Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Quyển 2 - Chương 17: Đêm trước bão táp



Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn Lê Quý Đôn

Vẫn trầm mặc một hồi, đè xuống nghi ngờ trong lòng. Hất đuôi mắt hơi híp mắt lại con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm tiểu nữ nhân trước mặt.

Mỗ nữ bị yêu nghiệt kia nhìn từng trận sợ hãi, vội vàng duỗi cánh tay câu lên cái cổ kia. Mắt hạnh thâm thúy, môi anh đào nở nụ cười ngọt ngào.

Chân mày Nhạc Mặc nhẹ rung, yêu tinh này, thiếu chút nữa lại bị nàng bưng bít cho qua.

Trong lòng khẽ điều chỉnh một phen, giọng điệu nhàn nhạt nói: "Hôm nay những người bên ngoài kia nàng xử lý?"

Ám vệ của hắn còn chưa đến mức có thể xử lý hết tất cả Phượng gia quân cùng cấm vệ ở dưới núi kia. Chuẩn bị của Hắn và Mộ Dung Thanh vốn đặt ở tế đàn bên kia, nhưng không ngờ xảy ra biến cố ở Từ Đường. Mộ Dung Dục cũng không nghĩ tới, bằng không cũng sẽ không giữ lại phần lớn người ở tế đàn bên kia.

Hiện tại giải thích duy nhất, chính là nàng xử lý. Huống chi cái thứ thôi thúc nước mắt cuối cùng kia cũng chỉ có cái đầu này của nàng có thể nghĩ ra được.

"Nếu không thì sao? Sao ta có thể yên tâm để đại mỹ nhân nhà ta một mình mạo hiểm chứ!"

Mỗ nữ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, bộ dạng đắc ý kia thật thiếu dạy dỗ.

Trái lại mỗ nam bình tĩnh dị thường, trong mắt trong suốt mênh mang ánh sáng. Bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mềm kia, không kìm lòng được hôn lên chóp mũi thanh tú kia một cái.

Không khí hài hòa mập mờ như thế, mỗ nữ chỉ đành phải thu hồi vẻ mặt hơi có vẻ khoa trương kia, hiếm khi thành thật không có đại sát phong tình.

"Cám ơn bảo bối! Vi phu rất cảm động."

Giọng nói trầm thấp làm cho người ta không khỏi phấn chấn.

Bảo Nhi không kềm chế được hất mặt lên, cười một tiếng. Đối mặt với đôi mắt phượng trong suốt kia, nhếch nhẹ khóe môi, "Bởi vì chàng là trượng phu của ta."

Lần đầu tiên nghe được lời thổ lộ nghiêm chỉnh tuyệt hảo như thế từ trong miệng nàng ra, Nhạc Mặc vẫn không cầm được run lên một cái.

Nhìn đôi mắt trong suốt như nước kia, trên mặt đột nhiên nghiêm nghị nói, "Vi phu nhất định sủng ái nàng cả đời!"

Trong mắt phượng kia đọng lại kiên định làm cho chỗ sâu nhất trong đáy lòng này không ngăn được xúc động, giờ khắc này, tất cả đau thương đã qua cũng đã tan thành mây khói. Đời này, nàng không cô độc nữa.

Một giọt nước mắt tràn ra mi mắt, lăn xuống đôi tay trắng thuần kia. Tất cả quá khứ đều hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại khát vọng hạnh phúc, kiên định không thay đổi đối với tình yêu.

Trong phòng khách, vẻ mặt Mộ Dung Phong đột nhiên chấn động, trong mắt đầy ánh sáng chói mắt. Đột nhiên đứng lên, đi ra bên ngoài.

Vẻ mặt Mộ Dung Thanh trong trẻo lạnh lùng tựa vào ghế gỗ bên cạnh, nhìn bóng dáng đang đi ra ngoài kia, mày khẽ cau lại. Lúc nghe thấy tiếng gào thét thì khôi phục lại vẻ mặt rét lạnh, thật giống như không có một chút thay đổi.

"Sư phụ!"

Nhạc Mặc từ phòng trong đi ra, vội vàng gọi lại bóng dáng kia.

Thân hình Mộ Dung Phong hơi ngừng lại, nhưng vẫn dứt khoát đi ra ngoài. Đôi môi Nhạc Mặc khẽ run, vẫn không có gọi ông lại nữa, chỉ là ánh mắt quét về phía hai người đang đứng canh ngoài phòng kia. Hai người kia nhận được lệnh, vội đi theo.

