Cực Phẩm Rể Quý

Chương 206: Ai cũng không sai



"Anh em đâu, sao anh ấy không tới? Em muốn anh trai, em muốn anh trai..." Bàng Yến toàn thân run bần bật, nước mắt rơi lã chã.

Bàng Phi vội vàng tới, nhìn thấy xe của An Dao đang đậu ở cửa liền nhanh chóng chạy vào, từ rất xa đã có thể nghe thấy tiếng hét kinh hoàng của Bàng Yến.

Vừa vào trong phòng đã nhìn thấy Bàng Yến phát điên gào khóc, mà An Dao thì vẫn giữ lấy cô ấy.

Một người đau lòng vì em gái như Bàng Phi không nghĩ nhiều liền kéo An Dao ra: "Yến Tử, không sao đâu, anh ở đây rồi, có anh ở đây, không ai làm hại được em."

"Bàng Phi, ý anh là gì, ý anh là em cố ý làm tổn thương Yến Tử?" Lúc nãy Bàng Phi kéo cô bằng một lực rất lớn, cánh tay An Dao bây giờ vẫn còn đau nhức.

Cô rõ ràng là đang quan tâm đến Bàng Yến, tại sao trong lời nói của Bàng Phi lại biến thành cố ý làm hại Bàng Yến chứ? Cô độc ác, đê tiện như vậy sao?

Mối quan hệ giữa hai người rất bền chặt, lúc này, Bàng Kim Xuyên đóng một vai trò rất quan trọng: "An Dao, Bàng Phi không có ý đó, con đừng tức giận. Bàng Phi, còn không mau xin lỗi An Dao đi!"

Lúc ban ngày anh đã nói tâm hồn và suy nghĩ của Bàng Yến rất yếu đuối, không chịu nổi kích thích, vừa rồi anh còn nói An Dao không cần đi theo, An Dao không những theo tới đây mà còn lôi lôi kéo kéo Bàng Yến, có thể không dọa tới Bàng Yến sao? Hành động này khác gì cố tình hãm hại?

Xin lỗi ư, anh thực sự không làm được!

Thấy Bàng Phi vẫn không nhúc nhích, An Dao không chịu được, cô sớm đã muốn nói những lời này: "Bàng Phi, anh và Bàng Yến đều là người trưởng thành rồi. Hai người phải chịu trách nhiệm về hành động của mình. Mà anh đã có vợ, có gia đình, thế nhưng lại cùng em gái không cùng huyết thống thân mật như vậy, anh có thể không bận tâm ánh mắt của người khác nhưng không thể không quan tâm đến cảm xúc của em."

Hai từ cuối cùng thốt ra thật khó khăn.

Bàng Phi bắt gặp ánh mắt của cô, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Ý tứ của An Dao cho thấy cô đang ghen, cô không thấy được sự thân thiết giữa mình và Bàng Yến.

Cho nên, cô muốn Bàng Phi suy nghĩ tới cảm giác của mình, không quan tâm đến Bàng Yến sao?

"Anh nghĩ bây giờ em nên bình tĩnh lại." Giương cung bạt kiếm sẽ chỉ làm cho cuộc chiến ngày càng trở nên căng thẳng, Bàng Phi không muốn cãi nhau với An Dao cũng không muốn cãi nhau trước mặt gia đình mình.

An Dao nói: "Muốn em bình tĩnh cũng được. Bây giờ anh rời khỏi phòng này ngay, tất cả những việc còn lại giao cho em."

Bàng Phi muốn đứng dậy, nhưng Bàng Yến đã bám chặt lấy cánh tay anh, như thể anh là ngọn cỏ cứu mạng của cô ấy.

"Em không xoa dịu cảm xúc của Yến Tử được, hay là để anh. Em về trước đi. Có chuyện gì thì về nhà chúng ta nói chuyện."

"Em không về, em ở bên ngoài đợi anh." Cái điệu bộ này, quá là hùng hổ dọa người mà.

Sau khi An Dao rời đi, Bàng Kim Xuyên gõ đầu Bàng Phi: "Con cáu bẩn cái gì thế? Con to tiếng với An Dao làm gì? Con bé cũng là người tốt bụng, sao con có thể đối xử với người ta như vậy."

"Ba, ba mau nhìn Yến Tử đi, hình như em ấy đã chịu kích thích lớn rồi. Bây giờ không phải lúc khó xử vì mấy chuyện hỗn độn kia, tình trạng của Bàng Yến rất bất ổn, cả người đều phát run."

Bàng Kim Xuyên đưa tay sờ, trán rất nóng: "Không xong rồi, phát sốt, mau đưa đến bệnh viện."

Không nói một lời, Bàng Phi trực tiếp ôm lấy Bàng Yến.

An Dao còn đợi Bàng Phi cho mình một lời giải thích, nhưng đợi đến khi Bàng Phi ôm Bàng Yến vội vã đi ra ngoài, cô cũng rất lo lắng: "Có chuyện gì vậy?"

