Cực Phẩm Thiên Sư

Chương 16: Hai vợ chồng cãi nhau



Lâm Quân Dao vội vôi xoa xoa cơ thể, đi xuống dưới tầng.

Mở cửa, nhìn thấy trong sân đầy hoa hồng, được xếp thành một cái hình trái tim.

Một thanh niên mặc tây phục màu trắng đứng ở chính giữa, cầm trong tay một bó hoa hồng, dáng vẻ tự tin.

Lâm Quân Dao đi ra ngoài, thanh niên này lập tức mỉm cười: "Quân Dao, tôi nghe nói cô đã có vị hôn phu, cho nên tôi không thể không lấy hết dũng khí đến theo đuổi cô, nếu không thì không có cơ hội nữa rồi, thật ra, tôi cảm thấy tôi phù hợp. với cô nhất, hi vọng cô hãy cho tôi một cơ hội!"

"Mã Tư Thành, ai cho anh vào đây?" Lâm Quân Dao không chút khách khí nói.

"Là người giúp việc nhà cô mở cửa cho tôi vào!" Mã Tư Thành lập chỉ vào Diệp Thanh Dương đang tựa vào cửa.

Do ảnh chụp Diệp Thanh Dương đêm đó rất mờ, nên cho. dù có người biết Lâm Quân Dao đã có vị hôn phu, nhưng cũng không thể nhìn ra dáng vẻ của người đó ra sao từ bức ảnh.

Cho nên không ai nhận ra Diệp Thanh Dương. Diệp Thanh Dương trợn mắt liếc Mã Tư Thành một cái.

"Mắt anh mù rồi à? Anh mới là người giúp việc ý! Cả nhà anh đều là người giúp việc!"

Lâm Quân Dao tức giận liếc Diệp Thanh Dương một cái, quay đầu nói với Mã Tư Thành: "Ra ngoài, tôi không thích anh!"

Đối với chuyện tình cảm này, Lâm Quân Dao luôn luôn thẳng thắn, không thích chính là không thích.

Đặc biệt là tên Mã Tư Thành này, là phú nhị đại nổi tiếng của thành phố Thanh Châu.

Hắn nổi danh ở chỗ, không phải nhiêu, mà bởi vì con người hắn là phiên bản hải vương đời thực.*

*Chỉ những tên tra nam có mối quan hệ mập mờ với nhiều cô gái.

Dựa vào gia đình có tiền, không biết đã gây ra tai họa cho. biết bao nhiêu cô gái, đêm nào cũng đều làm tân lang.

Bạn gái mỗi khi mang thai liền đưa tiền đi nạo phá thai rồi bỏ mặc họ. Đọc truуệ𝒏 haу tại [ TrUmTruуệ𝒏﹒VN ]

Nếu như đối phương không nạo thai, hẳn liền phái thuộc. hạ lưu manh trực tiếp uy hiếp người ta.

Tiếng xấu của Mã Tư Thành dã lan xa từ rất lâu rồi. “Quân Dao, đừng như vậy, tôi thật lòng yêu cô mài Hơn nữa nhà chúng ta môn đăng hộ đối, tôi tin rằng tôi càng phù

hợp hơn với vị hôn phu của cô!"

Phía sau cặp kính gọng đen của Mã Tư Thành, là đôi mắt híp hơi nheo lại, càng để lộ ra vẻ lươn lẹo.

Diệp Thanh Dương tựa vào khung cửa, có chút thích thú với cảnh tượng này, mỉm cười trêu chọc nói:

"Sức hút của Lâm tổng lớn thật đấy, lúc nào cũng có người đến tận cửa nhà để theo đuổi!"

Lâm Quân Dao oán hận nói: "Còn không phải người nào

đó tiện tay, giúp hẳn mở cửa à!"

Diệp Thanh Dương nói: "Tôi sao dám cản vận đào hoa của Lâm tổng chứ?"

Lâm Quân Dao nghe xong lời này, ngược lại còn phì cười: "Đúng vậy! Vận đào hoa của tôi vẫn luôn rất vượng, hôm nay anh mới biết sao? Vậy có nghĩa là sau này những người theo đuổi tôi anh phải cho tất cả bọn họ vào rồi? Tôi sợ sân nhà sẽ chật kín chỗ mất phải không nào?"

Diệp Thanh Dương nhún vai dơ hai tay nói: "Cô thích là được!"

"Diệp Thanh Dương, anh là đồ khốn nạn!"