Nhạc Mặc thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt liếc về phía người ngồi một bên kia. Mặc dù hắn không biết vừa rồi ở Từ Đường xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác có thể làm cho sư phụ như thế, chính là mẫu thân. Trong mắt thoáng ảm đạm lặng im lắng đọng, lẫn vào con ngươi thâm thúy.

Dời thân ngồi xuống đối diện người nọ, ánh mắt dừng ở trên mặt kia một chút rồi lại rất nhanh chuyển qua nơi khác. Trong lòng, đối với hắn, mình không thể không có áy náy. Hắn hận mình, cũng không phải không thỏa đáng, đây vốn là điều đương nhiên, không có gì đáng trách.

Đôi mắt Mộ Dung Thanh thoáng run khẽ, giống như không nhìn thấy người đối diện. Sau khi Nhạc Mặc ngồi xuống, nghiêm nghị đứng lên, sải bước ra cửa. Rất nhanh bóng dáng biến mất.

Hiện tại hắn rất mâu thuẫn, rất là đau khổ. Tới hôm nay hắn mới biết, đối với Mộ Dung Phong hắn không có hận như vậy. Từ lúc hắn ra tay, trong lòng rõ ràng chính là lo lắng, nhưng hắn không ngừng mượn cớ lo lắng cho mẫu phi cùng Hoa nhi để an ủi mình. Nhưng, sau khi sự việc xảy ra hồi tưởng lại thì trong lòng hắn rất rõ ràng, khi đó hắn rõ ràng chính là lo lắng, lo lắng Mộ Dung Phong. Ha ha, vậy nhiều năm như thế, hắn kiên trì rốt cuộc là cái gì? Hắn rất mâu thuẫn, hắn muốn tìm một nơi tự mình ngây ngô.

Biến cố trong Từ Đường, cũng không có ảnh hưởng đến nghi thức tế thiên sau đó.

Sắc mặt Mộ Dung Trạch trầm tĩnh, trong mắt hoàn toàn không có một chút gợn sóng, giống như cái gì cũng không có xảy ra.

Vốn Mộ Dung Dục mừng rỡ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Mộ Dung Trạch như thế thì từ từ tiêu tán. Hồi tưởng lại biểu hiện của Mộ Dung Trạch ở trong Từ Đường vừa rồi, không khỏi cảm thấy có chút quái dị.

Nếu Mộ Dung Trạch thật lòng muốn giết Mộ Dung Phong, tại sao không có hạ sát thủ, hiện tại lại giống như quên chuyện mới vừa rồi, cũng không hạ lệnh đuổi bắt. Lúc Nhạc Mặc xuất hiện, rõ ràng Mộ Dung Trạch có phản ứng rất lớn, nhưng hắn ta lại đoán không ra, chút đau đớn trong nháy mắt thoáng qua rồi biến mất kia rốt cuộc là bởi vì sao. Không phải Mộ Dung Trạch nên áy náy cùng thương tiếc sao?

Cả nghi thức tế thiên, mỗi người đều mang tâm tư riêng. Mộ Dung Dục cũng không có tâm tình đặt vào nghi thức này. Vốn chuẩn bị ở nghi thức tế thiên biểu hiện tốt một chút, hiện tại cũng không có tâm tư kia rồi.

Nhạc Mặc chưa trừ diệt, trong lòng hắn ta một ngày không được an ổn. Huống chi tâm tư Mộ Dung Trạch làm cho người ta nhìn không thấu, điều này càng làm cho hắn ta ưu phiền rồi.

Đến lúc chạng vạng nghi thức tế thiên rốt cuộc kết thúc. Đội nghi trượng xe liễn Hoàng gia được bảo vệ cuồn cuộn bao la trở về trong hoàng thành.

Mộ Dung Dục đưa Mộ Dung Trạch cùng Phượng Thừa Kỳ đến cửa nội cung, vừa định chuẩn bị rời đi, liền bị Mộ Dung Trạch gọi lại.

Tâm thần Mộ Dung Dục khẽ động, chẳng lẽ Mộ Dung Trạch muốn hắn ta bí mật xử lý Mộ Dung Phong. Dù sao lúc Tế Tự hoàng gia mới vừa kết thúc, liền gióng trống khua chiêng lùng bắt Cảnh vương gia, xác thật đã làm lòng người bất an.

Mộ Dung Dục che giấu suy nghĩ trong lòng, sắc mặt bình tĩnh theo Mộ Dung Trạch vào Ngự Thư Phòng.

