Cực Phẩm Rể Quý

Chương 186: Sở Chi Điện



Quy tắc như thế này coi như rất có nhân tính, bởi vì thực lực Từ Hạ quả thực kinh khủng, muốn đánh bại ông ta dường như là chuyện không thể nào, quy tắc đụng vào góc áo như thế này rất hợp lý, bởi vì cuộc thi này không chỉ cần thực lực, còn phải cơ trí hơn người. Tuyển thủ có chút thực lực cũng chưa chắc không có cơ hội chiến thắng, cái này thật sự làm tăng thêm phần kịch tính cùng hấp dẫn cho cuộc tranh tài.

Tuyển thủ thứ nhất cung kính thi lễ với Từ Hạ một cái, sau đó mới bắt đầu.

"Vù... "

Quyền pháp của người tuyển thủ kia vô cùng nhanh, có thể nói tốc độ đã đạt đến tình trạng xuất thần nhập hóa, rất nhiều người dưới đài đều không thể thấy rõ đường đi quyền pháp của người này, nhưng chính tuyển thủ có tốc độ gấp hai tuyển thủ bình thường như vậy, lại thua trận trong vòng một chiêu, trực tiếp bị Từ Hạ ném xuống từ trên đài.

"Ầm!" Người kia ngã xuống đất, sau đó bò lên, cũng không có chuyện tâm không cam tình không nguyện, bản lĩnh của Từ Hạ ở đằng kia, trước mắt bao nhiêu người như vậy còn có thể chơi xấu sao, chung quy là tài nghệ của mình không bằng người ta, cam bái hạ phong!

Có vết xe đổ này, tuyển thủ thứ hai lên dường như cũng không còn tự tin như lúc trước, có thể nhìn ra người đks rất khẩn trương.

"Tiền bối... xin đắc tội."

Từ trạng thái khẩn trương đã có thể nhìn ra kết quả trận đấu.

Tiếp theo là người thứ ba, người thứ tư...

Người tốt nhất thì chống được ba chiêu, cuối cùng vẫn bị ném xuống.

Còn lại sáu người, có một nửa đều đang hối hận không nên tới nơi này, cũng có hai người từ đầu đến cuối sắc mặt như thường, rất trầm ổn, xem ra vô cùng tự tin.

Đến lượt Bàng Phi.

Anh sải bước đi lên lôi đài, cung cung kính kính bái Từ Hạ, người này chính là quan chỉ huy lợi hại nhất trong quân đội, dù là lúc đó, Bàng Phi cũng vô cùng kính nể ông ta.

Trong quá trình thực chiến cùng tác chiến, tác dụng của quan chỉ huy vô cùng quan trọng, thậm chí một quan chỉ huy ưu tú xuất sắc có thể thay đổi chiến cuộc, cứu vãn vô số tính mạng chiến hữu, mà Từ Hạ trước mắt này đã từng lập nên rất nhiều truyền thuyết thần thoại như thế này.

Một người lợi hại như vậy, không nên rời khỏi bộ đội sớm như thế, cũng không nên ở loại nơi này bán mạng.

Chỉ là bộ đội có kỷ luật và quy củ của bộ đội, bộ tác chiến số một   trong một lần tác chiến phạm phải sai lầm nghiêm trọng, dẫn đến toàn quân bị khai trừ quân tịch, vị quan chỉ huy tiếng tăm lừng lẫy này, cũng chỉ có thể trở thành truyền thuyết ngày xưa.

Cũng giống như chiến đội X, cho dù có sáng chói đến đâu thì cũng có một ngày sụp đổ.

Trên người Từ Hạ có cái bóng của mình, khiến anh không khỏi bùi ngùi.

Từ Hạ vẫn không có phản ứng gì, gật đầu coi như xong.

Tranh tài chính thức bắt đầu, khi tất cả mọi người đều cho rằng Bàng Phi cũng sẽ giống với mấy người trước, hai ba chiêu đã bị Từ Hạ vứt xuống thì kỳ tích đã xảy ra.

Bốn chiêu, đã bốn chiêu, Bàng Phi vẫn còn chưa bị ném xuống.

Không, năm chiêu, vậy mà Bàng Phi lại có thể chống nổi năm chiêu!

Sáu chiêu!

Bảy chiêu!

...

Càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều, từ đầu đến giờ, không, là trong nửa tháng này, anh là người duy nhất có thể cùng Từ Hạ đánh nhiều chiêu như vậy!

Chỉ riêng điều này đã khiến đám người vây xem kinh ngạc không thôi, thậm chí không ít tuyển thủ báo danh ở khu vực cấp một cùng khu vực cấp hai cũng đều bị hấp dẫn đến bên này.

Chỉ vẻn vẹn chống được mười mấy chiêu, những người này đã kinh ngạc thành như thế này, vậy nếu bọn họ biết, thật ra Bàng Phi còn chưa sử dụng hết toàn lực, chỉ là không muốn để cho Từ Hạ thua quá khó coi, cố ý đánh nhiều chiêu với ông ta như vậy thì bọn họ sẽ phải kinh ngạc thành bộ dáng gì?