Lâm Quân Dao đối mặt với thái độ lạnh nhạt như thế của Diệp Thanh Dương thì hết sức tức giận.

Tốt xấu gì thì bây giờ anh cũng là vị hôn phu trên hợp đồng của cô, chẳng lế đến một chút ý nghĩ ghen tuông thương hoa tiếc ngọc cũng không có sao?

"Được rồi, Diệp Thanh Dương, anh rất hi vọng tôi đồng ý làm bạn gái của người khác đúng không? Tôi làm bạn gái của người khác thì anh rất vui phải không?”

Không biết tại sao Lâm Quân Dao cũng muốn hùa theo. khẩu khí của Diệp Thanh Dương.

Lông mày Diệp Thanh Dương nhướn lên: "Không vui cũng chẳng buồn!"

"Được!" Lâm Quân Dao thật sự phát điên lên rồi: "Vậy tôi đồng ý làm bạn gái hắn!"

Nói xong, cô xỏ đôi dép lê pha lê của mình vào, đi đến trước mặt Mã Tư Thành, nắm lấy cánh tay của hắn, ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, khiêu khích hỏi Diệp Thanh Dương: "Thế nào? Có xứng đôi không?"

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thanh Dương lại cười rạng rỡ, vỗ tay nói:

“Cùng một loại như nhau cả, khá xứng đôi đấy!"

"Xin hãy tích đức cho cái miệng của anh để tránh bị nghiệp quật nha!" Lâm Quân Dao một là không làm hai là làm cho tới cùng luôn, trực tiếp nói với Mã Tư Thành: "Đi, chúng ta đi ăn cơm đi!"

Mã Tư Thành gãi gãi đầu, hạnh phúc tới quá đột ngột, hắn có chút không kịp trở tay.

Lâm Quân Dao xỏ dép lê liền đi cùng Mã Tư Thành ra ngoài.

Nhưng cô đi rất chậm, giống như mang theo tâm sự. "Chờ một chút!" Diệp Thanh Dương đột nhiên hét lớn.

Lâm Quân Dao lập tức quay người, mừng rỡ hỏi: "Sao vậy??"

Diệp Thanh Dương nói ra: "Tôi là tài xế của cô, để tôi lái xe cho cô nhé!!"

Lâm Quân Dao: ".. Bà đây muốn giết người lắm rồi đấy!

Mã Tư Thành cảm thấy biểu cảm giữa hai người có gì đó không ổn lắm, liền hỏi Lâm Quân Dao: "Hản chỉ là tài xế của cô thôi sao? Tôi cảm giác mối quan hệ của hai người không bình thường cho läm! Hän không phải là vị hôn phu của cô. chứ?"

Lâm Quân Dao nói ra: "Không sai, hắn chính là vị hôn phu của tôi!"

Mã Tư Thành: "..."

Hắn chăm chú nhìn Diệp Thanh Dương một cái, đột nhiên phình bụng cười to: "Ha ha ha, Quân Dao, cô đang nói đùa với tôi sao? Hản là là tên quê mùa ở quê nào lên vậy? Mắt nhìn của cô sao vậy?"

Lâm Quân Dao chán ghét cau mày, theo bản năng ngay lập tức giữ khoảng cách với Mã Tư Thành: “Nói chuyện với người khác xin hãy tôn trọng chút."

Chẳng biết tại sao, khi Mã Tư Thành chửi bới Diệp Thanh Dương, trong lòng Lâm Quân Dao không ngừng bực tức.

Bất kể như thế nào, thì Diệp Thanh Dương là người đã từng giúp cô mấy lần, vậy sao có thể tha cho một tên người ngoài được chứ.

Cô và Diệp Thanh Dương cãi nhau lấy hản là công cụ, kết quả hắn thực sự tưởng mình có tiếng nói lắm hả?

"Quân Dao, cô có ý gì vậy? Bây giờ cô là bạn gái của tôi, thì cô phải đứng về phía tôi chứ!” Mã Tư Thành nói

Lâm Quân Dao cảm thấy buồn nôn nói: "Thực sự xin lỗi, thực không dám giấu giếm gì với anh, vừa rồi là tôi tiện mồm nói thôi, chứ tôi cũng không thể làm bạn gái của anh được!"

Mã Tư Thành vội vàng nói: "ƠØ Quân Dao, cô đừng giận mà, tôi chỉ thuận miệng nói thôi, bây giờ cô là người phụ nữ của tôi, tôi không nên làm cô tức giận, nào, chúng ra ra ngoài ăn cơm một bữa thật vui vẻ đi!!"