Mộ Dung Trạch cúi đầu lưng thẳng tắp đứng ở phía trước cửa sổ, giọng nói trầm thấp nói, "Ngày mốt là ngày tốt, hôn sự của ngươi và nữ nhi Phượng gia lo liệu đi."

Mộ Dung Dục đột nhiên ngước đầu đang cúi xuống lên, tại sao gấp gáp như vậy, hắn ta hoàn toàn không muốn thú Phượng Lăng Tịch. Muốn từ trên mặt Mộ Dung Trạch nhìn ra một chút dấu vết, nhưng có thể nhìn thấy cũng chỉ là bóng lưng cô tịch kia.

Môi hắn ta thoáng run run, cuối cùng không thể mở miệng cự tuyệt. Trong lòng hắn ta rất rõ ràng, nếu hắn ta muốn địa vị ổn định bất động, hắn ta phải thú Phượng Lăng Tịch.

Mộ Dung Trạch nói như thế, đã giúp hắn ta bỏ đi không ít ý niệm mưu đồ trong đầu. Như vậy xem ra, Mộ Dung Trạch là thật tâm muốn đưa ngôi vị hoàng đế cho hắn ta, cũng không định cho đứa bé kia. Nhưng mà, trong lòng cũng không vui mừng nổi. Bởi vì, hắn ta hoàn toàn không thích biểu muội kia, người hắn ta thích hắn ta vẫn không thể tìm được.

Trong mắt nhạt nhẽo thoáng qua vẻ mất mác, chỉ là rất nhanh đã bị ngoan lệ kia vò nát. Xoay chuyển đôi mắt trong sáng nói: "Vâng, phụ hoàng!"

Mộ Dung Trạch khẽ phất phất tay, Mộ Dung Dục cung kính lui xuống.

Sau khi Mộ Dung Dục đi, Mộ Dung Trạch liền kêu Tịch công công tới bên cạnh, viết thánh chỉ, đóng ngọc tỷ lên, cầm đến phủ tướng quân tuyên đọc.

Sau khi Phượng Lăng Vũ trở về vẫn làm tổ ở Thanh Loan Viện. Hắn cũng không phải từ tế đàn trở về, mà là từ Tây Giao trở về.

Một mình lẳng lặng ngắm nhìn ngọc bội trong tay, trong lòng cảm xúc tràn lan. Hắn tìm từ buổi sáng đến xế chiều, cũng không thể tìm được bóng dáng hắn muốn. Chỉ là, đau khổ trông mong trong lòng những năm gần đây, cuối cùng không phụ, Quả Quả có thể còn sống.

Hắn cũng không có cầm ngọc bội đi tìm Phượng Thừa Cửu, cho dù biết rõ, Phượng Thừa Cửu có thể trong thời gian nhanh nhất tìm được Quả Quả trở về.

Hắn không muốn Quả Quả bị làm công cụ, hắn sợ một khi tìm được Quả Quả trở về, hắn không có năng lực bảo vệ muội ấy.

Hắn rất muốn thuyết phục mình, người dẫn hắn đi ra ngoài chính là bản thân Qủa Qủa. Nhưng mà, Quả Quả từ nhỏ ngu dại, hoàn toàn không thể nhớ rõ thân phận của mình. Cho dù sau này nhớ ra, cũng không nên xuất hiện vào thời điểm kia.

Nghĩ tới đây Phượng Lăng Vũ ngẩn người ra, mục đích của người để ngọc bội chính là dẫn hắn rời đi. Mà người muốn dẫn hắn rời đi nhất định không thoát được quan hệ với ba người kia. Bắt được một đầu mối như vậy, trong lòng lại thấy khó yên ổn. Có chút bối rối nắm ngọc bội xông ra ngoài, hắn muốn đi tìm muội muội.

Nhớ lại ánh mắt bi thống không nỡ rời xa của mẫu thân khi nhìn đứa trẻ trong tã lót trước khi chết kia, hắn cả đời cũng sẽ không quên.

Trong mắt có tự trách có mừng rỡ, trên mặt giao thoa các loại phức tạp.

Chỉ là vừa đến phòng trước đúng lúc gặp được Tịch công công tới tuyên chỉ, nên đành phải nhanh chóng cất ngọc bội vào tay áo, cúi đầu giấu đi cảm xúc trên mặt, theo Phượng Thừa Cửu quỳ xuống đất.

