Cực Phẩm Rể Quý

Chương 209: Thản nhiên là được



"Bàng Phi, cùng An Dao vào phòng rồi hẵng nói, có chuyện gì thì từ từ nói chứ đừng cãi nhau. Tôi còn có việc phải đi trước." Phòng cũng không dám trở về, tránh để An Dao biết cô ấy ở phòng bên cạnh rồi lại suy nghĩ linh tinh.

Chuyện đến nước này cũng là chuyện chẳng ai ngờ tới, từng chuyện nhỏ nhặt chồng chéo lên nhau thành một mớ hỗn độn, nhưng thực ra những việc này đều là việc nhỏ, muốn nói rõ cũng không khó, không hiểu tại sao An Dao phải tính toán chi li như vậy?

Hai người vào phòng một lúc lâu nhưng vẫn chưa nói chuyện, một người vẫn luôn nghĩ đến việc Lâm Tĩnh Chi cùng Bàng Phi, một người đang cố gắng để bình tĩnh.

Lâm Tĩnh Chi có một câu nói rất đúng, nếu đã chuẩn bị tốt cho việc sống chung thì phải có năng lực chấp nhận các loại đắng cay ngọt bùi trong cuộc sống.

Cuộc sống xưa nay không phải đều như vậy sao, không ai cả đời đều thuận buồm xuôi gió, trong hôn nhân cũng vậy.

Truy cứu ai đúng ai sai đều không có ý nghĩa, quan trọng là lúc cãi nhau phải có người xuống nước trước, không thì mọi chuyện sẽ tanh bành.

Nghĩ đến đây, Bàng Phi chậm rãi duỗi tay ra giữ chặt tay An Dao đặt lên ngực mình: "Đừng nóng giận được không?"

An Dao nước mắt rưng rưng, hành động của Bàng Phi khiến cô không kiềm chế được cảm xúc, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Bàng Phi lau nước mắt cho cô: "Em nhìn em kìa, lúc trước còn nói sau này không bao giờ cãi nhau, mới được mấy ngày mà em đã như vậy, cứ như đứa trẻ chưa chịu lớn vậy."

Một người đàn ông dùng hai từ "đứa trẻ" để gọi bạn tức là trong lòng anh ta bạn giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành và cần được che chở.

Vừa rồi An Dao nổi nóng, bực tức như vậy, nhưng lúc này ở trước mặt Bàng Phi, cô chính là người con gái yếu đuối cần được che chở. Hai người đã kết hôn lâu như vậy, không phải khắc khẩu thì cũng là hiểu lầm, hoặc là cảm giác tôn trọng nhau như hai người bình thường, từ trước đến giờ cô chưa từng cảm nhận được cảm giác Bàng Phi bao bọc mình.

Nhưng hôm nay cô đã cảm nhận được, loại cảm giác này làm cô vừa lưu luyến vừa không nỡ rời xa.

Cô cười rồi, tâm tình cũng vì điều này mà tốt lên rất nhiều.

"Còn không phải đều tại anh làm người ta nghĩ nhiều."

Việc này phát sinh cũng xuất phát từ phía Bàng Yến, cũng do Bàng Phi quan tâm Bàng Yến quá mức mà xem nhẹ cảm nhận của An Dao, việc này là do anh đã sai:  "Sau này sẽ không như vậy nữa."

Đôi khi ngọn ngành sự việc thế nào cũng không quan trọng, ai đúng ai sai cũng không quan trọng, quan trọng là trong lòng người em yêu còn có em.

Nghe Bàng Phi nói những lời này, An Dao liền cảm thấy những chuyện vừa rồi cũng chẳng to tát gì.

Hai tay cô ôm lấy cổ Bàng Phi như một đứa trẻ: "Vậy anh hôn em một cái đi."

Bàng Phi nhẹ nhàng hôn lên môi cô nhưng lại bị An Dao ôm chặt lấy đầu…

An Dao bò trên ngực Bàng Phi, khăn trải giường của khách sạn nhăn nhúm lại thành một mớ, quần áo rơi xuống đất, không khí trong phòng lúc này tràn ngập tình yêu của hai người.

An Dao dùng ngón tay vẽ vẽ trên ngực Bàng Phi, giọng cô có chút khàn khàn: "Bàng Phi, em có thể cho anh thời gian từ từ quên đi Lâm Tĩnh Chi nhưng anh cũng phải đồng ý với em từ này về sau đừng qua lại với chị ấy. Là phụ nữ không ai chịu được việc chồng mình có quan hệ không rõ ràng với một người phụ nữ khác ở bên ngoài."

Có chút tùy hứng, ngay lúc này An Dao muốn nói ra những lời này làm Bàng Phi ngượng ngùng không biết nói gì.

Cũng không đến mức trong lòng đang ôm vợ, ngoài miệng lại nói rất khó để không qua lại với người phụ nữ khác.

Lúc này mà nói những lời này thì rất không hợp lí.

