũng đều đã trải qua, còn có cái gì mà không thể tin tưởng cơ chứ.

Bàng Phi sẽ không phạm cùng một sai lầm lần thứ hai, cho nên lúc Cơ Như Tuyết nói ra những lời kia, anh rất bình tĩnh.

"Vậy La Đại Hải thì sao, ông ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các người, anh cũng không lo lắng sao?"

"Một bộ quyền pháp tôi cũng đã đánh xong, cô căn bản không hề để ý đúng không? Tôi sẽ đánh lại một lần nữa, nếu cô mà bỏ lỡ nữa thì đừng trách tôi." Bàng Phi hỏi một đằng, trả lời một nẻo, giống như là căn bản không có đem chuyện Cơ Như Tuyết nói để ở trong lòng.

Cơ Như Tuyết vội vàng tập trung lại: "Đánh đi đánh đi, anh lại đánh một lần nữa đi."

Chuyện của nhà họ La lại chẳng có quan hệ với cô ta, Bàng Phi là người trong cuộc còn không vội, cô ta việc gì phải gấp chứ.

Luyện bình quyền thật tốt, một ngày nào đó có thể đánh bại Bàng Phi, bắt anh về bái đường thành thân với minh, vậy lại càng tốt!

Lúc Cơ Như Tuyết luyện quyền, Bàng Phi ở một bên nghỉ ngơi.

Chuyện của nhà họ La anh chỉ không biểu hiện trên mặt mà thôi, trên thực tế trong lòng biết rất rõ, thực sự khó đối phó nhất chính là lão hồ ly La Đại Hải kia.

La Lượng, La Tinh Tinh đều là ỷ vào gia thế nhà họ La mới dám diễu võ giương oai không kiêng nể gì cả như vậy, mà chỗ dựa này đều là một tay La Đại Hải tạo nên.

Một người cực kỳ quan trọng đối với sự phát triển của Thành Đô, một người thúc đẩy kinh tế Thành Đô phát triển, một thương nhân lớn đã từng giúp Thành Đô từ thành thị hạng tư nhảy lên trở thành thành thị hạng hai, quan hệ phía sau cùng với mạng lưới quan hệ có thể dùng từ kinh khủng để hình dung.

Muốn tranh đấu với một nhân vật cấp Thái Sơn Bắc Đẩu, chỉ nghĩ thôi cũng khiến da đầu run lên rồi.

Nhưng Bàng Phi không sợ!

Từng chuyện từng chuyện xảy ra, khiến anh khắc sâu một đạo lý, người khác sẽ không bởi vì bạn mềm yếu và thiện lương mà tốt với bạn, vĩnh viễn đừng tin một người xấu sẽ trở nên tốt, cũng vĩnh viễn không thể cúi đầu trước mặt người xấu.

Chỉ có chuyện bạn càng "xấu" hơn, ác hơn, lợi hại hơn, mới khiến đối phương e ngại, mới có thể không bị ức hiếp!

Cho dù nhà họ La khó dây dưa khó đấu đến đâu, anh cũng muốn đấu đến cùng!

Cho dù là hổ - vua của rừng rậm, sư tử - vua của thảo nguyên, hay là cá mập - vua của biển sâu, không phải cũng sẽ có một ngày bị đánh bại sao?

Từ trước đến nay Bàng Phi vẫn luôn tin rằng tà không thể thắng chính, không phải không có quả báo, chỉ là chưa đến lúc mà thôi!