Cực Phẩm Rể Quý

Chương 60: Đòi nợ



Lúc đầu nghe thấy lời nói của An Dao, Bàng Phi cũng có suy nghĩ giống như An Lộ, cảm thấy An Dao rất ích kỷ, chỉ vì lợi ích của bản thân mình mà không tiếc hi sinh cả em gái và anh, nhưng nếu suy nghĩ kỹ lại thì lại thấy lời của An Dao cũng không phải là không có lý.

Nhà họ La có tiền, nhưng càng là người có tiền thì lại càng keo kiệt, đặc biệt là bảo bọn họ tiêu tiền trên người mà bọn họ không muốn nhất.

Chỉ khi khiến bọn họ ói ra máu, nhớ kỹ bài học đầm đìa máu này thì ngày tháng sau này mới không trắng trợn như vậy nữa.

Người làm ăn hiểu rõ người làm ăn nhất, An Dao xuất phát từ quan điểm của một người làm ăn, đáng tiếc là anh và An Lộ đã hiểu nhầm ý của cô.

Nhưng muốn anh bây giờ quay lại nói với An Dao rằng ý kiến của cô không tệ, thì có thế nào anh cũng không làm được.

Dù sao thì chuyện này cũng xem như là đã được giải quyết, anh tin rằng sau này La Tinh Tinh cũng không dám lỗ mãng như vậy nữa.

Tâm trạng của An Lộ thật sự là cứ lên lên xuống xuống, lúc tốt, lúc xấu, bây giờ lại trở nên tốt.

“Anh rể, không phải hai ngày này anh cũng không có việc gì sao, vậy thì đi chơi với em hai ngày đi.”

Bàng Phi âm thầm ở trong lòng lau mồ hôi, Thời Phong cho anh hai ngày nghỉ không phải là để hại anh chứ.

Thôi đi, cùng An Lộ đi chơi hai ngày, anh thà đi làm còn hơn.

Cô nhóc này bây giờ sùng bái anh như thần tượng vậy, bảo vệ anh khắp nơi, thậm chí là không hề che giấu sự bảo vệ này ở trước mặt Tào Tú Nga và An Dao, thậm chí là mấy lần nói mấy lời như là thích Bàng Phi. Bàng Phi thật sự lo cô ta sẽ thích anh giống như là thích Thời Phong.

Rốt cuộc vẫn là em vợ của anh, nếu gây ra tai tiếng thì sao này làm sao anh về nhà họ An, làm sao đối mặt với An Dao được?

Vẫn là có thể trốn tránh thì trốn đi thôi.

Nghe nói sự việc đã được giải quyết, Thời Phong vẫn còn hơi mất mát: “Anh Bàng, anh xem tất cả mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi, chỉ chờ anh mở lời thôi đấy.”

Bàng Phi nói: “Không phải đã nói là cậu không được nhúng tay vào chuyện này sao?”

Hà Huy nói: “Không cho anh ấy nhúng tay vào thì trừ phi anh và anh ấy cắt đứt quan hệ, nếu không anh ấy không thể không quan tâm được.”

Tất cả mọi người đều gật đầu đồng tình.

Thời Phong coi trọng nghĩa khí như thế nào Bàng Phi đã được lĩnh giáo qua, anh ấy có ý tốt, anh luôn ghi nhớ trong lòng.

Bởi vì trên người Bàng Phi bị thương, nên mấy phi vụ của mấy hôm nay anh ấy đều không cho anh đi, mà tự mình ra mặt, rồi để Bàng Phi học tập những công việc văn thư như quản lý nhân viên.

Bàng Phi rất không thích được đối xử đặc biệt hơn người khác, nhưng không hiểu sao những người trong bộ phận lại giống y như Thời Phong, anh thật không còn cách nào khác.

Không còn cách nào, mọi người đều muốn làm cho anh chút gì đó, anh lại không cho, nên chỉ có thể dùng cách này để ép buộc anh nghỉ ngơi thôi.

Quan Thanh cầm tay chỉ dạy anh, những công việc “văn thư” này nếu thật sự nghiên cứu sâu thì thật ra cũng không dễ như vậy đâu, có rất nhiều chi tiết cần phải chú ý.