Bàng Phi do dự một lát sau đó gật gật đầu: "Được."

Vì gia đình nhỏ của bọn họ, để ba mẹ hai bên không phải bận lòng, anh đã quyết định như vậy.

Làm như vậy rất có lỗi với Lâm Tĩnh Chi, nhưng cũng chỉ có thể nghĩ cách khác để đền bù.

An Dao đã đạt được mục đích của chính mình, cô vui vẻ thưởng cho Bàng Phi một cái hôn.

Trước hai giờ cô còn phải về Phi Dao vì có cuộc họp nên bây giờ cô phải đi.

An Dao đi rồi, Bàng Phi cũng dọn dẹp một chút rồi quay lại bệnh viện.

Trên đường anh mới phát hiện điện thoại có cuộc gọi nhỡ từ ba, quay lại bệnh viện, Bàng Kim Xuyên vẫn đang lo lắng việc An Dao phát hiện bữa sáng bị đổ đi.

Bàng Phi nói: "An Dao không sao, bây giờ cô ấy về công ty rồi."

"Thật không? Ây da, không sao thì tốt rồi, ba còn sợ việc này ảnh hưởng tình cảm hai đứa." Bàng Kim Xuyên thở phào nhẹ nhõm.

Bàng Yến hạ sốt rồi, bác sĩ đã nói hôm nay có thể xuất viện, về nhà cần chú ý ăn uống, tránh ảnh hưởng tới tâm trạng.

Bàng Phi chạy tới chạy lui làm thủ tục xuất viện cho Bàng Yến, sau đó anh quay lại khách sạn trả phòng.

Lâm Tĩnh Chi vẫn chưa về khách sạn, anh do dự muốn nhắn cho Lâm Tĩnh Chi một tin nói bọn họ đã đi rồi, nghĩ một chút lại thôi, vẫn nên làm theo điều kiện đã hứa với An Dao.

Bàng Phi đưa Bàng Yến về nhà, sắp xếp mọi thứ ổn thỏa sau đó anh chuẩn bị đến bệnh viện xem tình hình của Trầm Ngưng Tâm. Nhưng Bàng Yến ôm cánh tay anh như đứa trẻ, nói thế nào cũng không cho anh đi, Bàng Kim Xuyên nói thế nào cũng không được.

"Yến Tử, anh còn có việc, con làm nũng anh như thế không được đâu, mau thả tay ra." Bàng Kim Xuyên đã hết cách, ông định kéo tay Bàng Yến ra.

Kết quả mới vừa đụng tới Bàng Yến, cô ấy đã khóc bù lu bù loa lên.

"Yến Tử, đừng sợ, đừng sợ, anh không đi, anh ở đây với em."

Bàng Yến thế này để Bàng Phi anh cũng không yên tâm: "Ba, ba cứ ra ngoài đi, ở đây giao cho con."

"Này…" Bàng Kim Xuyên thở dài một hơi rồi xoay người rời đi.

Cho dù biết Bàng Yến làm như vậy là không đúng nhưng lại không đành lòng nói cô ấy, con bé này từ nhỏ đã rất nhạy cảm, ban đêm thường mơ thấy ác mộng mà tỉnh giấc, có lẽ những điều này liên quan đến những việc cô ấy trải qua từ lúc còn ba tuổi.

Nhưng Bàng Phi cũng đã kết hôn rồi, An Dao lại để ý đến hành động quá mức thân thiết của anh em bọn họ, anh lo lắng Bàng Yến lại sợ An Dao không vui, trong lòng lại phiền não.

Bàng Phi ru Bàng Yến vào giấc rồi mới đi ra, thật ra anh lo rằng nếu anh đi thì Bàng Kim Xuyên không chăm sóc cho Bàng Yến được.

Bàng Kim Xuyên cũng đã có tuổi, đầu đã có tóc bạc rồi, cả đời nhọc lòng, tuổi này đáng lẽ nên được hưởng an nhàn, nhưng ông lại phải bôn ba làm lụng vất vả vì hai con, Bàng Phi thật sự hổ thẹn trong lòng.

"Yên tâm đi, ba là ba nó, ba lo được. Con có việc thì cứ đi đi, sau này không có việc gì thì ít về lại, đừng để An Dao buồn."

"Ba, đây là nơi sinh con ra, nơi con lớn, là nhà của con, ba bảo con ít về lại được sao. Được rồi, ba nghỉ ngơi đi, con còn có việc phải đi trước. Nếu Yến Tử có gì ba gọi điện luôn cho con. Mấy hôm nay chuyện làm ăn của con còn chưa khai trương nên con vẫn có thời gian chạy đi chạy lại."

Rời khỏi nhà họ Bàng, Bàng Phi trực tiếp gọi xe đến bệnh viện Nhân Hòa, sau đó anh dừng xe dưới lầu mua một ít đồ bồi bổ rồi mới đi lên.

Thế giới có đôi khi rất lớn, có đôi khi lại rất nhỏ, Dung Thành lớn như vậy mà sao anh và Lâm Tĩnh Chi lại có thể không hẹn mà gặp chứ.

