Cực Phẩm Rể Quý

Chương 72: Sói rừng



Trận đấu súng diễn ra ở Dung Thành, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, vì vậy giữa đường Bàng Phi đã thay đổi lộ trình, đi một vòng lớn và chạy về phía ngọn núi.

Như vậy rất nguy hiểm, bởi vì không có sự giúp đỡ, nếu đối thủ khăng khăng giết anh, rất có thể anh sẽ bị rơi vào tình cảnh một thân một mình, nhưng tình huống hiện tại không cho phép Bàng Phi suy nghĩ nhiều như vậy, mục đích duy nhất của anh là dẫn những người này rời khỏi chân núi.

Sau một thời gian ngắn được huấn luyện và tập chạy, thể lực và tốc độ của Bàng Phi nhanh chóng được cải thiện, tất cả đường đi đều hướng về sườn núi, anh giống như một con mãnh thú, nhanh chóng lao qua đám cỏ dại.

Từ phía sau những con dao găm và những đồ vật tương tự được ném về phía anh, anh ấy phải vừa ẩn nấp vừa chạy nhanh.

“Vèo… vèo… vèo...” Đã có súng giảm thanh, điều này rất gay go.

Không những Bàng Phi phải nhanh chóng tìm đường, nhanh chóng tìm nơi ẩn nấp, mà còn phải đề phòng đối thủ đuổi theo.

Suy cho cùng núi Ngưu Đầu không giống như những khu rừng sâu thẳm ở Nam Phi, không có cây cao chót vót, không có những dãy núi cao và hiểm, ẩn nấp cũng rất phiền phức, cũng rất dễ để lộ vị trí của mình.

Đối thủ cố tình ép anh vào tận rừng sâu, cho dù có tiếng súng, người bên ngoài cũng không nghe thấy.

Khu rừng sâu thẳm không có người này là nơi hoàn hảo để giết người, thậm chí sau khi cảnh sát tìm thấy nơi này thì đối thủ cũng đã tẩu thoát lâu rồi.

Bàng Phi nấp sau một gốc cây lớn nghĩ xem nên đối phó thế nào, cảnh tượng một người đấu với mười mấy người chẳng là gì so với tình cảnh của vài năm trước anh phải đứng giữa ranh giới sống và chết, ngược lại anh có chút vui vẻ, xuất ngũ đã hơn nửa năm rồi, nhưng không có cơ hội luyện tập tốt như vậy.

Tháo nó ra và kiểm tra một chút, biến nó thành một phiên bản phóng to của súng cao su.

Sau đó, anh lấy một nắm đá bỏ vào túi và trèo lên cây ẩn nấp.

Khi đối phương xuất hiện, anh dùng súng cao su trong tay làm vũ khí và tấn công đối phương.

Những bộ phận mà anh nhắm đến đều là những chỗ hiểm, như là huyệt thái dương, ngực, mắt,… chỉ cần khiến kẻ địch ngã xuống thì có thể hạ gục rồi.

Sau mỗi lần tấn công, anh sẽ nhanh chóng ẩn nấp sau gốc cây lớn, tránh để lộ vị trí của mình.

“Tám tên.” Còn có tám tên.

Sau khi bị hạ gục một vài người, đối thủ đã thông minh hơn, tản ra tứ phía, nhằm bao vây Bàng Phi.

Bằng cách này, Bàng Phi sẽ không dễ dàng tìm được mục tiêu để ra tay, hơn nữa có thể phát hiện ra ai ngã xuống trước. Nhưng sau lần tấn công đầu tiên, ngay lập tức đối thủ đã phản ứng, có vẻ như vị trí đã bị lộ.

Sở dĩ anh ấy chọn một cái cây rậm rạp và khuất bóng làm mục tiêu ẩn nấp là bởi vì chừa một đường rút lui cho bản thân, một khi vị trí bị lộ, anh có thể nhanh chóng đổi vị trí.

Chỉ cần một khoảng thời gian ngắn để đi từ cây này sang cây khác, ẩn nấp lại lần nữa, tìm mục tiêu và phát động tấn công.

Hai tên nữa ngã xuống, sau khi đếm thì đối thủ chỉ còn lại năm người.

Trong túi anh không còn nhiều đá, chỉ có thể hạ gục hai tên nữa.

Bàng Phi kiên nhẫn chờ đợi, đợi mục tiêu của đối thủ lộ diện hoàn toàn thì anh ấy mới bắt đầu ra tay.

Không có ngoại lệ, bách phát bách trúng, đến lúc này, một nửa số người đuổi theo anh ấy đã bị hạ gục, bây giờ còn lại ba tên.

Đối với Bàng Phi mà nói, một người đấu với ba người thì không quá khó, cho dù đánh bằng tay không, anh vẫn có cơ hội chiến thắng rất lớn.

Anh dùng hai chân móc vào thân cây, cơ thể nhanh chóng rơi xuống, vặn cổ một tên to lớn khiến tên đó chết ngay tại chỗ.

