Cực Phẩm Thiên Sư

Chương 31: Thiên thần áo trắng với trái tim đen xì



"Đây là khoa cấp cứu đấy, ai đang làm ầm ĩ vậy?”

Một tiếng quát lớn vang lên, sau đó là một nam bác sĩ trẻ tuổi mặc áo khoác trắng chen qua đám đông bước vào.

"Trưởng khoa Trần, anh đến rồi!"

Y tá trưởng lập tức nở một nụ cười nịnh nọt.

Trần Minh Viễn gật đầu, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Y tá trưởng đáp: “Vì không đủ giường bệnh nên chúng tôi bố trí thêm giường phụ ở hành lang, vậy mà người nhà của bệnh nhân này không đồng ý, nhất quyết muốn trở lại phòng bệnh nên đang gây sự ở đây!”

"Vừa ăn cắp vừa la làng!" Diệp Thanh Dương cười lạnh.

"Thưa ngài, xin ngài hãy chú ý đến thái độ của mình, đừng xúc phạm đến nhân viên y tế của chúng tôi!"

Trần Minh Viễn lạnh lùng liếc nhìn Diệp Thanh Dương bằng ánh mắt cực kỳ bá đạo.

Lúc ánh mắt đó lướt qua Liễu Thanh Thanh, bên trong còn thoáng hiện lên một tia nham hiểm.

Đúng vậy, giữa Trần Minh Viễn và Liễu Thanh Thanh từng có xích mích.

Trần Minh Viễn là bác sĩ điều trị của dì Liễu, dì Liễu bị nứt sọ não cần phải làm phẫu thuật nhưng Trần Minh Viễn thấy Liễu Thanh Thanh trong sáng đáng yêu rất hợp ý mình cho nên hắn ta đã lợi dụng ca phẫu thuật này để vừa hăm dọa vừa dụ dỗ Liễu Thanh Thanh hẹn hò với mình.

Trần Minh Viễn tuổi còn trẻ đã thăng đến chức trưởng khoa cấp cứu nên địa vị rất cao, hắn ta đã nhiều lần dùng phương pháp này để lừa phụ nữ lên giường với mình rồi vứt bỏ, lần nào cũng thành công.

Thế nhưng phản ứng của Liễu Thanh Thanh đã vượt ngoài dự tính của Trần Minh Viễn, cô ấy đã thẳng thừng từ chối hắn ta.

Cũng vì thế mà Trần Minh Viễn ghi hận trong lòng, cố tình trì hoãn ca phẫu thuật của dì Liễu.

Tới bây giờ Trần Minh Viễn mới có dịp gặp lại Liễu Thanh Thanh, ai ngờ lại bắt được cảnh cô ấy dắt theo một người đàn ông khác đến, chuyện này làm hắn ta tức giận hơn trước rất nhiều.

Liễu Thanh Thanh, tôi mẹ nó kém tên này chỗ nào chứ?

Một trưởng khoa tốt nghiệp thạc sĩ nước ngoài như tôi mà cô không chọn, cố tình chọn trúng tên kỳ quái này rồi còn mang đến đây làm tôi ghê tởm, cô đúng là đồ tiện nhân!

"Bệnh viện có nội quy của bệnh viện, làm phiền người nhà bệnh nhân đừng gây rối ở đây, nếu có người nào cố tình gây sự xin hãy tự giác cút ra ngoài!"

Trần Minh Viễn nói năng vô cùng kiêu ngạo, đứng đối diện với Diệp Thanh Dương nhưng lỗ mũi hắn ta suýt nữa đã chỉa thẳng lên nóc nhà.

"Bệnh viện này cũng đâu phải nhà của anh, anh nói ai cút thì người đó phải cút sao? Anh cho rằng anh là ai chứ?" Diệp Thanh Dương không chút do dự nói: "Thời buổi này ai muốn làm bác sĩ thì làm sao, nhìn bộ dạng lưu manh của anh có chắc là cứu được bệnh nhân không? Bỏ đi, tôi thấy tốt nhất là cho dì Liễu xuất viện thì hơn!"

"Xuất viện?" Trần Minh Nguyên sửng sốt, sau đó lại dùng giọng điệu ba phần khinh thường năm phần giễu cợt nói: "Anh là bác sĩ hửm? Nói xuất viện là được xuất viện? Bệnh nhân này còn chưa tiến hành phẫu thuật, anh định để bà ấy chết sao?"

