Cực Phẩm Rể Quý

Chương 66: Ý đồ Xấu



Lợi ích của đêm qua không chỉ là có được thông tin liên lạc của Thời Phong và cho Bàng Phi thấy rõ được thành ý của mình, quan trọng hơn là cô ta có thể quang minh chính đại mượn cớ vì Bàng Phi để trốn tránh Độc Xà.

“Cô nghĩ tôi sẽ tin những lời cô nói vậy sao? Cô chỉ là một con điếm, chỉ là trò giải trí của đàn ông mà thôi, lại còn thực sự xem mình như hành lá.” Hôm nay Độc Xà lại đến, còn ngang ngược độc đoán hơn cả hôm qua.

Nhìn thấy hắn thì không ít những khách hàng cũ phải chạy trốn thật xa, chỉ sợ tên ôn dịch này lại gây ra chuyện không hay.

Trầm Ngưng Tâm dùng sức đẩy hắn: “Trong mắt anh, tôi chỉ là một món đồ chơi để người ta đùa giỡn mà thôi, nhưng trong mắt Thời Phong thì tôi lại là bảo bối. Thời Phong là bạn của Bàng Phi, anh ấy có thể vì bạn của mình mà đánh Phương Thiếu Nghị đến giờ vẫn chưa thể rời giường, vậy anh ấy không thể trả thù thay bạn của mình vì người phụ nữ mà bạn anh ấy thích bị người ta ức hiếp hay sao?”

“Độc Xà, anh hoàn toàn không phải là đối thủ của Bàng Phi, nếu anh thật sự muốn chiếm lấy tôi, cho đến chết tôi cũng không để ý, đến lúc đó, tôi xem Thời Phong và Bàng Phi làm sao có thể tha thứ cho anh?” Trầm Ngưng Tâm cầm lấy con dao gọt hoa quả để trên bàn trà chĩa vào cổ mình, không phải nói đùa mà là thật, từ chiếc cổ trắng nõn của cô ấy từ từ chảy ra một chút máu màu đỏ thẫm.

Theo phản xạ, Độc Xà lui về sau một bước, sắc mặt tái nhợt: “Mẹ kiếp, tôi đây mà có thể bị một người phụ nữ hăm dọa à. Đợi tôi chơi xong, tôi sẽ tìm bia đỡ đạn thay cho tôi, đó không phải là vẹn cả đôi đường hay sao. Tôi khuyên cô tốt nhất nên bỏ dao xuống, nếu không thì...”

Con dao đâm sâu vào cổ, đầu lông mày của Trầm Ngưng Tâm nhíu lại, ngay lúc đó Độc Xà không dám đi lên phía trước dù chỉ một bước.

Không nghĩ rằng, ngay cả chết mà người phụ nữ này cũng không sợ, nhưng như vậy cũng không thể uy hiếp được hắn: “Chết sao, cô chết rồi, tôi đây vẫn muốn chơi với cô. Nói thật với cô, tôi đây đã bò trong đống người chết rồi, cùng chơi với xác chết, cô không thể chết dưới con dao này được đâu, tôi muốn cô xem cách tôi chơi với cô như thế nào... đưa dao cho tôi, nhanh!”

“A...” Trầm Ngưng Tâm đưa con dao lên và đâm nó vào ngực mình.

Độc Xà nhanh chóng nắm lấy lưỡi dao, ngay lập tức, máu đỏ thẫm nhuộm đỏ lòng bàn tay: “Mẹ kiếp, cô thật sự dám chết à.”

“Tôi thà chết chứ không chịu khuất phục, buông tôi ra!” Trầm Ngưng Tâm vùng vẫy.

Độc Xà dùng tay trái giật lấy con dao và đâm thẳng vào ghế sô pha: “Tôi đây muốn xem, tại sao cô thà chết chứ không chịu khuất phục.”

Bàng Phi đi tìm khắp nơi, đột nhiên anh nghe thấy tiếng hét của Trầm Ngưng Tâm, vội vàng chạy tới và đá tung cánh cửa.

Độc Xà đang định cưỡng hiếp cô ta, quần áo của Trầm Ngưng Tâm đều bị xé nát.