Trải qua hai ngày nghỉ ngơi, vết thương trên người Bàng Phi đã lành bảy tám phần rồi, nên tiếp nhận công việc của bộ phận lại từ đầu.

Ngày đầu tiên trở về bộ phận đã có một vụ cần làm, là một vụ tranh chấp kinh tế nhỏ giữa Trung Thái và công ty hợp tác. Công ty dó sắp phá sản rồi, không chịu trả tiền lương cho nhân viên, nên rất nhiều người gây chuyện, nhưng mấy ngày rồi vẫn không có kết quả.

Theo lý mà nói, những nhân viên đã ký hợp đồng đi qua chỗ khác thì không còn liên quan đến Trung Thái nữa, nhưng con người Thời Phong này lại cảm thấy chỉ cần là người từ công ty mình đi ra thì đều là người nhà cả. Mà người nhà mình chịu ủy khuất thì làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn được.

Việc này thành rồi thì Trung Thái cũng chẳng có chút lợi lộc gì, còn không thành thì sẽ đắc tội với người ta. Nhưng chỉ vì việc như vậy mà Thời Phong không nói hai lời liền nhận lời: “Nhất định phải nhận!”

Bàng Phi có cùng suy nghĩ với anh ấy, nhưng không phải là bởi vì cái gì mà người nhà hay không phải người nhà, mà là vì bây giờ nhân viên trong công ty đang căng thẳng, lại là thời kỳ cao điểm cần bảo vệ, nếu có thể lôi kéo những người này về thì hiển nhiên là một việc tốt đối với công ty. Hơn nữa, thông qua việc này cũng sẽ có thể khiến người khác có cái nhìn tốt hơn về Trung Thái.

Danh tiếng tốt không phải bỏ tiền ra là có thể mua được, việc này nhất định phải làm.

Công ty bị phá sản là một công ty thời trang, bây giờ đã người đi phòng trống, mấy chục người đều canh bảo vệ công ty, nhưng bên trong lại không có gì cả, thật không có chút ý nghĩa.

Bàng Phi tìm được mười mấy người bảo vệ đó, nói rõ với bọn họ lý do anh đến, hỏi thăm xem có ai biết địa chỉ của ông chủ hay không, nhưng đáng tiếc là không có ai biết.

Cứ đứng canh ở đây cũng không có ý nghĩa gì, căn xưởng đã trống không rồi, người ta còn về đây để làm gì chứ?

Bàng Phi bảo mười mấy người đó đi khắp nơi nghe ngóng tình hình của ông chủ của họ, có tin gì thì lập tức báo ngay cho anh.

Anh đi đến Cục Quản lý Công nghiệp và Thương Mại, tra ra được thông tin đăng ký của ông chủ đó. Dựa theo địa chỉ trên đó, anh tìm đến nơi ở của anh ta, nhưng nơi đó đã sớm trở thành vườn không nhà trống.

Những người đến đòi nợ trước nó cũng lần lượt gia nhập vào đội ngũ của bọn anh, mấy chục người mở rộng phạm vi tìm kiếm, không tin không thể tìm ra một người sống sờ sờ.

Bàng Phi từ chỗ Diệp Nguyên biết được rằng ông chủ đó vẫn còn ở Dung Thành. Vậy thì dễ làm hơn rồi, sớm muộn gì cũng sẽ tóm được anh ta.

Mấy ngày sau, có người truyền tin tới, nói rằng nhìn thấy Trần Đại Đông ở một sòng bạc dưới tầng hầm. Bàng Phi bảo người đó canh chừng, lúc nào cũng phải báo lại hướng đi của Trần Đại Đông, còn anh thì đưa người nhanh chóng đi đến đó.

Lúc Bàng Phi đến nơi, tên Trần Đại Đông đó đang bị một đám người đánh, nghe ngóng thì mới biết thì ra là tên này đánh bài nợ tiền người ra, không trả nổi nên muốn bỏ trốn.

Một người đến tiền nợ sòng bạc cũng không trả nổi thì lấy gì mà trả tiền lương cho nhân viên chứ?

Bàng Phi đi lên cho tên đó một cú đạp còn mạnh hơn những người của sòng bài, có lẽ tên họ Trần đã bị gãy mấy mấy cây xương sườn.