Liễu Thanh Thanh đưa tay kéo áo Diệp Thanh Dương: "Thanh Dương, đừng tranh cãi với hắn ta nữa, chúng ta không đắc tội hắn được!"

Thấy ca phẫu thuật đã trì hoãn quá lâu, Liễu Thanh Thanh ngây thơ đến thế nào cũng dần dần nhận ra có vấn đề.

Cô đi tới trước mặt Trần Minh Viễn, thấp giọng hỏi: “Trưởng khoa Trần, xin ngài nói cho tôi biết khi nào mẹ tôi có thể thực hiện ca phẫu thuật này?"

Trần Minh Viễn tức giận cười lạnh: "Tôi rất bận, hiện tại vẫn còn rất nhiều người khác cũng cần phẫu thuật. Ca phẫu thuật của mẹ cô phải đợi một thời gian nữa mới tới lượt!"

Nghe vậy, khuôn mặt xinh xắn của Liễu Thanh Thanh lập tức tái nhợt, trong đôi mắt xinh đẹp cũng tràn đầy vẻ bất lực và mờ mịt.

Nằm viện ở đây một ngày tốn mấy vạn tệ, làm sao cô có thể đợi tiếp nữa chứ?

Hơn nữa vết thương của mẹ càng để lâu thì tỉ lệ để lại di chứng càng cao.

"Trưởng khoa Trần, làm ơn, mẹ tôi đã nằm viện một tuần rồi, nếu bệnh viện còn tiếp tục trì hoãn việc phẫu thuật thì rất có thể bà ấy sẽ không cầm cự được bao lâu nữa đâu!" Liễu Thanh Thanh bước tới, nắm lấy cánh tay của Trần Minh Viễn mà cầu xin.

Trong mắt Trần Minh Viễn lại hiện lên vẻ khinh thường cùng đắc ý, nhỏ giọng hung tợn nói: "Lúc trước tôi cho cô cơ hội thì cô không biết quý trọng, hiện tại lại tìm đường đến cầu xin tôi à? Có điều bây giờ khác rồi, muốn thế nào còn phải xem tâm trạng của tôi nữa!"

"Cô đã biết số điện thoại của tôi rồi đấy, tối nay về hãy gọi điện cho tôi đi!" Trần Minh Nguyên thầm thì, trên mặt treo lên nụ cười đắc ý.

Liễu Thanh Thanh nghe xong lập tức sững sờ, ánh mắt trống rỗng chỉ còn lại đau khổ và tuyệt vọng.

"Tối về hãy gọi cho tôi? Tối rồi mà trưởng khoa Trần còn muốn chị Thanh Thanh gọi đến làm gì?" Tai của Diệp Thanh Dương thính hơn người thường rất nhiều, cho nên anh đã nghe thấy tiếng thầm thì của Trần Minh Viễn, thế là anh cố tình lớn tiếng nói: "Trưởng khoa Trần thực sự chu đáo với gia đình bệnh nhân quá, tối rồi còn muốn họ đến tìm anh nữa. Sao vậy trưởng khoa Trần, muốn phẫu thuật thì phải ngủ với anh sao?"

"Trưởng khoa Trần thực sự quá nhiệt tình với gia đình bệnh nhân. Thời gian tan làm ít ỏi cũng giành lại để duy trì liên lạc với gia đình bệnh nhân. Nhân đây tôi nhắc nhở gia đình bệnh nhân nào có thành viên nữ hãy cẩn thận, đừng để thành viên nữ đó xuất hiện ở đây nếu không trưởng khoa Trần không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để được 'chăm sóc' họ đâu!"

Mọi người nghe vậy lập tức bật cười ồn ào làm hàng lang tụ tập thêm cả đám người nữa.

Cả đám người hóng hớt thi nhau thảo luận về Trần Minh Viễn, có người thì lộ rõ vẻ châm biếm, có người chỉ trỏ còn có người che miệng thầm cười nhạo.

"Anh... Anh đang vu khống người khác!"

Trần Minh Viễn tức giận đến đỏ cả cổ, giống khỉ bị chọc mông, nhảy dựng lên la oai oái.

"Anh là người sao? Anh xứng để tôi vu khống à?" Diệp Thanh Dương nhướng mày hỏi.

"Anh..."

Trần Minh Viễn nghẹn họng, giận đến mức suýt tắt thở.

Có điều ngay lúc này đột nhiên có một y tá khác hét lên: "Trưởng khoa Trần, anh mau tới đây đi, ở đây có một bệnh nhân cần được phẫu thuật khẩn cấp!"