Người bên ngoài không biết, Từ Hạ lại biết người này căn bản không dùng toàn lực!

Người này giống như đang cố ý kéo dài, chẳng lẽ là sợ ông ta thua quá khó coi?

Hừ!

Lúc đầu Từ Hạ cũng chỉ xem Bàng Phi như những tuyển thủ kia một hai chiêu liền thua trận, nên ông ta cũng không dùng toàn lực, nhưng vậy mà người này lại sỉ nhục ông ta như vậy, thật sự là quá phận!

"Vù vù vù..."

Đột nhiên tốc độ của Từ Hạ tăng lên, cùng lúc đó tốc độ của Bàng Phi cũng theo sát tăng lên.

Đám người vây xem chỉ có thể nhìn thấy hai người yên lặng đứng ở ngay tại chỗ, hai cánh tay, không, bốn cái tay ngay cả bóng dáng cũng không thấy rõ, cái này… thật sự là không thể tin được.

Đánh tới trình độ khó phân thắng bại này, quan trọng nhất là hai người đều không có xê dịch nửa bước.

Tranh tài càng ngày càng thú vị, cũng càng ngày càng đặc sắc, người trẻ tuổi mới đầu không được bất luận ai xem trọng này dường như có chút thú vị!

"Tùng tùng!" Không biết qua bao nhiêu chiêu, đột nhiên bả vai Bàng Phi chịu một chưởng, thân thể vô thức lui lại mấy bước.

"Tiền bối quả nhiên rất lợi hại!" Bàng Phi chắp tay lấy lòng.

Trên mặt Từ Hạ lại một chút vui vẻ cũng không có, bởi vì một cú Bàng Phi chịu kia thật sự là kỳ quặc.

Lấy tốc độ của tên này, mình hoàn toàn không có khả năng thành công, nhưng trong nháy mắt đó, tốc độ của tên này lại chậm nửa giây, mà mình bởi vì vội vàng không kịp chuẩn bị, mới đánh trúng một cái.

Chưởng pháp của ông ta có bao nhiêu lợi hại trong lòng ông rất rõ, Bàng Phi chịu một chưởng thế mà lại không rơi xuống khỏi đài, chỉ nhẹ nhàng lui về sau hai bước, người thiếu niên này sâu không lường được!

Quan trọng nhất chính là nửa giây kia là vô thức chậm lại, hay là cố ý?

Nếu là vô thức, thế còn dễ nói, nếu là cố ý, đó chính là tên này cố ý nhường mình.

Ghê tởm!

"Lại đến!" Từ Hạ lạnh lùng nói.

Đám người không khỏi nín thở ngưng thần, yên lặng thưởng thức cuộc tỷ thí này, dường như có chút cảm giác giằng co.

Lần thứ hai, đây là lần thứ hai Bàng Phi giao thủ với Từ Hạ.

Lần này, hai người đều thay đổi chiến lược, chuyển thành cước pháp.

Dưới chân đấu khó phân thắng bại, nhưng nửa người trên hai người lại vẫn lù lù bất động.

Đều khó phân thắng bại, đều vô cùng đặc sắc, đều khiến cho người ta choáng ngợp, cũng giống lần trước, sau mười mấy chiêu Bàng Phi lại chậm nửa giây lâm vào thế yếu thua trận.

Từ Hạ không khỏi nhíu mày, thực sự đoán không ra ý nghĩ của tên này, hai lần thua trận liên tiếp, vậy coi như anh chỉ còn lại một cơ hội.

Nếu lần thứ ba lại thua thì xem như một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có. Rốt cuộc người thanh niên này nhường mình, hay thật sự là có khuyết thiếu ở phương diện tốc độ?

Mang theo tâm tư nghi ngờ, lần tranh tài thứ ba bắt đầu.

Lần này, Từ Hạ dùng cả cước pháp và quyền pháp, Bàng Phi cũng như vậy.

So với lúc trước tranh tài thì lúc này càng càng kịch liệt hơn, cho dù hai người đánh nhau như thế nào, từ đầu đến cuối vẫn không rời khỏi vị trí.

Ở đây đều là người tập võ, không khỏi bị cảnh tượng này làm chấn động.

Muốn có được tốc độ nhanh nhẹn cùng lực công kích mạnh mẽ, mà lại phải giữ thân thể lù lù bất động, cái này chỉ có cao thủ trong cao thủ mới có thể làm được.

"Bốp!"

Lúc Bàng Phi tại bắt được vạt áo Từ Hạ, cố ý chậm nửa giây lại bị đánh trúng vai.

Cứ như vậy, hai người được xem như đánh ngang tay, mà dựa theo quy tắc, chỉ cần anh chạm đến bất kỳ nơi nào trên thân thể Từ Hạ thì đã xem như thắng rồi.

Vừa có thể thành công tiến vào cửa ải tiếp theo, lại còn không làm mất mặt mũi Từ Hạ.

"Tiền bối, cảm tạ." Bàng Phi nói.

Từ Hạ lại vô cùng rung động, nếu nói hai lần trước là trùng hợp, vậy ba lần trùng hợp, không khỏi cũng quá trùng hợp đi.