Một tên gầy gò khác đứng cách tên to lớn đó không xa cũng phát hiện được động tĩnh của bên đây, tên đó liền nhấc súng lên và bắn về phía bên đây, chỉ một giây trước khi tên đó bắn súng, Bàng Phi đã đá khẩu súng bị rơi của tên to lớn trúng vào đầu của đối thủ.

||||| Truyện đề cử: Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao) |||||

“Đùng… Đùng…” Hai viên đạn lần lượt được bắn ra, cách đó không xa, Bàng Phi né được, nhanh chóng ẩn nấp sau cây lớn.

Tên bị trúng vào đầu loạng choạng nhặt lấy súng, vị trí giữa hai người tương đối thoáng, không có gì có thể ẩn nấp, tên đó chửi Bàng Phi, sau đó thì giơ súng lên bắn.

Bàng Phi nhanh chóng đi vòng sang phía bên kia của cây lớn để tránh tai nạn.

Tình hình hiện tại là tả xung hữu đột, cả hai bên đều có súng, rất bất lợi đối với anh ấy.

Trước tiên phải nghĩ cách giết một tên!

Bàng Phi lăn vào bãi cỏ, sau đó một đám cháy bùng lên, may mà khi lăn vào bãi cỏ, anh ấy đã nhanh chóng bò sang bờ bên kia.

Từ góc độ này, cùng lúc có thể quan sát hành động của hai tên đó, hai tên nhìn nhau rồi thận trọng tiến lại bãi cỏ.

Bàng Phi nằm im, sau khi cả hai tên tiến lại thì anh dùng hai tay nắm lấy cổ chân của hai tên đó và kéo mạnh, cùng lúc cả hai tên đều ngã xuống đất, nhưng khi ngã xuống tên cầm súng giảm thanh vẫn không quên bắn súng vào Bàng Phi, đôi mắt của Bàng Phi rất nhanh và thấy hắn bóp cò súng, anh nhanh chóng kéo người đồng đội của hắn vào và chặn trước thân mình, bằng cách này đối thủ đã loại bỏ một rắc rối thay cho anh.

Bây giờ chỉ còn lại một tên thì anh rất dễ đối phó.

Tên đó thấy bản thân đã giết chết người đồng đội của mình, nhất thời chết lặng, nhân lúc này Bàng Phi nhanh chóng lao ra như một con hổ vồ lấy con mồi, đầu tiên là đá rơi khẩu súng trên tay hắn, tên đó cũng nhanh chóng phản công, Bàng Phi quay lại ép cánh tay của hắn vào dưới chân của anh.

Một tiếng “rắc”, cánh tay của đối thủ bị gãy, tranh thủ thời cơ Bàng Phi vung chân qua và quật ngã đối thủ, tiếp theo là một cú đấm mạnh mẽ, trực tiếp hạ gục đối thủ.

Lúc này, tất cả kẻ địch đều bị tiêu diệt, chỉ còn lại tên đại ca của họ.

Bàng Phi nhặt khẩu súng giảm thanh bỏ vào túi, sau đó nhanh chóng đi về phía ngôi chùa đổ nát.

Trên đường đi, đột nhiên anh nghe thấy âm thanh của trực thăng vũ trang giữa không trung, không nghĩ rằng lúc này bộ đội đặc chủng biết được.

Nếu anh ấy có thể nghe thấy thì nhất định tên cầm đầu đó cũng có thể nghe thấy, không chừng bây giờ tên đó đã tẩu thoát rồi.

Bàng Phi liền tăng tốc, bóng dáng giống như một bóng ma vậy, nhanh chóng lao qua rừng rậm.

Khi đến ngôi chùa đổ nát, quả nhiên nhìn thấy bên trong trống không, tên đó đã dẫn theo An Kiến Sơn tẩu thoát.

Không cần tốn nhiều công sức, bộ đội vũ trang đã tìm đến nơi đây, Thời Phong là người đầu tiên lao ra, thấy Bàng Phi bình an vô sự, anh ấy ôm lấy Bàng Phi và nói: “Anh Bàng, anh không sao thì thật sự tốt quá!”

Trong bộ đội vũ trang có một người thanh niên trẻ tuổi bước ra, liếc nhìn Bàng Phi bằng một ánh mắt sắc bén mang theo sự khinh thường: “Anh là Bàng Phi à?”

“Đúng vậy!” Bàng Phi thành thật trả lời.

Người thanh niên đó nhìn Bàng Phi, rồi nhìn Nữu Thành Tích, bật cười “haha”, đột nhiên sắc mặt của anh ta trầm xuống, ra lệnh: “Lôi đi!”

Thời Phong ngẩng người: “Các anh làm sao vậy?”

“Đừng quên các người không còn là quân nhân, cũng không có quyền tham gia vào bất kỳ hành động nào, nhưng các người nhìn xem...” Người thanh niên trẻ tuổi chỉ vào thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, đột nhiên ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén: “Dẫn họ trở về trước đi!”

Thời Phong không phục, Bàng Phi lén kéo tay áo của anh ấy để anh ấy không gây ra rắc rối.

Dẫn đi thì dẫn đi, họ có thể làm gì, cũng không đến mức kết tội họ giết người.

Ngược lại Bàng Phi cảm thấy không có vấn đề gì cả, anh muốn tôi làm gì thì tôi làm cái nấy.

