Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 548: Thuốc nổ đen



Đường Kính Chi khi làm những thứ này tỏ ra cực kỳ cẩn thận, vẻ mặt chuyên chú, mồ hôi ròng ròng trên mặt, nên dù Ngọc Nhi đứng ở bên cực kỳ tò mò cũng không dám lên tiếng quấy rầy, cho tới khi thấy Đường Kính Chi có bộ dạng đại công cáo thành nàng mới đi tới chỉ cái thứ đen xì xì hỏi:

- Tướng công, cái gì thế?

- À, thứ vớ vẩn cho vui ấy mà.

- Kinh Chi à ..

Đường Kính Chi định tiếp tục giữ kín, tới lúc đó mới cho Ngọc Nhi mở rộng tầm mắt, nhưng Ngọc Nhi không nén nổi tò mò, không ngờ bắt chước Nhu Nhi phùng má chu mỏ lắc tay y làm nũng:

Đường Kính Chi đuối nhất trước chiêu này, nhất là người thi triển nó lại là một Ngọc Nhi cứng cỏi mạnh mẽ thì sức sát thương càng tang them gấp bội, xương khớp y nhũn hết cả, có bao nhiêu bí mật đem kể ra tuốt tuồn tuột.

Ngọc Nhi nghe xong mắt tròn xoe, đúng là có vài phần giống Nhu Nhi, thốt lên:

- Cái thứ đen xì xì này mà lợi hại như thế à?

- Đương nhiên.

Vì cẩn thận, Đường Kính Chi làm không nhiều lắm, chỉ có một lạng, nhưng dù chút xíu đó thôi mà phát nổ thì hậu quả khó lường, dù y không chết, thì trong lúc chế tác thế nào cũng mất bàn tay.

Ngọc Nhi chưa bao giờ thấy thứ này, nghi ngờ lộ rõ ra mặt.

Đường Kính Chi cẩn thận dặn dò:

- Ngọc Nhi, đừng coi thường nó, thứ này có tên là thuốc nổ đen, có thể phát nổ đấy, lại còn uy lực rất lớn. Cơ thể con người không chống lại nó đâu. Dù nàng võ công cao cường, nhưng nếu để thứ này nổ gần người cũng trọng thương như bao người khác thôi.

- Thuốc nổ đen?

Ngọc Nhi thấy Đường Kính Chi nói những lời này mặt vô cùng nghiêm trọng, nên dù không mường tượng ra được vẫn cứ thận trọng gật đầu:

- Đúng, nó chỉ là thuốc nổ đen.

Đường Kính Chi nói rồi nhìn ra cửa sổ, thấy vẫn chưa khô, tiếp tục giải thích:

- Thực ra thứ này đã có từ rất lâu rồi, nó chính là do những đạo sĩ khao khát thuật trường sinh nghiên cứu ra, chính vì thế mà nó mới có chữ thuốc. Thứ này cực kỳ nguy hiểm, tuyệt đối không để gần lửa, mà đạo sĩ thì lại không thiếu được lò lửa, nên không ít đạo sĩ bị mất mạng khi nổ lò, họ nghĩ đó là do tiên dược quá mạnh phá lư mà ra, thực chất họ chết vì thứ thuốc nổ đen này. Về phần uy lực nó cỡ nào thì đợi sau khi ta làm thành, chúng ta ra ngoài thành tới chỗ không người thử một cái là nàng biết ngay.

Ngọc Nhi nghe vậy thì không dám xem nhẹ cái thứ bánh cháy đen này nữa:

- Tướng công, chàng định đưa nó lên chiến trường à?

- Nếu như có thể thì ta cũng không muốn đâu.

Đường Kính Chi nắm tay Ngọc Nhi ngồi xuống ghế:

- Cái thứ này uy lực lớn lắm, nếu dùng trong chiến tranh, sẽ hại người vô số. Nhưng lúc này ta không còn cách nào khác, hiện còn một thế lực ngầm nữa luôn lấy Ngũ hoàng tử ra làm lá chắn, luôn đẩy tội lỗi cho Thuận vương, ta đoán chừng kẻ đứng sau này đợi Thuận vương và hoàng đế xung đột với nhau lưỡng bại câu thương, sẽ thừa cơ phát động, đoạt ngôi vị. Mà thế lực của hoàng thượng và Thuận vương qua đấu tranh đã bị lộ rõ hết rồi, cho nên phải có quân bài tẩy, nếu không vương triều này sẽ rơi vào chiến hỏa liên miên.

Ngọc Nhi gật đầu có vẻ rất mơ màng, tất nhiên chưa hiểu được sự lợi hại của thuốc nổ đen, nếu không để nàng tận mắt nhìn thấy thì nó cũng vô ích, Đường Kính Chi không nhiều lời nữa, đợi thuốc nổ đen được gió thổi khô, cẩn thận cắt nó thành từng khối từng khối nhỏ một, rồi mài bằng góc của nó.

Thuốc nổ đen sau khi đốt cháy, trong chớp mắt bành trướng, giải phóng ra lượng khí thể, thể tích khí thể này lớn hơn thể tích thuốc nổ đen vạn lần, tạp nên sức ép chấn động không khí cực lớn, được gọi là nổ. Muốn phát huy uy lực lớn nhất của nó thì phải cho nó vào nơi kín, khi đó sức nổ bị nén bộc phát càng dữ dội, Đường Kính Chi sớm có dự định mua mấy cái bình.

