Cực Phẩm Trúc Mã

Chương 37: Bảo vệ



Lời đồn ngày trước giữa Từ Viện Sơ và Uông Dạ, vốn dĩ đã lắng xuống một thời gian, tự nhiên bây giờ giống như bị ai đó tác động lên, bất ngờ bùng nổ khiến cô đi ăn cơm cũng không yên, liên tục nghe thấy những lời xì xào bàn tán xung quanh.

Mà chủ nhân gây ra chuyện này không ai khác, chính là người phụ nữ khuôn mặt cao ngạo, đang ngồi cách Từ Viện Sơ 5 dãy bàn Hạ Thanh Linh.

5 ngày trước

Mùng 4 tết, Hạ Thanh Linh trong tay xách theo giỏ hoa quả tìm đến nhà Cố Minh Thần, mang theo tâm trạng vui vẻ đứng trước cửa nhà bấm chuông.

Bà Thục Sinh đang ngồi trong nhà xem tivi nghe thấy tiếng chuông cửa, liền nhanh chóng đứng dậy ra mở cửa đón khách.

"Cháu là đồng nghiệp của Minh Thần, chúc dì năm mới vui vẻ." Hạ Thanh Linh nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình, đoán thầm bà là mẹ của anh, dịu dàng lên tiếng lấy lòng bà.

"Cháu vào nhà đi, Minh Thần đang ở trong phòng, để dì đi gọi nó." Bà Thục Sinh bảo Hạ Thanh Linh ngồi xuống bàn tiếp khách chờ, còn mình đi gọi con trai ra tiếp khách.

"Cốc cốc. Minh Thần có cô gái nói là đồng nghiệp của con tới nhà chơi."

Cố Minh Thần đang tựa lưng vào thành giường, nghe lời mẹ nói, trong lòng cũng thầm đoán ra người tới nhà tìm mình là ai, anh ngồi lặng thinh một lúc, sau đó vén chăn lên bước xuống giường.

"Thanh Linh, chúc cậu năm mới vạn sự như ý, Cậu thế nào? Đã đi chúc tết được nhiều chưa?" Anh đi tới nhà bếp pha hai cốc cafe mang lại chỗ Hạ Thanh Linh đang ngồi đặt một cốc xuống trước mặt cô ta.

"Cũng đi được một vài chỗ rồi." Hạ Thanh Linh đưa mắt nhìn quanh căn nhà một lượt, không thấy bóng dáng mẹ Cố Minh Thần ở đâu, mới thả lỏng cơ thể một chút, thỏa mái nói chuyện.

"Mùng 7 công ty tổ chức đi khai xuân cậu có đi không?" Cô ta ánh mắt không dấu diếm sự chờ mong nhìn thẳng vào mặt Cố Minh Thần, trước giờ cô ta chưa bao giờ che dấu tình cảm của mình đối với anh cả, hầu hết mọi người trong công ty đều nghĩ hai người họ là một đôi, giờ mà đến cùng nhau nữa càng khẳng định hơn, Hạ Thanh Linh trên môi khẽ nở nụ cười.

"Mình không tham gia đâu, hôm đó mình bận rồi." Cố Minh Thần lắc đầu, trước giờ anh không thích mấy cái đó, hơn nữa hôm đấy là ngày Viện Sơ quay lại thành phố, anh muốn đi đón cô ấy hơn.

"Minh Thần bao nhiêu năm qua mình luôn thích cậu, trước sau như một cậu không thể đáp lại tình cảm của mình được sao?" Cô ta bất chấp đang ở trong nhà người khác, đây không biết là lần thứ bao nhiêu? Cô ta hèn mọn nói lên tình cảm của mình. Sự chờ đợi này tới bao giờ thì kết thúc, cái cây bao năm qua cô ta ngày đêm chăm bón lúc nào thì có thể nếm được trái ngọt?