Tiện tay anh cầm bình rượu trên bàn đập mạnh vào giữa đầu của Độc Xà một tiếng “choảng”, bình rượu chắc bền nên không bị vỡ, nhưng ngược lại đầu của Độc Xà như bị nứt ra.

“Anh Bàng, anh Bàng cứu tôi...” Trầm Ngưng Tâm quấn quần áo lại rồi chạy đến phía sau Bàng Phi, cả người run lẩy bẩy.

Bàng Phi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Độc Xà: “Cút!”

“Mẹ kiếp.” Độc Xà tức giận, món ngon sắp đến tận miệng lại phải bỏ chạy như vậy.

Tên Bàng Phi này năm lần bảy lượt phá hoại chuyện tốt của hắn, thật là khiến hắn phát điên.

Nhưng dù sao bản thân hắn cũng không phải là đối thủ của anh ấy, nếu trút giận thì cũng chỉ là tự đưa mình lâm vào tình huống khó xử hơn mà thôi.

Cút thì cút, nhưng việc này hắn sẽ ghi nhớ.

“Chờ đã!” Bàng Phi nói: “Sau này tôi sẽ còn gặp lại anh ở đây, nhưng tôi không thả anh đi đơn giản như vậy đâu, tốt nhất là anh nên tự giải quyết ổn thỏa.”

Không nói cũng hiểu được hàm ý của câu này.

Độc Xà rời đi đầy oán hận, trong mắt hắn càng chứa nhiều sự căm thù.

Trầm Ngưng Tâm ôm lấy lồng ngực đang đập loạn xạ, thở dồn dập vì sợ hãi.

Vết thương trên cổ không quá nghiêm trọng, chỉ chảy ra một ít máu nhưng trông rất đáng sợ.

Bàng Phi giúp cô ta xử lý vết thương, dặn dò vài ngày tới cô ta không được tắm, vết thương không được đụng nước.

“Anh Bàng, cảm ơn anh!” Trầm Ngưng Tâm quỳ xuống.

Bàng Phi vội vàng ngăn cản cô ta lại, khó tránh khỏi việc da thịt chạm vào nhau, hơn nữa quần áo của Trầm Ngưng Tâm đều bị xé rách, trên ngực lộ ra một ngọn núi tuyết lớn, thân thể này nếu so với An Dao thì chỉ có hơn chứ không kém, lúc này suy nghĩ của Bàng Phi hơi thất thường.

“Là Đại Thời Phong nhờ tôi đưa cái này cho cô.” Bàng Phi lấy thẻ ngân hàng ra và đặt trước mặt Trầm Ngưng Tâm, trong này có một trăm nghìn nhân dân tệ, dùng để thanh toán tiền của tối qua.

Trầm Ngưng Tâm không hỏi gì, nhanh chóng đẩy thẻ ngân hàng đến trước mặt Bàng Phi: “Anh lấy lại cái này nhé, tôi không cần đâu. Hôm qua và hôm nay, anh và Thời Phong đã giúp tôi hai lần rồi, tôi mời hai người uống chút rượu nhé, không vấn đề gì chứ.”

Bàng Phi sững sờ, không ngờ Trầm Ngưng Tâm nói ra những lời này.

Trước kia anh cho rằng người phụ nữ này ở nơi tốt xấu lẫn lộn như vậy, chắc chắn phải có một số thủ đoạn, về việc không muốn phục tùng nhu cầu tình dục của Độc Xà, có lẽ vì không thích vẻ ngoài quá xấu xí của hắn, nhưng chưa từng nghĩ cô ta còn có suy nghĩ báo đáp ân nghĩa này.”

Đánh giá một cách phiến diện về phẩm chất tốt hay xấu của một người quả thực là không tốt, nhưng ít nhất từ cái nhìn phiến diện đó có thể nhìn thấy được điểm mấu chốt của một người, ít nhất trong thời điểm hiện tại, Bàng Phi nhìn thấy Trầm Ngưng Tâm không phải là loại người phụ nữ dựa vào thủ đoạn để có quyền lực như trong tưởng tượng của anh.

“Anh Bàng đang nghĩ gì vậy?” Trầm Ngưng Tâm nghiêng đầu nhìn anh.