Tịch công công tuyên đọc thánh chỉ xong, mừng rỡ nhất không ai có thể hơn Phượng Lăng Tịch rồi. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống tràn đầy vui mừng, xoay chuyển lại lại hóa thành thản nhiên thẹn thùng.

Trong đôi mắt nhạy bén cúi xuống của Phượng Thừa Cửu thoáng qua vẻ lo lắng, lúc ngẩng đầu lên trên mặt lại thể hiện vui mừng nhận lấy thánh chỉ. Cũng tự mình tiễn Tịch công công tới xe ngựa.

Nhìn bóng dáng đã đi xa kia, tay cầm thánh chỉ không khỏi xiết thật chặt. Ngày mốt chính là ngày đại hỉ, không nghĩ tới thời gian cấp bách như thế. Chuyện cho tới bây giờ, cũng không còn cách nào, chỉ đành phải xem ý trời thôi.

Phượng Lăng Vũ lạnh nhạt liếc mắt nhìn gương mặt tràn đầy vui mừng kia một cái, vội vàng ra cửa. Chỉ là lúc đi ngang qua bên cạnh Phượng Thừa Cửu thì bị giọng nói hơi có vẻ già nua gọi lại.

"Vũ Nhi"

Phượng Lăng Vũ dừng lại bước chân, trong lòng khẽ gợn sóng.

"Phụ thân đại nhân có chuyện gì?"

Giọng nói rất là nhạt. Nếu không phải ông ta nghiệp chướng nặng nề, Quả Quả cũng sẽ không bị người cướp đi. Bây giờ ông ta lo lắng cũng là ông ta đáng tội.

Đôi mắt Phượng Thừa Cửu hơi trầm xuống có chút ảm đạm, giọng nói trầm thấp: "Chờ Tịch Nhi đại hôn xong, con nhanh chóng trở về Nam Cương đi." Nói xong, có chút nặng nề cất bước vào viện.

Phượng Lăng Vũ thoáng chấn động, trong lòng có chút cảm xúc không nói rõ được đang nổi lên. Luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó sẽ xảy ra.

Nắm chặt ngọc bội trong tay áo, đè xuống cảm xúc trong lòng, sải bước rời đi.

Phủ Thái tử, đèn đuốc sáng trưng.

Bởi vì ngày mốt chính là đại hôn của Thái tử, sau khi Phượng Thừa Kỳ biết tin, suốt đêm điều rất nhiều cung nhân từ nội cung tới đây giúp đỡ chuẩn bị.

Trong Thái Hòa Uyển cửa viện đóng chặt, nhưng vẫn ngăn không được tiếng vang náo nhiệt kia.

Mộ Dung Dục cầm ngân châm trong tay nhìn tỉ mỉ dưới ánh đèn, hồi tưởng lại một màn ban ngày kia, trong lòng một ngọn lửa lặng im bùng cháy lên. Trong đôi mắt thâm độc tràn đầy vẻ ngoan tuyệt, cái bóng dưới ánh nến cũng giăng đầy âm u tàn bạo. Hung hăng quăng ngân châm kia về phía một góc xó, gọi Mộc Lâm ngoài cửa vào.

"Chủ tử"

Mộc Lâm đáp lại cúi người đứng ở một bên chờ đợi.

"Đi tìm Thượng Quan Dực tới đây, nói bản thái tử muốn hợp tác với hắn!"

Trong đôi mắt hẹp dài của Mộ Dung Dục đầy quyết tuyệt, hiện vẻ thề không bỏ qua, lạnh giọng phân phó nói.

Nghĩ tới lần trước nếu không phải Thượng Quan Dực cung cấp tin tức cho hắn ta, hẵn là hắn ta không biết, Nhạc Mặc chính là người hắn ta vẫn muốn tìm. Mặc dù hắn ta không biết tại sao Thượng Quan Dực lại dâng tặng như thế, nhưng trong lòng rất rõ ràng, hẳn là Thượng Quan Dực có chuyện cầu hắn ta. Chỉ cần có thể theo như nhu cầu, thì có ảnh hưởng gì. Huống chi, nghiệp lớn sau này của hắn ta, còn cần dựa vào tài lực của Thượng Quan gia. Như thế, thì hắn ta càng nên cùng Thượng Quan Dực hợp tác.

Mộc Lâm nhận được lệnh, đáp lại lui xuống. Chỉ là không qua được bao lâu, Thượng Quan Dực đã đến.

Thượng Quan Dực nóng vội như thế, xem ra, canh bạc của hắn ta, rất có phân lượng. Mộ Dung Dục không tự chủ nhếch khóe môi lên.

