Cùng Anh Sa Vào Đêm Dài

Chương 11



Cùng anh sa vào đêm dài

Tác giả: Toại Uyên

Sau khi Vương Nhiên rời khỏi, một lúc sau, Dương Dật Thiên bước vào, Tần Thương hỏi hắn "Đi đâu vậy?"

Dương Dật Thiên ngồi xổm xuống bên cạnh mép giường, lẳng lặng chăm chú nhìn vào anh, Tần Thương ngửi được mùi thuốc lá nồng nặc trên người hắn, nhìn đôi mắt hắn đỏ bừng, hiểu ra. Anh duỗi tay sờ sống lưng của Dương Dật Thiên, một chút một chút vuốt ve hắn

"Đừng khóc, đi một chuyến trên thế gian này, gặp được người yêu em, em cảm thấy thật đáng giá."

Dương Dật Thiên ngẩng đầu, ánh mắt từng ly từng tý phác họa Tần Thương, đây là người hắn tốn biết bao nhiêu tâm lực mới theo đuổi được, là người hắn liều mạng bảo vệ, cũng là người hắn yêu thương mười mấy năm trời, nhưng lại là chính hắn, đẩy anh xuống vực sâu

Hắn rất sợ hãi, sự sợ hãi xưa nay chưa từng có, hắn sợ mất đi Tần Thương

Hắn không thể kìm chế run rẩy không ngừng, Tần Thương càng tha thứ cho hắn, càng an ủi hắn thì trong lòng hắn lại càng khó chịu, cả người như sống sờ sờ bị xé nát, cho dù khâu lại thế nào cũng không thể ghép thành một mảnh hoàn chỉnh

Tần Thương cúi người, chóp mũi đối diện với chóp mũi của hắn, hơi thở quấn lấy nhau, Tần Thương nhìn vào đôi mắt của hắn, nói

"Cả đời này của em, làm sai rất nhiều chuyện, duy nhất không hối hận là cùng anh yêu đương, cuộc sống may mắn nhất, chính là anh yêu em "

Dương Dật Thiên khóc không thành tiếng, không dám đối mặt với Tần Thương, hắn quỳ rạp xuống đất, Tần Thương cố gắng kéo hắn dậy, để hắn ngồi ở trên giường, Tần Thương thở hổn hển, nói

"Dương Dật Thiên, là em không tốt."

Anh giơ tay, ngón tay nhẹ nhàng xoa giữa lông mày của Dương Dật Thiên, anh nói

"Dật Thiên, em thật ích kỷ, hèn hạ, em yêu anh, cũng hy vọng anh yêu em, toàn tâm toàn ý yêu em, cũng chỉ yêu một mình em"

Dương Dật Thiên nắm lấy tay Tần Thương, nỏng rực hôn tay hắn từng cái từng cái một, ánh mắt nóng bỏng trả lời anh. Tần Thương nhìn hắn, thanh âm run rẩy càng thêm rách nát

"Em sẽ chết, em không muốn, sau khi em chết rồi anh đi ôm một người khác, cùng hắn vành tai tóc mai, triền miên bên nhau, vì hắn nấu cơm giặt quần áo, làm những việc chúng ta từng làm, đi qua nơi chúng ta từng đi, em chỉ cần nghĩ đến ngày đó, em liền ghen ghét đến phát điên

"Dật Thiên, hắn có thể vô cớ đánh anh, nằm ở trong lòng anh xem pháo hoa sao?"

Dương Dật Thiên liều mạng lắc đầu "Tiểu Thương, sẽ không, anh chỉ yêu một mình em, từ đầu tới cuối. Em muốn thứ gì, anh đều cho em, cả đời này của anh đều ở trong tay của anh, em phải giữ thật chặt, đừng vứt bỏ anh"

"Đừng bỏ anh, được không?"

Tần Thương yếu ớt mỉm cười, nụ cười nhợt nhạt lại đau khổ.

Năm nay, sắp bước vào giai đoạn mười năm của bọn họ. Trong bóng đêm sâu thẳm này, bọn họ tựa vào nhau, tùy ý để linh hồn quấn lấy nhau, dẫn bọn họ đi qua quá khứ mười năm, sau đó từ từ nhớ lại

Những năm tháng thanh xuân, những giây phút tim đập, những tháng ngày sinh hoạt trôi qua như nước, những quãng thời gian hoang đường u ám. Tất cả những hình ảnh trở thành mảnh vỡ vội vàng lướt qua, hồi ức đến cuối cùng, may mắn, người yêu còn ở bên cạnh mình.

Tần Thương nằm trên khuỷu tay của Dương Dật Thiên, Dương Dật Thiên hôn anh một cái, nói" Tiểu Thương, trừng phạt anh đi."

Tần Thương bình tĩnh nhìn hắn, Dương Dật rút ra cánh tay ở sau gáy của anh, chống tay trên người của anh

"Tiểu Thương, cảm giác tội lỗi khiến cho anh hít thở không thông, anh thở không được, em cứu lấy anh, được không?"

Tần Thương ngẩng mặt, im lặng không lên tiếng

Tần Thương không biết, thật ra, Tần Thương từ rất sớm đã muốn làm như vậy. Trong xương cốt của anh so với Dương Dật Thiên càng ác liệt hơn, thói hư tật xấu của con người được thể hiện trên người anh vô cùng rõ ràng, từ khi Dương Dật Thiên nói muốn cùng anh kết hôn, thì anh sẽ không bao giờ nghĩ đến việc sẽ buông tay Dương Dật Thiên, trên đường xuống âm phủ, anh muốn có Dương Dật Thiên dắt theo anh cùng đi

Tần Thương bắt đầu hôn hắn, không ngừng hôn hắn, tựa như muốn cho hắn nuốt lấy toàn bộ linh hồn của anh. Giữa trán của Dương Dật Thiên lấm tấm mồ hôi, dướ sự phản chiếu của ánh đèn, tia sáng nhỏ bé loé lên, hắn bất giác nhíu mày thật chặt, lại giống như hiến tế, giao toàn bộ thân thể cho Tần Thương

"Dật Thiên, có đau không."