Bàng Phi đứng lên: “Nhiệm vụ của tôi chỉ là chuyển vật này đến cho cô, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, còn việc cô có muốn nhận hay không, tùy vào sự lựa chọn của cô. Nếu cô không nhận thì tự mình trả lại cho anh ấy. Tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”

“Anh Bàng Phi… đợi đã.” Trầm Ngưng Tâm lo lắng đứng dậy, trong lòng vô cùng bất an: “Trước đây, những lời tôi nói với anh, anh có thể suy nghĩ lại không, Ngưng Tâm thật sự rất cần sự giúp đỡ của anh.”

Bàng Phi không muốn quan tâm nhiều đến những việc không quan trọng, suy cho cùng thì năng lực của mỗi người đều có hạn, trên đời có quá nhiều chuyện không công bằng, ở đâu có nhiều suy nghĩ như vậy thì đều phải nhúng tay vào từng cái một.

Vì vậy: “Thật xin lỗi, tôi đã cân nhắc rất rõ ràng rồi.”

Nói xong, anh quay người rời đi.

Trầm Ngưng Tâm thở dài ngao ngán, bất giác đưa tay chạm vào vùng vải gạt, dường như nơi đó còn sót lại nhiệt độ nào đó.

Cô ta đang đau khổ, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng của một người bước vào, đó là Bàng Phi vừa mới đi đã quay trở lại.

Cô ta vui mừng khôn xiết: “Anh Bàng…”

Chưa kịp nói xong, cô ta đã bị Bàng Phi ngắt lời, sắc mặt của anh không được bình thường, dường như đang gặp rắc rối gì.

Trầm Ngưng Tâm bước đến cửa và nhìn ra bên ngoài, không phát hiện gì cả, điều này thật kì lạ, chuyện gì đã xảy ra với Bàng Phi?

Cô ta rót cho Bàng Phi một ly rượu, Bàng Phi không nói lời nào, ngẩng đầu lên uống cạn, sau đó lại rót thêm rượu và uống tiếp.

Cả hai người đều không nói gì, cô cứ rót rượu và anh cứ uống như vậy.

Đây là loại rượu mạnh, uống một bình là có thể ngã gục rồi, nhưng Bàng Phi chỉ hơi say.

Tửu lượng thật lợi hại!

“Còn uống nữa không?”

“Lấy thêm một bình nữa.”

Trầm Ngưng Tâm đáp lại và đứng dậy rời đi.

Bàng Phi nhắm mắt lại, không muốn nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, nhưng hình bóng của An Dao và La Lượng cứ hiện ra trong đầu.

Trong khoảng thời gian này, sự yên tĩnh đã khiến anh lầm tưởng rằng hình như cuộc sống đang đi đúng hướng, trên thực tế chỉ là An Dao không đối đầu gay gắt với anh ấy nữa, nhưng từ khi nào mà cô ấy và La Lượng đã liên lạc lại với nhau?

Nếu không tận mắt chứng kiến chuyện này thì có thể dùng câu “có lợi cho nhau” để nói với chính mình, nhưng tận mắt nhìn thấy rồi thì tâm trạng lại khác.

Cuối cùng mối quan hệ với An Dao cũng được nguôi ngoai, thỉnh thoảng cô ấy cũng vui vẻ bên cạnh Bàng Phi, anh sẽ tiếp tục duy trì như vậy, hay là mặc kệ sĩ diện mà nói ra những bất mãn trong lòng?

Do dự không biết làm thế nào, tâm trạng càng thêm bực bội, chỉ biết dùng rượu để giải sầu.

“An Dao, em uống nhiều rồi, để anh dìu em về...”

Đột nhiên âm thanh từ ngoài cửa đã kéo dòng suy nghĩ trốn tránh thực tại của anh trở về, giọng nói của La Lượng và tiếng giày cao gót của An Dao càng ngày càng xa...

Cuối cùng Bàng Phi không nhịn được liền đuổi theo và đẩy La Lượng ra, dìu An Dao đang say bí tỉ đi về hướng nhà vệ sinh. Đúng lúc Trầm Ngưng Tâm mang rượu ra, anh ấy để An Dao dựa vào lòng Trầm Ngưng Tâm, cầm lấy chai rượu và hướng ánh mắt về phía La Lượng.