Thượng Quan Dực mặc toàn thân áo xanh, ít đi phần tiêu sái trước đây, sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

"Ngươi muốn được cái gì?"

Mộ Dung Dục trực tiếp mở miệng nói.

"Ta chỉ muốn một người."

Thượng Quan Dực nắm tay ho nhẹ một tiếng, nói tiếp, "Nhạc Bảo"

Lúc trước, nếu hắn có thể sớm đi gặp nàng, có lẽ cũng sẽ không bỏ lỡ như vậy. Hắn vẫn luôn có điều băn khoăn, lại chỉ có thể một mình khốn đốn. Mà nay,  hắn lại không muốn buông tha cơ hội cuối cùng này đánh cược một lần, cho dù hắn biết rõ, mình không còn sống bao lâu nữa. Hắn chỉ muốn buông thả một lần, một lần cuối cùng.

Đôi mắt Mộ Dung Dục đột nhiên hiện ra ánh sáng lạnh, trên mặt không còn cười nữa.

Thượng Quan Dực làm như chưa phát giác ra, vẻ mặt lạnh nhạt bưng ly trà trên bàn lên, khẽ nhấp một miếng.

"Ngươi có tư cách gì?"

Giọng nói Mộ Dung Dục đột nhiên trùng xuống, cảm xúc trong lòng không tự chủ tràn ra ngoài. Nhạc Bảo là người hắn ta xem trọng, Thượng Quan Dực hắn dựa vào cái gì?

"Dựa vào sản nghiệp Thượng Quan gia tộc ta trải rộng khắp Lan Khải, dựa vào đầu óc Thượng Quan Dực ta. Thiếu ta, ngài nhất định không phải là đối thủ của Nhạc Mặc. Ngài cũng đừng quên, trong tay hắn không chỉ có sản nghiệp ngầm của Hoa thị, còn có ám vệ của Hoa thị, dĩ nhiên, còn có binh quyền của Cảnh vương gia. Ngài một mình, đối kháng nổi sao?"

Thượng Quan Dực không hề sợ hãi, từng chữ từng câu đều đánh vào lòng Mộ Dung Dục.

Không sai, cũng bởi vì thế lực Nhạc Mặc cường đại, hắn ta mới không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cũng bởi vì thế lực của Nhạc Mặc hắn ta mới lo sợ bất an.

Bây giờ nghĩ lại, mấy năm nay, hắn ta trôi qua quá nhàn hạ. Cho nên mới vì ngôn luận nhi tử năm đó Hoa quý phi để lại còn sống, nội tâm thấp thỏm lo âu  chạy tới đất Ngô. Hắn ta chưa từng lo lắng cho địa vị của mình, lại không nghĩ có một ngày có thể sẽ có người cướp đi tất cả mọi thứ của mình, hắn ta sợ, rất sợ.

Thượng Quan Dực thấy Mộ Dung Dục trầm mặc không nói, tự biết lời của mình có tác dụng đối với hắn ta. Thấy vẻ mặt kia có chút do dự, Thượng Quan Dực lạnh nhạt mở miệng nói, "Ta chính là một người sắp chết, ta chỉ muốn đạt được tâm nguyện cuối cùng. Nhưng thái tử lại bất đồng, về sau, giang sơn Lan Khải đều mặc ngài định đoạt."

Thượng Quan Dực vừa nói như thế, không thể nghi ngờ càng làm cho Mộ Dung Dục càng quyết tâm diệt trừ Nhạc Mặc. Nhạc Mặc chưa diệt trừ, hắn ta cả đời cũng không được yên ổn. Còn Nhạc Bảo, hắn ta cũng sẽ không buông tay. Khóe môi không tự chủ dâng lên một nụ cười nhạt như có như không, hắn ta có thể đáp ứng trước.

"Được! Bổn cung đáp ứng ngươi!"

Trong hoàng cung, trong uy nghiêm lộ ra áp lực.

Trong Ngự Thư Phòng hơi có vẻ u ám, chỉ có một ánh nến nhỏ chập chờn.

Long bào Mộ Dung Trạch mặc trên người dường như cũng không còn sáng rõ như ngày xưa, có chút nếp nhăn xếp chồng lên nhau.

Một bóng dáng tuấn tú từ sau cửa sổ đột nhập vào, từng bước từng bước đi về phía người ngồi trước bàn kia.

Người ngồi nghe thấy tiếng bước chân đó, có chút vô lực ngồi thẳng lên.

"Đệ tới rồi."

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!