"Phát sốt rồi, có lẽ là do vết thương trong cơ thể bị viêm, phải nhanh chóng đến bệnh viện." Bàng Kim Xuyên nói.

An Dao vội vã đi mở cửa xe.

Bàng Phi không nói gì và đặt Bàng Yến lên xe.

Khi đến bệnh viện, bác sĩ cho biết vết thương trên người bị viêm nhiễm gây sốt, cần truyền dịch.

Bàng Yến từ nhỏ thể trạng đã không tốt, cơ thể rất yếu, từ sau khi phẫu thuật tới nay, phát sốt rất nhiều lần, đã hai tháng rồi không xảy ra tình trạng này, mọi người ai cũng tưởng sẽ không tái phát nữa, ai ngờ rằng đêm nay...

Tình trạng viêm, sốt lặp đi lặp lại này rất có hại cho cơ thể, nghiêm trọng hơn là làm tiêu hao năng lượng sống.

Tình trạng này xảy ra là do cảm xúc tiêu cực sợ hãi.

Trước giường bệnh, An Dao nhìn Bàng Yến đau yếu, cô cảm thấy rất áy náy: "Xin lỗi Bàng Phi, em không biết tình trạng sức khỏe của Yến Tử yếu đến như vậy, cũng không biết em ấy ỷ lại anh đến mức ấy. Càng không biết điều này sẽ dẫn đến vết thương của em ấy nhiễm trùng, em..."

Bàng Phi không đáp lại, từ đầu đến cuối luôn nắm chặt tay Bàng Yến.

An Dao bước tới: "Em ở đây trông Yến Tử, anh và ba quay về nghỉ ngơi đi."

"Tốt hơn là em nên quay về." So với việc cô đã kích động Yến Tử, anh nói như vậy vẫn còn nhẹ nhàng chán.

An Dao rất thất vọng, cảm thấy mình như người ngoài cuộc, không thể giúp được gì, thay vào đó sẽ chỉ càng thêm phiền phức.

Cho dù cảm thấy không thoải mái, cô vẫn phải rời đi, Bàng Yến không thể chịu đựng thêm bất kỳ sự kích thích nào nữa.

Bàng Kim Xuyên không biết rõ ràng về chuyện hôm nay, nhưng ông không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình cảm giữa Bàng Phi và An Dao, bất kể chuyện gì đều có thể trò chuyện trao đổi: "Đừng để ba phải lo lắng cho con nữa..."

"Ba, ba tìm khách sạn gần đây nghỉ ngơi đi, ở đây con sẽ lo liệu, ba đừng lo lắng."

"Ba biết con đã có chủ ý, con biết phải làm thế nào là được." Bàng Kim Xuyên kéo áo khoác, xoay người rời đi.

Bàng Yến đã ngủ thiếp đi, Bàng Phi muốn lấy nước nóng lau tay cho Bàng Yến, kết quả là vừa ra khỏi phòng, anh đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc – Lâm Tĩnh Chi và Hạ Thụ.

Cơ thể Lâm Tĩnh Chi trước giờ không được tốt, tối nay cô ấy bị hạ đường huyết, Hạ Thụ nhất định muốn đưa cô ấy đi truyền dịch, không ngờ lại gặp được Bàng Phi ở đây.

"An Dao bị sao vậy?" Bọn họ cũng đã gặp mặt, không cần giấu giếm, cũng là người thân, bạn bè, quan tâm nhau cũng là lẽ thường.

Bàng Phi nói: "Không phải, là Bàng Yến. Vết thương trên cơ thể em ấy bị viêm gây sốt, vì vậy sẽ truyền dịch ở đây."

Lâm Tĩnh Chi đã truyền dịch xong, bảo Hạ Thụ trở về trước, một mình đi thăm Bàng Yến.

Về việc chăm người bệnh, phụ nữ thường khéo hơn đàn ông, Lâm Tĩnh Chi kéo phẳng chăn bông, thậm chí còn hạ thấp giường xuống, để cho Bàng Yến có thể ngủ thoải mái hơn.

"Ca phẫu thuật của Yến Tử đã ba tháng rồi, sao có thể bị viêm chứ?"

"Sức khoẻ của em ấy luôn rất kém..."

Nói qua nói lại, dĩ nhiên nói đến nguồn gốc phát sinh của sự việc này.

"An Dao từ nhỏ đã được sống trong cảnh giàu sang, không hiểu được hoàn cảnh sống của Bàng Yến, cũng không hiểu được sự phụ thuộc của em ấy, điều đó có thể hiểu được. Còn anh, quá quan tâm tới Yến Tử nhưng quan tâm quá cũng không tốt. Thật ra trong chuyện này, hai người không ai đúng không ai sai, trở về dỗ dành cô ấy, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."

Kẻ trong cuộc thì u mê, người ngoài cuộc thì tỉnh táo, vấn đề mà Bàng Phi nghĩ mãi không thông dưới góc nhìn của Lâm Tĩnh Chi dường như tất cả đều rộng mở thông thoáng, khiến tâm trạng của Bàng Phi tốt lên rất nhiều.