Mỗi lần đều ở thời điểm mấu chốt cuối cùng tốc độ của Bàng Phi sẽ chậm hơn nửa giây, người thành niên này rõ ràng là cố ý lộ ra sơ hở.

Chỉ là Từ Hạ nghĩ mãi cũng không rõ, mình cùng Bàng Phi chưa từng gặp mặt, nếu anh chỉ muốn vượt qua cửa ải này thì cần gì phải xem xét đến mặt mũi của mình.

Người thanh niên này, khiến cho người ta nhìn không thấu!

Bàng Phi thành công, cũng coi như là cổ vũ cùng củng cố lòng tin cho mấy vị tuyển thủ.

Chẳng qua Bàng Phi cũng không có tâm tình xem những trận đấu sau, bởi vì anh muốn đi vào cửa ải sàng chọn tiếp theo.

"Lão Sở đâu?" Bàng Phi đã đứng ở trên đài nửa ngày, nhưng vẫn không thấy có người ra.

Người phụ trách nói nhỏ với gã sai vặt bên người, xem qua thì có vẻ giám khảo không nghĩ là có người thông qua sơ tuyển nên đã trốn đến chỗ nào uống rượu rồi.

Bàng Phi không thể nhịn được cười lên, xem ra cái vị giám khảo thứ hai này là một người phóng khoáng, không thích bị quản thúc,  muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Mấy phút sau, mấy người lôi một người uống rượu say lên, mà lúc nhìn thấy người kia, Bàng Phi lại không khỏi kinh ngạc, bởi vì người này anh cũng biết, tên là Sở Chi Điện, đã từng thiếu chút nữa trở thành chiến hữu của mình.

Sở Chi Điện này vô cùng thích uống rượu, mà trong bộ đội lại  cấm uống rượu một cách nghiêm ngặt, cũng bởi vì điều này, Sở Chi Điện bỏ lỡ cơ hội tiến vào chiến đội X.

Nhưng thực lực của người này rất khủng bố, thính lực của anh ta còn lợi hại hơn so với dụng cụ hiện đại, âm thanh trong vòng mấy cây số xung quanh đều không thoát khỏi lỗ tai của anh ta, thậm chí bao gồm cả tiếng muỗi kêu.

Kỳ tài như thế này phối hợp với tay bắn tỉa căn bản chính là tổ hợp hoàn mỹ nhất!

Đáng tiếc, đáng tiếc, về sau bởi vì anh ta hay uống rượu nên bị khai trừ quân tịch, chỉ là không nghĩ tới, thế mà có thể gặp lại anh ta ở nơi này.

Bàng Phi có cảm giác vui mừng khó mà nói nên lời, mà phần vui mừng này, so với việc thông qua cuộc thi còn vui hơn rất nhiều.

"Lão Sở, lão Sở..." Quản sự đập hai cái lên mặt Sở Chi Điện, một chút phản ứng cũng không có, rốt cuộc là đã uống bao nhiêu rượu vậy trời.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Quản sự khó xử.

Bàng Phi từ trên đài nhảy xuống nói: "Để tôi đi thử một chút xem."

Đám người nghi hoặc ra khỏi vị trí, chỉ thấy Bàng Phi ngồi xổm xuống ở bên tai Sở Chi Điện tít tít tít ục ục không biết nói cái gì, bỗng nhiên Sở Chi Điện mở mắt ra.

Mặc dù cả người vẫn là dáng vẻ say khướt, nhưng ý thức của anh ta thì rõ ràng.

Người quen biết anh ta đều biết, uống rượu tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến sự phát huy của anh ta, thậm chí có đôi khi còn có thể thúc đẩy cảm giác của anh ta nữa.

Đám người nghi hoặc không thôi, rốt cuộc Bàng Phi nói gì với Sở Chi Điện, trong nháy mắt có thể khiến cho con ma men này tỉnh táo lại!

Sở Chi Điện lại không quan tâm Bàng Phi nói cái gì, tỉnh lại thì tranh tài liền có thể tiến hành tiếp.

Hai người lên đài, Sở Chi Điện lung la lung lay, dường như ngay cả đứng cũng đứng không vững, thế nhưng cước pháp lại vô cùng mạnh mẽ, Tuý Quyền!

Tên này thích uống rượu thật ra cũng bởi vì anh ta học Tuý Quyền, mà không phải ham mê rượu.

Có thể nói Tuý Quyền của anh ta là độc nhất vô nhị ở toàn bộ nước Hoa Hạ, lại thêm trời sinh thính lực kinh người, có thể phán đoán chính xác đối với thủ ra chiêu gì, cái này khiến cho Tuý Quyền của anh ta nâng cao một cấp.

"Bắt đầu thôi." Bàng Phi nhắc nhở anh ta.

Một bộ quyền pháp chiến đấu đơn giản, mỗi một quyền mỗi một chiêu đều ở trong lòng bàn tay Sở Chi Điện, dù anh ta nhắm mắt lại cũng có thể ứng đối tự nhiên.

Bàng Phi trên tay Sở Chi Điện đánh không qua mười chiêu, đã bị đánh trúng ngực, khiêu chiến lần thứ nhất thất bại!