Trần Minh Viễn căm hận trừng mắt với Diệp Thanh Dương: "Anh cứ chống mắt lên chờ sau này tôi xử lý anh thế nào đi!"

Kế đó hắn ta vội vàng đi theo cô y tá kia đến phòng ICU.

Trong phòng ICU đang có một người phụ nữ đeo đầy đá quý gào khóc tức tưởi, vừa nhìn thấy Trần Minh Viễn vào bà ta lập tức chạy tới:

"Bác sĩ, ngài nhất định phải cứu con trai tôi, tôi chỉ có một mình thằng bé thôi!"

Trần Minh Nguyên nhìn thấy người nhà bệnh nhân gào khóc om sòm như vậy thì trong mắt thoáng hiện lên vẻ mất kiên nhẫn rồi đi thẳng đến bên giường bệnh.

"Bên nhân này vừa được xe cứu thương chuyển tới, bị thương do tai nạn ô tô. Theo chẩn đoán sơ bộ cho thấy toàn thân có nhiều vết nứt nhỏ, hộp sọ có nhiều vết nứt, xuất huyết não ồ ạt, chức năng tim phổi suy yếu, sốc xuất huyết*..." Y tá bắt đầu kể lại tình hình của người bị thương cho Trần Minh Viễn nghe.

(* là tình trạng giảm tiểu cầu máu gây xuất huyết và tăng tính thấm thành mạch gây thoát mạch.)

Trần Minh Viễn lật mí mắt của người bị thương lên xem đồng tử bên trong sau đó lại xem xét đến các chỉ số và số liệu xét nghiệm, hắn ta lắc đầu nói: "Người này đã không cứu được nữa rồi, có thể sẽ ra đi bất cứ lúc nào, mong người nhà hãy chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất."

“Cái gì?” Người nhà bệnh nhân vừa nghe xong câu này lập tức gục ngã.

Y tá nhanh chóng nói với Trần Minh Viễn: “Trưởng khoa Trần, thân phận của người bị thương không tầm thường. Cha anh ta là giám đốc Sở quản lý bệnh viện thành phố Thanh Châu, nếu người bị thương chết trong bệnh viện của chúng ta, không biết hậu quả sẽ kinh khủng cỡ nào đâu!"

“Hả?" Trần Minh Nguyên giật mình quay đầu nhìn về phía nữ nhân đeo đá quý, hắn ta lập tức nở nụ cười nịnh nọt nói: “À chị đây đừng lo lắng, mặc dù tình huống rất nghiêm trọng nhưng bệnh viện chúng tôi sẽ cố gắng hết sức chữa trị cho bệnh nhân!”

Lúc này cửa phòng bệnh bị đột nhiên bị đẩy ra, một vị bác sĩ tóc bạc bước vào.

“Viện trưởng Trịnh, tại sao ngài lại tới đây?” Trần Minh Viễn vội vàng tiến lên chào hỏi.

Viện trưởng Trịnh là viện trưởng danh dự* của Bệnh viện Trung ương Thanh Châu đồng thời là giáo sư khách mời đến giảng bài cho sinh viên Đại học Y học Thanh Châu. Ông là chuyên gia y tế nổi tiếng trong nước và là nhà khoa học hàng đầu được hưởng các chế độ phụ cấp đặc biệt. (*viện trưởng nhưng không có thực quyền, thường chỉ là một chức danh được lập ra để thể hiện sự kính trọng đối với vị viện trưởng cũ đã lui về phía sau hậu trường, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì chức danh này sẽ được giữ suốt đời.)

Bình thường ông ấy không bao giờ tiếp nhận bệnh nhân, số lần ông ấy đứng phẫu thuật cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Phần lớn thời gian của ông chỉ dành cho việc hoàn thành các dự án nghiên cứu khoa học hoặc tham gia vào các nhóm nghiên cứu khoa học trong và ngoài nước để khắc phục các vấn đề khó trong y học.

Viện trưởng Trịnh không có thời gian tiếp chuyện với Trần Minh Viễn mà vừa vào ông đã đi thẳng đến chỗ người bị thương.

Ông cẩn thận dùng dụng cụ kiểm tra các dấu hiệu sống của bệnh nhân rồi lại xem các tấm phim chụp X-quang… cuộc cùng trong mắt ông đột nhiên hiện lên vẻ kinh ngạc rõ rệt: "Kỳ tích, thật là kỳ tích!"