"Đừng nói những chuyện này nữa, sao chị lại ở đây với cậu ấy?"

Cậu ấy ở đây là đang nói đến Hạ Thụ.

Lâm Tĩnh Chi đành nói thật:  "Thực ra, tôi nghĩ cậu ấy nói câu đó khá đúng. Tôi đến Dung Thành từ lúc mười mấy tuổi và bắt đầu làm việc hết mình ở đây. Tôi đã quá quen thuộc và quá hiểu nơi đây, giống như nhà của chính mình. Rời khỏi đây, tôi phải bắt đầu lại một lần nữa, tôi không chắc mình có thể thích ứng được với một thành phố mới hay không, nên tôi quyết định ở lại, dù sao thì tôi cũng có khả năng, không sợ không tìm được việc làm tốt."

Cách nói chuyện hài hước dí dỏm này khiến không khí trò chuyện rất thoải mái, giống như hai người quen cũ trò chuyện một cách tự nhiên.

Nói chuyện một hồi, Lâm Tĩnh Chi muốn đứng dậy rời đi.

"Vội vàng gì thế, bây giờ mới chỉ..."

Sao? Bây giờ đã là ba giờ sáng, thời gian trôi nhanh quá.

Không an toàn cho Lâm Tĩnh Chi khi trở về vào giờ này.

"Chờ đã..." Bàng Phi tự nhiên nắm lấy tay Lâm Tĩnh Chi, trong lòng đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại miễn cưỡng buông ra.

Trò chuyện với Lâm Tĩnh Chi lúc nào cũng rất thoải mái và không bị căng thẳng, thử hỏi ai mà không lưu luyến cảm giác này.

Huống hồ, con người này còn khiến anh vấn vương.

Chỉ là, lúc này dường như không thích hợp để anh nắm tay Lâm Tĩnh Chi.

Bàng Phi rốt cuộc thu tay về: "Đã muộn rồi, chị đi một mình không an toàn."

"Không sao. Lúc mới mở nhà hàng, tôi và An Dao thường làm thêm giờ đến khuya mới về, hơn nữa, lúc đó tôi không có xe, An Dao cũng vậy. Trong túi chúng tôi trước giờ chưa bao giờ thiếu bình xịt cay. Có một lần giữa đường chúng tôi đụng phải một kẻ say rượu gây rối, kết quả là hắn bị tôi dạy cho một bài học."

"Nhưng tôi vẫn không yên tâm."

"Vậy thì tôi gọi Hạ Thụ đến đón."

Vừa lấy điện thoại ra, Bàng Phi liền giật lấy: "Cậu ta là ai, tại sao chị muốn cậu ta tới đón?"

Trong lời nói khó che giấu sự ghen tuông.

Lâm Tĩnh Chi bị bộ dáng của anh làm cho buồn cười: "Cậu bây giờ giống như một đứa trẻ không chịu lớn vậy, ấu trĩ."

"Chị nghĩ sao cũng được. Dù sao thì tối nay tôi không để chị về một mình, càng không thể để Hạ Thụ đến đón chị. Có một khách sạn ở gần đây, tôi sẽ sắp xếp phòng cho chị qua đêm."

Nhân lúc Bàng Yến đang ngủ, có thể thu xếp bố trí cho Lâm Tĩnh Chi trước.

Đường phố Dung Thành lúc ba giờ sáng vắng vẻ, ban đêm nhiệt độ hơi thấp, chiếc váy mà Lâm Tĩnh Chi đang mặc không thể chịu được lạnh, Bàng Phi đã cởi áo khoác ra, khoác lên người cô ấy.

Lâm Tĩnh Chi không từ chối, hơi ấm do chiếc áo khoác này mang lại không chỉ là nhiệt độ, mà còn là tấm lòng.

Những ngày xa cách cô ấy rất nhớ Bàng Phi nhưng cô ấy chỉ dừng lại ở sự muốn, hiện tại có thể gặp mặt còn có thể nói chuyện nhiều như vậy, khoác chiếc áo còn mang theo độ ấm của Bàng Phi, khiến cô ấy có chút không nỡ.

Không thể cùng Bàng Phi giống như trước đây nữa, ít nhất có thể cảm nhận được độ ấm trên người anh một lần nữa.

Khi đến khách sạn, Bàng Phi đã đặt phòng bằng chứng minh thư của anh, một phòng đơn, trên tầng bốn.

"Tôi đưa chị lên."

Lâm Tĩnh Chi không biết nên từ chối thế nào bèn đi lên trên, cô nam quả nữ sẽ xảy ra chuyện gì?

Tuy nhiên, để Bàng Phi rời đi như thế này thì dường như hơi miễn cưỡng, vậy thì cứ lên trên đi, đến cửa phòng, cô ấy kiềm chế bản thân không nghĩ linh tinh là được.