Mấy cái bình này nhỏ bằng nắm tay, cổ bình rất nhỏ, người dùng nó đựng rượu đắt tiền, người thì dùng nó làm đồ trang trí, hoặc đựng thứ đồ hó trang.

Đường Kính Chi sau khi cho toàn bộ thuốc nổ đen vào bình, tiếp theo là chế tạo giây cháy chậm rồi.

Vì gấp, cho nên y không chuyên môn làm giây cháy chậm nữa mà lấy sợi gai, tẩm vào đèn dầu, đem phơi khô, sau đó luồn nó vào trong bình.

Thấy Đường Kính Chi dừng tay, thở phào, Ngọc Nhi hứng thú hỏi:

- Tướng công, xong rồi à?

Cái bình nhỏ này thì uy lực lớn được cỡ nào cơ chứ? Ngọc Nhi không tin tưởng mấy.

- Ừ, được rồi, chúng ta rời thành, kiếm chỗ nào vắng vẻ thử uy lực của nó xem sao.

Đường Kính Chi thận trọng cất bình vào trong lòng, rồi vội vã cùng Ngọc Nhi rời khách sạn, ra cửa có hai xưởng vệ định đi theo, Đường Kính Chi từ chối.

Tề Đức Thịnh là chỉ huy sứ của nội xưởng, lần trước bị hành thích làm Đường Kính Chi thêm cẩn thận, những người này có thể không dám làm hại y, nhưng tiết lộ tin tức cho Tề Đức Thịnh thì hoàn toàn có thể, phương pháp chế tác thuốc nổ đen thì tuyệt đối không để người khác biết.

Vì vậy y mới lệnh đem toàn bộ vật dụng trong chỗ luyện đan của Bồ Đề giáo đi, để sau này có người điều tra, cũng không thể biết y dùng thứ gì chế tác thuốc nổ đen.

Hai người bọn họ cưỡi ngựa rời Ngô thành từ phía đông, Đường Kính Chi cẩn thận phóng ngựa đi liền một lèo tới mười mấy dặm mới dừng lại, tìm kiếm xung quanh, thấy một nơi có nhiều gò đồi nhỏ, liền xuống ngựa tới đó.

Ngọc Nhi mang vẻ mặt tò mò phấn khích bám sát.

Vì cho Ngọc Nhi thấy được sự lợi hại của thuốc nổ đen, Đường Kính Chi chuyên môn tìm một cây đại thụ, đào rễ chôn cái bình cho vào đó. Vì dây cháy chậm không được hợp cách cho lắm, Đường Kính Chi lo đốt một lần không cháy được vào thuốc nổ bên trong, lần thứ hai thì giây ngắn đi rất nguy hiểm, liền tìm ít cành cây cỏ khô đặt dưới bình.

- Ngọc Nhi, sau khi ta đốt lửa rồi chúng ta phải nấp cho nhanh đấy.

Đường Kính trước khi đánh lửa chỉ vào ngọn đồi không xa dặn, nếu chỉ là thuốc nổ đen thì uy lực không quá lớn, nhưng lại được cho vào trong bình sứ, lúc đó mảnh sứ bay tứ tung, nếu để nó bắn vào người thì không phải đùa.

Ở khách sạn Ngọc Nhi đã cảm nhận được sự thận trọng của Đường Kính Chi, không dám xem thường, nghiêm tục gật đầu.

Đường Kính Chi lúc này mới đốt giây cháy chậm, sau đó đốt cả dải cỏ khô.

Vì quá khẩn trương, tay y run run, cỏ khô vừa bốc khói là nắm tay Ngọc Nhi chạy bán sống bán chết.

Ngọn đồi đó một bên bị nước rửa trôi, vừa vặn có thể ẩn thân, Đường Kính Chi nấp ra sau, dựa sát vào lưng đồi.

Ngọc Nhi tuy lớn gan, nhưng bất giác bị tâm tình của Đường Kính Chi cảm nhiệm, hết sức hồi hộp nắm chặt lấy tay y.

Có điều Đường Kính Chi đợi rất lâu mà chẳng thấy có động tĩnh gì, Ngọc Nhi thò đầu ra xem bị y kéo lại, hai ba lần như thế, y không khỏi nghi hoặc.

Không cháy à?

Hay là thuốc nổ mình chế ra có vấn đề?

- Ngọc Nhi, nàng đợi một chút, để ta ra xem sao, nàng nấp ở đây, không được chạy lung tung.

Lại đợi thêm một lúc nữa, Đường Kính Chi mất kiên nhẫn dặn dò Ngọc Nhi.

Ngọc Nhi sao chịu:

- Không, để thiếp đi cho, thiếp có võ công, phản ứng nhanh hơn, có gì bất ngờ có thể né tránh được.

Đường Kính Chi lắc đầu ngay:

- Không được, để ta đi thích hợp hơn, nàng không hiểu về thuốc nổ, làm sao biết vì sao nó không nổ?

Thế là thành tranh cãi nhau, không ai thuyết phục được ai, bất tri bất giác một tuần trà qua đi, vẫn không có động tĩnh gì, Đường Kính Chi cho rằng chắc chắn khâu chế tác có vấn đề rồi, sẽ không nổ nữa, liền đứng lên định đi xem, thỉnh lình "uỳnh!" Một cái kinh thiên động địa.

Đường Kính Chi chân mềm nhũn, ngã phịch xuống đất.