Người của sòng bài lần lượt lùi ra sau, hỏi thăm xem anh là ai.

“Đòi nợ. Tốt nhất là mấy người đừng lo chuyện bao đồng!”

Anh nắm lấy cổ áo của Trần Đại Đông, kéo anh ta ra bên ngoài.

Trần Đại Đông liên tục cầu xin, nói bây giờ mình đã thật sự không còn tiền, cho dù có đánh chết anh ta cũng anh ta cũng chẳng có tiền.

“Nợ tiền lương của nhân viên không trả, thế mà lại có tiền chạy đến đánh bạc. Loại người như anh, có chết cũng không đáng tiếc!”

Trần Đại Đông vô cùng sợ hãi: “Tôi cũng đâu muốn. Không phải là bởi vì tôi thiếu nợ tiền lương của nhân viên, muốn đến sòng bài kiếm chút tiền rồi mới về trả cho họ sao. Ai mà biết… cuối cùng thua đến nhà cũng không còn.”

Tên cặn bã!

Bàng Phi ném mạnh anh ta xuống đất.

Một người anh em cũng đến đòi nợ hỏi Bàng Phi: “Bây giờ làm sao đây?”

Thiếu nợ tiền lương của công nhân là phạm pháp, Trần Đại Đông sẽ không tránh khỏi việc ngồi tù. Nhưng bây giờ anh ta không một xu dính túi, cho dù đưa anh ta vào đó thì tiền của mấy chục người kia cũng không thể lấy về được.

Vậy thì không bằng bắt anh ta tìm cách kiếm tiền, từ từ trả.

“Anh đi tìm một tờ giấy và cây bút lại đây.”

Bàng Phi đặt đồ xuống trước mặt Trần Đại Đông, bắt anh ta viết giấy nợ, năm mươi người, không được thiếu một ai.

“Bây giờ anh chỉ có một con đường để đi, đó là kiếm tiền trả nợ. Nhớ kỹ, không được làm chuyện trái pháp luật nữa, cũng không được rời khỏi Dung Thành. Khi nào trả hết nợ thì anh sẽ được tự do!”

Trần Đại Đông liên tục gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi biết rồi. Tôi nhất định sẽ ghi nhớ. Cảm ơn anh, cảm ơn anh.”

Cách mà bây giờ Bàng Phi có thể nghĩ ra cũng chỉ có như vậy.

Chuyện này lại phải làm phiền Nữu Thành Tích rồi. Anh không muốn thiếu nợ ân tình của ông ta, nhưng rốt cuộc cũng không trốn thoát được.

Mỗi tuyến đường giao thông ở Dung Thành đều cần canh chừng, tên này chỉ cần chạy trốn thất bại một hai lần thì sẽ không dám thử nữa.

Làm thuê kiếm tiền, làm sao mà dễ dàng như vậy được, sợ là phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể trả hết tiền lương của tất cả nhân viên.

Có người đề nghị để Trần Đại Đông đi vay nặng lãi hoặc đi mượn tiền để trả, nhưng Bàng Phi đã từ chối.

Mượn tiền không phải cũng chỉ gây thêm rắc rối cho người khác sao. Lỗi do Trần Đại Đông một mình gây ra, sao lại phải liên lụy người khác gánh chịu chứ.

Nếu bây giờ anh ta đã đồng ý sẽ thành thật đi làm trả tiền, vậy thì cứ để anh ta từ từ trả đi.

Những người bị nợ tiền lương đều tức giận vì bị nợ lương, chứ cũng không đến mức thiếu mấy ngàn đó mà không sống nổi.

Bây giờ Trần Đại Đông cũng đã bị cấm rời khỏi Dung Thành, bọn họ đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, tâm trạng xấu trong lòng cũng đã trút ra hết rồi, nên cũng không con tức giận và khó chịu như trước nữa.

Cách làm lần này của Bàng Phi đã hút thêm không ít fan. Mười mấy bảo vệ đi ra từ Trung Thái kia đều nhất trí đồng ý trở về Trung Thái.