Người thanh niên nhốt Bàng Phi và Thời Phong mỗi người vào một phòng giam, Thời Phong do bọn người Nữu Thành Tích quan sát, trong khi Bàng Phi do chính anh ta quan sát.

Trên đường đi, Bàng Phi đã bị bịt mắt, nhưng điều này không làm anh ấy bận tâm, dựa vào trí nhớ anh ấy vẫn có thể biết được đối phương đã đưa mình đi đâu.

Dường như người thanh niên đang cố ý ra oai với anh ấy, sau khi giam giữ anh ấy cũng không có xuất hiện nữa. Bàng Phi không lo lắng, cứ ngồi yên lặng như vậy, khẽ nhắm mắt lại, nhìn vẻ mặt rất bình tĩnh giống như đang ngủ vậy.

Ở bên ngoài người thanh niên đang quan sát mọi thứ bên trong, đã hơn ba mươi phút trôi qua, nhìn thấy dáng vẻ của Bàng Phi vẫn như vậy.

“Đội trưởng Thiệu, tên kia thật sự đang ngủ sao?” Có người hỏi.

Khóe miệng Thiệu Thịnh nhếch lên, nở một nụ cười nhạt nhẽo, anh ta hứng thú nói: “Hắn đang chiến đấu tâm lý với tôi sao, hừm, thằng nhóc đó nghĩ rằng tôi sẽ thỏa hiệp trước, vậy thì chờ xem. Các người đi ăn cơm đi, ăn xong thì ra ngoài đi dạo, đừng ai quan tâm đến hắn.”

Mọi người đều rất vui, cảm xúc cũng rất tốt.

Lúc này, có người đến báo cáo: “Đội trưởng Thiệu, tất cả xác chết ở trên núi đều đã được tìm thấy, tổng cộng có mười hai người, không còn ai sống sót.”

Sau khi người đó báo cáo xong, còn bổ sung thêm một câu: “Thằng nhóc đó ra tay thật tàn nhẫn, một thủ đoạn gây chết người, rất nhiều người đều chết vì những viên đá, kỹ năng này ở Quân khu Đông Nam chúng ta rất đỉnh cao.”

Sắc mặt của Thiệu Thịnh tối đen, dùng sức tát vào mặt của người báo cáo: “Vì chí khí của người khác mà hủy hoại uy phong của mình, phạt cậu chạy năm vòng xung quanh khu này.”

Người đó buồn bã vỗ đầu, nhưng anh ta vẫn làm theo lệnh của Thiệu Thịnh và hoàn thành nhiệm vụ.

Sau khi bị Nữu Thành Tích bắt đi, Thời Phong đã hét lên: “Tôi đây không giết người hay vi phạm pháp luật, tại sao các người lại giam giữ tôi? Thả tôi ra, trước đây tôi là giải phóng quân, vì nhân dân mà phục vụ, Nữu Thành Tích ông mà nhốt tôi lại, thì ông là một quan chức khốn kiếp...”

Đứng bên ngoài, khi Nữu Thành Tích nghe thấy những câu Thời Phong chửi bới thì không nói nên lời.

“Bên đó nói gì vậy?” Thiệu Thịnh chính là người yêu cầu bắn anh ấy, không có mệnh lệnh của Thiệu Thịnh thì đừng nghĩ đến việc tùy ý thả người.

Nhưng Thời Phong không vi phạm pháp luật và không làm gì cả, vô duyên vô cớ lại bắt người, về cả lý cả tình đều không thể nói được.

Anh ta đường đường là một cục trưởng thường chửi mắng người khác như cháu của mình, chuyện này truyền ra ngoài nhất định sẽ bị cười nhạo.

Thư ký nói: “Trước đó khi tôi gọi điện thoại, người ta đều nói đội trưởng Thiệu đang bận, vừa gọi đến đã bảo sẽ phản hồi chúng ta sau.”

Giọng của Nữu Thành Tích vang lên: “Bận, bận cái gì chứ, tôi thấy là anh ta đang cố ý mà. Thôi bỏ đi, xem như tôi không nghe thấy, cô ở đây quan sát nhé, tôi ra ngoài hóng gió trước.”

Thiệu Thịnh cố tình làm như vậy, thứ nhất là dập tắt sự kiêu ngạo của hai người, hơn nữa bên đó Thời Phong làm đúng như những gì anh ta suy đoán, nhưng bên này Bàng Phi hoàn toàn không làm mọi việc theo lẽ thường.

Thấy trời sắp hừng đông, Bàng Phi vẫn ngồi bất động, không mở mắt cũng không nói chuyện, ai không biết còn tưởng đó là một tác phẩm điêu khắc.

“Haizz, bây giờ tôi càng ngày càng tò mò về anh ta.” Một lần nữa Thiệu Thịnh quay lại cửa sổ kính, nhìn Bàng Phi trong phòng kính với vẻ thích thú.

Sức lực như vậy, bản lĩnh như vậy, dư sức để vào bộ đội đặc chủng, thế nhưng tại sao, cuối cùng một nhân tài như thế lại bị xuất ngũ?”