Ngay lập tức, Trầm Ngưng Tâm hiểu ý, dìu An Dao đang say bí tỉ đi vào nhà vệ sinh, trên hành lang chỉ còn lại hai người Bàng Phi và La Lượng.

“Anh luôn miệng nói An Dao không tuân theo những tiêu chuẩn của người phụ nữ, vậy mà anh lại đến nơi như vậy!” La Lượng chế nhạo.

Bàng Phi trừng mắt nhìn anh ấy và hỏi ngược lại: “Tại sao lại dẫn cô ấy đến nơi như vậy?”

“Bàn bạc việc kinh doanh, khách hàng còn ngồi ở đây, không tin thì anh cứ đi xem.”

Khách hàng đang ở đây thì anh tin, nhưng nói rằng vì bàn bạc việc kinh doanh mà đến đây thì Bàng Phi không tin.

Ở đâu mà không thể bàn bạc, lại phải tới nơi như vậy, rõ ràng là La Lượng không có tâm ý tốt, đi đến nơi này để bàn bạc việc kinh doanh chỉ là cái cớ, mục đích là muốn An Dao say khướt, về chuyện còn lại, không nói cũng hiểu.

Nói cách khác, cho đến bây giờ, An Dao thật sự không có mối quan hệ nào với La Lượng.

Bàng Phi cảm thấy vô cùng yên tâm, ít nhất cũng chứng minh được An Dao không nói dối.

Chỉ là sự đê tiện và vô liêm sỉ của La Lượng làm thay đổi nhận thức của anh, để có được An Dao đã không từ một thủ đoạn nào, dùng từ đê tiện và vô liêm sỉ để nói về anh ấy thì thật là xúc phạm những từ này.

“Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám làm chuyện gì quấy rối với An Dao, tôi nhất định sẽ bắt anh phải trả giá đắt!”

La Lượng cười nói: “Chuyện quấy rối, ý anh là lên giường đúng không?”

Bàng Phi túm lấy cổ áo anh ấy.

La Lượng không chút sợ hãi, châm chọc từng câu: “Anh tức giận là bởi vì kết hôn với An Dao lâu như vậy nhưng vẫn không được động vào người cô ấy, hay là cuối cùng anh vẫn không cam lòng, hay là do tôi có được lợi thế hơn, hay là anh cảm thấy tôi là một thằng đàn ông tồi, không xứng với cô ấy?”

“Tôi khuyên anh nên bớt nói những lời như vậy lại, bởi vì những lời anh nói, An Dao sẽ không bao giờ nhận.”

Vùng vẫy hai lần cũng không thể gỡ được tay của Bàng Phi ra, sắc mặt của La Lượng cũng không còn được tự nhiên như vừa rồi: “Anh định làm gì, buông ra!”

“Tôi nói lại lần nữa, nếu anh dám làm chuyện gì khiến cô ấy tổn thương, tôi nhất định sẽ bắt anh phải trả giá. Tốt nhất là anh nên nhớ những lời hôm nay tôi nói, đừng để tôi bắt gặp anh thêm lần nữa, nếu không, tôi không ngại loại bỏ anh đâu.”

Bỏ La Lượng ra cũng giống như bỏ rác rưởi vậy.

Lúc này, Trầm Ngưng Tâm dìu An Dao từ nhà vệ sinh bước ra.

Bàng Phi đi tới vài bước, bế An Dao lên, sải bước rời khỏi chỗ này.

Người phụ nữ ngu ngốc này cũng không biết bị chuốc bao nhiêu rượu, mùi rượu trên người nồng như vậy, không uống được thì đừng uống, ngu ngốc, quá ngu ngốc rồi.

Loại rượu mạnh này cũng ngấm vào người rồi, Bàng Phi cảm thấy choáng váng, không lái xe được nữa, đành tìm khách sạn ở tạm một đêm.

Anh ấy muốn thuê phòng đôi, nhưng ở đây chỉ còn lại một phòng tiêu chuẩn, chỉ có một giường.