"Để anh đau đi, anh muốn được đau"

Bọn họ tại bên rìa thế giới, điên cuồng giãy giụa, lung lay sắp ngã. Sau một màu ánh sáng hư vô, là sự cứu rỗi của ánh mặt trời, đó chính là tình yêu thuần khiết nhất, chân thành nhất

Không khí nóng rực lại sền sêt, trò hề hoang đường này cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi

Tần Thương thở hổn hển, lồng ngực theo đó phập phồng, nghỉ một lúc, anh nói với Dương Dật Thiên

"Qua hai tháng nữa, là đến sinh nhật của anh, em muốn ở bên anh trải qua một ngày sinh nhật."

Dương Dật Thiên ôm anh, ôm rất chặt, giống như đang ôm một con bướm trắng có thể tan biến bất cứ lúc nào, hắn nghẹn ngào nói "Được"

Sau đó, Vương Nhiên thường xuyên tới thăm Tần Thương, tình trạng của anh lúc tốt lúc xấu. Khi bệnh tình của anh trở nặng, cô thậm chí còn không gặp được Tần Thương, chờ anh khoẻ lên một chút, Vương Nhiên nhìn anh ngồi ở bên cửa sổ, dựa vào vai Dương Dật Thiên, hai người cùng nhau đọc một quyển sách.

Vương Nhiên liếc qua trang bìa, quyển sách có tên [Chẳng thể bên em- Hồi ký HIV ]nội dung là người yêu của tác giả bị HIV, bọn họ cùng nhau chống chọi bệnh tật. Thật cảm động, cũng rất đau thương

Buổi triển lãm hoa mà Vương Nhiên từng nhắc đến, nhìn thể trạng của Tần Thương khẳng định là đi không được, anh chỉ còn một bộ khung xương, gần đất xa trời

Nhưng lại không nghĩ đến rằng, sinh nhật của Dương Dật Thiên anh cũng chẳng thể qua được

Vào một đêm khuya tĩnh lặng, Tần Thương nhanh chóng phát sốt, hơi thở dồn dập, hô hấp khó khăn, Dương Dật Thiên hốt hoảng gọi bác sĩ, tim đều nhảy ra ngoài, nhìn thấy Tần Thương vô cùng khó chịu, mũi chảy máu, hắn lại chỉ có thể ôm lấy anh, đau khổ bật khóc

Hắn muốn cầu xin Tần Thương cố gắng sống sót, nhưng lại không nỡ để anh phải đau khổ như vậy

Tiếng bước chân ồn ào, dụng cụ chữa bệnh tích tích vang lên, tiếng gào khóc xé tim xé phổi hỗn loạn đan xen cùng nhau

Giữa mênh mông biển lửa, chẳng thể ngăn được nỗi đau ập tới, thân thể của bọn họ bị đánh nát, linh hồn bay lên giao hòa ở bên nhau

Cuối đêm, con bướm thuần trắng đó đã tan biến, Dương Dật Thiên cũng đã chết vào đêm ấy

Sau khi Tần Thương qua đời, Dương Dật Thiên làm theo nguyện vọng của Tần Thương, đem thân thể hoả táng. Tro cốt đưa về quê hương của Tần Thương, chôn cất ở bên cạnh mộ của bà nội

Vương Nhiên đi theo Dương Dật Thiên, cô nhất quyết phải đưa Tần Thương đi đến đoạn đường cuối cùng. Trên đường hai người đều không nói một lời nào, sắc mặt nhìn qua thực bình tĩnh nhưng hai mắt đều sưng đỏ

Cho đến khi Dương Dật Thiên đặt Tần Thương xuống lòng đất, an táng thỏa đáng, quỳ gối trước mặt bia mộ, hắn cuối cùng chịu đựng không được, bã vai không ngừng run rẩy, ôm mặt bật khóc.

Vương Nhiên không có cách nào an ủi hắn, cô thậm chí còn cảm thấy rằng đây tất cả là do Dương Dật Thiên tự mình chuốc lấy, đây là tội lỗi của hắn, hắn nên gánh lấy

Dương Dật Thiên khóc rất lâu, Vương Nhiên vẫn là đau lòng, đưa khăn giấy cho hắn, Dương Dật Thiên lắc đầu cự tuyệt.

"Tôi bị nhiễm rồi, cô cách xa tôi một chút

Vương Nhiên bỗng nhiên hoảng sợ, không thể tưởng tượng nhìn hắn "Các anh? Không có làm biện pháp phòng tránh sao?"

"Không có" Dương Dật Thiên lấy tay lau nước mắt, nói "Tôi là tự nguyện, có như vậy, tôi mới có thể sống tốt hơn một chút, mà em ấy cũng có thể yên tâm hơn

Trong đầu của Vương Nhiên chợt loé lên rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng, cô cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, cảm xúc trong lòng trăm mối ngổn ngang

"Nếu anh không có…. Thì làm sao phải đến nông nỗi này."

Dương Dật Thiên mỉm cười, nụ cười chứa đầy đau khổ "Tôi biết."

Trên núi cao có gió lạnh càn quét, phát ra tiếng kêu sột soạt, giọng nói của Dương Dật Thiên cũng đi theo đó chậm rãi vang lên

"Tôi cũng nói cho cô nghe một chút, câu chuyện của chúng tôi

Vương Nhiên gật đầu, ngồi trên một đống cỏ dại, lẳng lặng nghe hắn nói