Thời Phong cũng dựng ngón tay cái với cách làm lần này của Bàng Phi. Nếu đổi lại là anh ấy đi xử lý việc này thì chắc chắn là đã không nói hai lời mà tịch thu tất cả của cải của tên đó, rồi đoạn đường sau này sẽ hơi tàn nhẫn một chút. Dù sao tên Trần Đại Đông kia cũng không phải là người gian ác gì, vẫn nên cho người ta cơ hội để làm lại từ đầu.

Sự nghiệp thuận lợi thăng tiến, thì đường tình cảm khó tránh khỏi thất bại. Trên thực tế cũng không có mất đi cái gì, bởi vì anh và An Dao không phải trước giờ vẫn luôn không tốt sao.

Hai ngày nay, hai người đến cơ hội gặp mặt nhau cũng không có. Sáng sớm mỗi ngày, lúc Bàng Phi đi ra thì An Dao đã đi rồi, lúc anh trở về thì An Dao còn chưa về nhà, cũng không biết là người phụ nữ đó đang bận cái gì, hỏi Lâm Tĩnh Chi thì cô ấy cũng nói không biết.

Đi hẹn hò với La Lượng sao?

Da mặt của tên La Lượng kia đúng là đủ dày. An Lộ đã nói như vậy với anh ta trước mặt bao nhiêu người, thế mà anh ta vẫn có thể ở bên cạnh An Dao.

Bàng Phi có trực giác rằng An Dao không phải là đi hẹn hò với La Lượng. Chỉ cần không phải là nguyên nhân này thì chuyện gì cũng dễ nói.

Tối hôm nay, Bàng Phi vừa trở về, An Lộ liền ôm lấy cánh tay anh lắc qua lắc lại nói muốn cho anh một sự ngạc nhiên. Bàng Phi vô cùng hoang mang, ngạc nhiên gì thế?

“Tén ten tén tèn…”

Mở vải bọc sofa ra, trên đó bày ra rất nhiều bộ quần áo, tất cả đều là mới, vẫn chưa tháo mác ra.

An Lộ tự hào vỗ ngực mình: “Là tôi mua đấy, ánh mắt không tệ đúng không?”

Ánh mắt đúng là không tệ, hoa hòe hoa sói, đây là muốn anh đi ra đường đều thu hút ánh mắt của người khác à.

Quan trọng là còn mắc muốn chết, bộ nào cũng hơn ngàn đồng, cô ta lấy đâu ra nhiều tiền thế?

“Đây đều là tiền tiêu vặt mà tôi tiết kiệm được, không trộm không cắp, anh làm gì mà nhìn tôi như vậy?”

Thật là rộng lượng, tiền tiêu vặt của bản thân mà cũng nỡ lấy ra xài. Cô ta có lòng tốt, Bàng Phi đã cảm nhận được, nhưng còn những bộ quần áo này thì: “Không thích hợp với tôi, vẫn là mang trả lại đi.”

Tào Tú Nga cũng nói: “Ánh mắt của con đúng là kém xa chị con, nói con thì con lại không phục.”

An Lộ không thích nghe mấy lời này: “Hừ, ánh mắt chị ấy tốt cái rắm, nhìn trúng La Lượng chứng tỏ mắt chị ấy mù.”

“Con…” Tào Tú Nga tức đến đỏ bừng mặt. Con nhóc này, chỉ một câu mà mắng cả An Dao và Tào Tú Nga.

Ba người đang nói chuyện thì An Dao trở về, bộ dạng có vẻ rất mệt mỏi, đầu tóc cũng hơi rối loạn.

Cô đi qua liền nằm xuống ghế sofa, không quan tâm gì đến hình tượng.

An Lộ cố ý khoe khoang trước mặt cô: “Anh rể, tôi cảm thấy bộ này rất đẹp, anh mặc lên thử xem. Anh rể, anh xem vẫn là tôi tốt với anh đúng không? Không giống như ai kia, đến kích cỡ của anh cũng không biết…”

An Dao phiền lòng đến không chịu nổi, đứng dậy đi lên lầu.

An Lộ cố ý cầm lấy bộ quần áo chặn trước mặt cô, cô đi bên trái cô ta đưa qua bên trái, cô đi bên phải cô ta cũng đưa qua phải.

An Dao cuối cùng cũng không chịu nổi mà nổi nóng: “Em có bệnh à, tránh ra!”