Trong lòng Mã Tư Thành nghĩ, đồ phụ nữ xấu xa như cô, đã dâng đến tận miệng tôi rồi mà đòi thoát được à? Bây giờ tôi chiều cô trước, sau này cô năm gọn trên giường của tôi rồi á, để xem tôi sẽ chơi đùa với cô như thế nào!

Lúc này, Diệp Thanh Dương lại tiến lên một bước, đứng ngang trước mặt Mã Tư Thành: "Người anh em này, có câu anh nói sai rồi!"

Mã Tư Thành sững sờ: "Câu nào vậy?”

Diệp Thanh Dương nói: "Cô ấy không phải người phụ nữ của anh, cô ấy là người phụ nữ của tôi!"

Vừa dứt câu, cơ thể mềm mại của Lâm Quân Dao run lên.

Cái tên đơ như khúc gỗ này, cuối cùng nói một câu tiếng người rồi.

Mã Tư Thành cười khinh thường nói: "Đến một tên quê mùa như anh, mà cũng xứng làm người đàn ông của Quân Dao sao? Anh đừng có mơ nữa, nhìn lại cái bản thân mình đi, dùng hết cả công đức mười tám đời tổ tông nhà anh, cũng không bằng một cái góc áo của Quân Dao đâu!"

Đối mặt với sự sỉ nhục của Mã Tư Thành, Diệp Thanh Dương lại hời hợt cười một tiếng: "Anh không tin phải không, hay là tôi chứng minh cho anh xem nhé.”

Sau đó, Diệp Thanh Dương không nói hai lời, dùng một tư thế bá đạo, trực tiếp ôm Lâm Quân Dao vào lòng, hôn một cách mãnh liệt.

Lâm Quân Dao đơ người!

Cảm nhận được hormone tràn đầy nam tính của Diệp Thanh Dương, cô chỉ cảm thấy mình như một đám mây đang phiêu bạt chốn tiên cảnh.

Trong chốc lát Mã Tư Thành cảm thấy cay cú.

Khốn nạn, dám hôn bạn gái tôi vừa mới theo đuổi ngay trước mặt tôi sao?

"Đồ quê mùa, mày dám hôn bạn gái của tao à?”

Sửng sốt khoảng bảy tám giây, Mã Tư Thành mới kịp phản ứng lại, xông lên phía trước làm bộ muốn đánh Diệp Thanh Dương!

"“Cút!"

Diệp Thanh Dương chỉ nhấc một cái chân lên, trực tiếp đạp thẳng vào bụng Mã Tư Thành, rồi đá hắn về phía sau ngã nhào một cái, khiến hắn rất xấu hổ.

Sau một nụ hôn nồng cháy, Diệp Thanh Dương liếm môi một cái, nói với Lâm Quân Dao: "Thật sự xin lỗi nhé, tôi có chút kích động rồi!"

Hai má Lâm Quân Dao ửng hồng, gò má hồng như hoa đào, nụ hôn bất ngờ này khiến tim cô đập loạn nhịp.

"Đồ khốn kiếp, anh làm việc vấn luôn lỗ mãng như vậy sao?"

Diệp Thanh Dương cười cười: "Chỉ lỗ mãng như vậy với cô thôi!"

Trong lòng Lâm Quân Dao đột nhiên run lên, nhưng ngay lúc đó lại trừng mắt liếc Diệp Thanh Dương một cái: 'Anhxem kỷ luật như không, cưỡng hôn cấp trên, tháng này phạt anh một nửa tiền lương, tự kiểm điểm lại bản thân đi!"

"Trời ơi, cô nói có đạo lí không vậy?" Diệp Thanh Dương nói với khuôn mặt vô tội.

Mã Tư Thành nhìn đôi nam nữ này liếc mắt đưa tình, tức giận đến nỗi răng hắn ngấu nghiến mỗi nát banh ra luôn.

"Hai người các người, coi như tôi không tồn tại sao?" Mã Tư Thành hét lớn.

Lâm Quân Dao khinh bỉ liếc Mã Tư Thành một cái, cười duyên dáng một tiếng: "Cặp vợ chồng cãi nhau, lấy anh làm công cụ, còn chưa hiểu sao? Bây giờ anh không có tác dụng gì nữa rồi, cút ra khỏi sân của tôi đi!”