Bàng Phi nhớ ra đêm qua anh và Lâm Tĩnh Chi đã nói đến chuyện Trầm Ngưng Tâm đang nằm viện, lần gặp gỡ này cũng không xem như trùng hợp, có một nửa là yếu tố con người.

Thấy cũng đã thấy rồi, trốn trốn tránh tránh lại giống như bộ dạng lạy ông tôi ở bụi này, thật sự chẳng ra làm sao.

Hơn nữa, trong lòng anh biết rất rõ anh và Lâm Tĩnh Chi không có khả năng, nếu không đêm qua Lâm Tĩnh Chi đã mời anh vào phòng rồi.

Nếu không có gì thì càng phải tự nhiên, không làm chuyện trái với lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa.

Hai người chào hỏi nhau, Bàng Phi đặt đồ lên trên tủ đầu giường, trông thấy nét mặt Trầm Ngưng Tâm vẫn còn nhợt nhạt liền biết tâm trạng cô ta lúc này vẫn chưa tốt lắm.

Dù sao cũng là chuyện phụ nữ, anh cũng khó lựa lời khuyên nhủ, chỉ có thể nói Thời Phong chăm sóc cô ta thật tốt.

"Anh Bàng, anh lại đây."

Thời Phong có chuyện muốn nói với Bàng Phi.

Hai người đi khỏi phòng bệnh, sắc mặt Thời Phong rất khó coi, mở miệng vài lần vẫn chưa nói được gì.

Ở chung lâu rồi, tính cách của nhau cũng đã rõ, Thời Phong không phải kiểu người ăn nói lắp bắp, xem ra chuyện này thật sự khiến anh ấy khó mở lời.

"Thiếu tiền sao?"

Thời Phong lắc đầu: "Tôi và Ngưng Tâm đều có tiền tiết kiệm, không thiếu tiền."

"Không phải chuyện tiền nong, thế thì là chuyện làm ăn. Anh không muốn làm nữa phải không?"

Bàng Phi như đi guốc trong bụng Thời Phong, liếc mắt một cái đã nhìn ra suy nghĩ của anh ấy.

Việc này Thời Phong đã suy nghĩ cả đêm, chủ ý là anh ấy nói ra, cũng là anh ấy hưng phấn muốn Bàng Phi ngồi chung hội chung thuyền, bây giờ tất cả mọi chuyện đã chuẩn bị xong, lúc này nói thôi cũng quá khó.

"Nhưng tâm trạng của Ngưng Tâm vẫn còn bất ổn, đêm qua, cô ấy còn nói lời chia tay với tôi. Anh Bàng, anh biết không, từ lúc ở bên cạnh cô ấy, tôi trước giờ chưa từng nghĩ đến việc chia tay, tôi đã nhận định người con gái này là người mà cả đời này tôi đang tìm kiếm dù có gặp phải khó khăn gì đi chăng nữa… anh biết không, tối hôm qua khi cô ấy nói chia tay với tôi, tôi thực sự rất muộn, quả thực tim đau như ngàn vết dao đâm."

"Cô ấy không chấp nhận được sự thật là cô ấy không thể sinh con cho tôi, không muốn liên lụy đến tôi, cho dù tôi nói như thế nào cô ấy đều không nghe, tôi thật sự thực rất sợ, sợ rằng tôi sẽ vĩnh viễn mất đi cô ấy. Vì vậy, tôi liền nghĩ, chờ cô ấy xuất viện tôi sẽ không làm gì cả, ngày ngày ở bên cô ấy. Tôi muốn đưa cô ấy ra khỏi bóng tối của bản thân, dù mất bao nhiêu thời gian tôi cũng đợi được."

"Những điều cậu nói tôi đều hiểu cả, việc làm ăn cậu không cần lo, tôi có thể đứng ra lo liệu trước. Đến lúc Trầm Ngưng Tâm khỏe lại rồi, cậu quay lại cũng không muộn."

Thời Phong không muốn liên lụy Bàng Phi, muốn tìm cho anh một người thích hợp hơn để hợp tác, nhưng anh ấy cũng không nghĩ, không có anh ấy thì sao có thể gọi tổ chức Long Phong? Huống hồ, Bàng Phi không phải loại người đặt lợi ích lên trên hết. Việc này không có gì đáng để tranh cãi: "Cứ như vậy đi."

Còn về chuyện của Trầm Ngưng Tâm, Bàng Phi cũng không thể giúp được gì, chỉ mong cô ta có thể sớm ngày phấn chấn trở lại.

Không sinh được con thì còn có thể nhận con nuôi, quan trọng là tình cảm hai người luôn sâu đậm là được, hà tất để ý nhiều như vậy.

Đây có lẽ là sự khác nhau trong suy nghĩ của nam và nữ, Thời Phong cũng chỉ có thể cố gắng hết mình để chăm sóc cô ta thôi.