"Xin lỗi cậu, mình luôn chỉ coi cậu là bạn thôi trong tim mình chỉ chứa được một người duy nhất, bọn mình đã xác định quan hệ rồi." Anh mệt mỏi, không muốn cùng cô gái trước mặt nhắc tới chuyện này nữa, thẳng thừng nói cho Hạ Thanh Linh biết mình và Viện Sơ đang ở bên nhau.

"Đã xác định quan hệ? Cô ta có cái gì tốt hơn mình?" Hạ Thanh Linh trái tim giống như bị ngàn mũi tên xuyên thủng, cô ta không muốn nghe những gì mà Cố Minh Thần đang nói, không tin đó là sự thật, trấn vấn xong đứng dậy cứ thế rời đi.

Nhớ lại chuyện của mấy ngày trước bàn tay cô ta bỗng nắm chặt đôi đũa trong tay, ánh mắt nhìn Từ Viện Sơ càng thêm phần sát khí.

"Viện Sơ sau này nếu may mắn trở thành Uông phu nhân, xin hãy chiếu cố."

Viện Sơ bê khay cơm thừa trên tay mang đi cất, chợt nghe tiếng nói mỉa mai vang lên, theo hướng tiếng nói nhìn xuống, thấy Hạ Thanh Linh trên mặt mang theo nụ cười giả tạo nhìn mình.

Cô không ngờ cô ta cũng giống như bọn họ, nói những lời như vậy, tuy không thích Hạ Thanh Linh nhưng cô chưa bao giờ động chạm tới cô ta, mà hôm nay cô ta lại trước mặt các đồng nghiệp khác cao giọng dùng lời lẽ đó.

"Cùng lắm cô ta cũng chỉ để Uông tổng chơi đùa, làm gì có chuyện trèo cao, cô ta xứng sao?"

Bên tai tiếng cười cợt, vang lên nhờ lời vừa rồi của Hạ Thanh Linh mọi người bắt đầu không e ngại lớn tiếng bàn luận. Tr𝐮yệ𝔫 hay? Tìm 𝔫gay tra𝔫g chí𝔫h ⩶ TrùmTr𝐮 yệ𝔫.V𝔫 ⩶

"Viện Sơ đi thôi mặc kệ bọn họ, mình ngay thẳng sợ gì người khác nói." Na Tâm ở đằng sau đi tới kéo tay Từ Viện Sơ đi ra khỏi nhà ăn.

"Chị Na Tâm, nếu em cứ mặc kệ bọn họ nghĩ em hiền mà cứ thế bắt nạt." Cả cái khách sạn này bị điên rồi sao? Khác gì ma cũ bắt nạt ma mới, mà cô đã làm việc ở đây đã được một khoảng thời gian rồi, còn bị tất cả mọi người chung sức làm nhục.

Cô mà biết ai là chủ mưu những việc mày, không đập chết người đó cô không phải tên là Từ Viện Sơ nữa.

"Em sao vậy? Hôm nay đi làm gặp chuyện không vui sao?"

Cố Minh Thần nhìn khuôn mặt không vui của Từ Viện Sơ lo lắng hỏi.

"Cậu biết không trong khách sạn bây giờ giống như bị uống nhầm thuốc vậy, không có ai minh mẫn, họ nói tôi muốn chèo cao, cả ngày lên phòng Uông Dạ." Từ Viện Sơ kể hết mọi ấm ức trong lòng cho Cố Minh Thần nghe.

"Viện Sơ chúng ta công khai đi, được không?" Anh không thích việc bạn gái của mình lại bị đồn với người đàn ông khác, cách tốt nhất để dập tắt tin đồn chính là tạo nên một tin tức mới.

Từ Viện Sơ suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Được."

Cô đã từng nghĩ tới việc này rồi, chỉ tại ngày trước lắng xuống cũng nhanh nên quen đi, hai người họ cũng đã xác định, cô cũng chẳng có suy nghĩ dấu diếm người khác làm gì.