Cùng Anh Sa Vào Đêm Dài

Chương 8



Cùng hắn sa vào đêm dài

Tác giả: Toại Uyên

Khi Vương Nhiên gặp lại Tần Thương đã là một tháng sau, một tuần trôi qua nhưng bài báo của cô vẫn chưa viết xong, bị cấp trên mắng cho một trận.

Vương Nhiên nói, có thể viết bài khác, chỉ là bài này, cô lại không thể viết được. Cho dù biết kết thúc đến cuối cùng vẫn là tốt đẹp, nhưng trong quá trình này, tiếp xúc vài lần đều khiến cô gục ngã.

Kỳ thật cô không cần viết theo cảm xúc như vậy, cô chỉ cần đứng dưới góc nhìn của một nhà báo khách quan miêu tả lại sự thật, nói rõ người bị HIV là xong, chỉ là Vương Nhiên lại không đành lòng, chuyện xưa của Tần Thương cùng Dương Dật Thiên, cô không muốn dùng ngôn ngữ nhạt nhẽo viết lên câu chuyện của hai người, như vậy thật quá tàn nhẫn với bọn họ

Vương Nhiên đi đến nhà của Tần Nhiên, lần này không có thợ quay phim, cô lấy ta một cái túi lớn, bên trong đựng rất nhiều thứ, Vương Nhiên vẻ mặt xán lạn tươi cười, nói "Anh Tần, bên trong có một ít đồ ăn với đồ lặt vặt, em rất thích cho nên mang tới cho anh thử xem, anh không cần ghét bỏ"

Tần Thương mỉm cười nhận lấy "Sao lại ghét bỏ chứ, tôi rất thích. Vào đi, không cần phải đổi giày đâu."

Vương Nhiên gật đầu, ánh mắt chuyển động tìm hiểu một chút về căn nhà của bọn họ, trong nhà rất sạch sẽ, đơn giản lại không mất ấm áp, phòng khách trang trí vài chậu cây xanh, phát triển rất tốt.

Tần Thương rót cho Vương Nhiên một ly nước, mời cô ngồi xuống ghế sô pha, ở trên ghế sô pha có vài bé thú nhồi bông, Vương Nhiên vui sướng nói "Anh Tần cũng thích cái này à?"

Tần Thương mỉm cười lên tiếng "Đây là Vương Nhiên gắp được ở máy gắp thú, gắp cả ngày cũng chỉ gắp ra mấy con này."

"Ừm ừm." Vương Nhiên không dám tùy tiện đụng vào, chỉ cầm ly lên rồi nói "Em cũng không biết gắp thú, từ trước đến giờ em còn chưa gắp được con nào.".

Tần Thương nhoẻn miệng cười, tỏ vẻ rằng anh cũng không biết

"Đúng rồi, anh Dương đâu? Đi làm rồi ạ?"

"Ừm, hắn đang ở công ty, công ty xảy ra một chút việc."

"Hả? Có nghiêm trọng không?''

Tần Thương ý cười nhạt dần, lắc đầu trả lời

"Tôi cũng không biết nữa, hắn sợ tôi lo cho nên không cho tôi biết nhiều, có lẽ ba mẹ của hắn tạo áp lực, ép hắn quay về."

Vương Nhiên lo lắng hỏi "Bọn anh ở bên nhau nhiều năm như vậy, ba mẹ của anh Dương vẫn chưa chấp nhận sao?"

"Đáng lẽ là được chấp nhận rồi, lúc công ty của Dương Dật Thiên vừa mới thành lập, vài cái dự án đều là do ba hắn âm thầm đẩy qua, dù sao cũng là con ruột, mẹ của hắn có đôi khi cũng sẽ tới nơi này để xem thử."

Tầng Thương nhẹ nhàng bâng quơ nói "Từ khi ba mẹ hắn biết tôi bị HIV, thì liền không chịu cho hắn ở cùng tôi nữa, thái độ của Dương Dật Thiên vẫn cứng rắn như năm đó, cho dù đánh chửi như thế nào cũng vô dụng."

Vương Nhiên cau mày, sầu não lại buồn lòng, không biết nói gì để an ủi Tần Thương

Tần Thương cười cười "Không cần lo lắng, tôi vẫn ổn."

Vương Nhiên buồn bã thở dài, uống lên miếng nước xoa dịu suy nghĩ, đổi đề tài khác, nói về một chút sự kiện hot nhất hiện nay."

Thanh âm của Vươg Nhiên ngọt ngào, giọng điệu vui vẻ, mang theo vẻ tươi sáng của cô nàng trẻ tuổi. Cô còn hỏi Tần Thương đọc sách gì, Tần Thương thành thật trả lời, Vương Nhiên lại nói đổi chủ đề mới, luyên thuyên không ngừng, Tần Thương mỉm cười nghe cô nói chuyện

"Đúng rồi anh Tần, anh đi lễ hội âm nhạc chưa?"

"Lễ hội âm nhạc? Chưa từng đi."

Vương Nhiên hào hứng nói "Là tại thành phố của chúng ta muốn tổ chức một lễ hội âm nhạc, rất sôi động, chơi rất vui, có rất nhiều ca sĩ tới biểu diễn, anh Tần có muốn đi không? Có thể đi với chơi với anh Dương, đến lúc đó thì chúng ta cùng đi."

"Không cần." Nụ cười của trên môi của Tần Thương vẫn chưa tắt, anh nhẹ nhàng chớp mắt, lông mi dài che đi con ngươi màu nâu

"Chuyện này này có rất nhiều người, tôi sẽ khiến bọn họ sợ hãi."

"Không đâu! Anh Tần, anh chỉ là người bị nhiễm HIV, bệnh này chỉ lây qua đường tình dục, được truyền từ mẹ sang con, lây qua đường máu. Bình thường nói chuyện với người khác đều không thành vấn đề gì, anh có quyền đi vào xã hội, mọi người đều bình đẳng như nhau."

Tần Nhiên nhìn vào ánh mắt chân thành tha thiết của Vương Nhiên, không khỏi xúc động, Tần Thương không dấu vết thở dài một hơi, nói, "Dương Dật Thiên có thể sẽ không có thời gian."

"Không sao, em đưa anh đi! Em có mấy người bạn, đều chơi rất giỏi, nhưng mà bọn họ rất ồn ào."

Vương Nhiên hi răng cười, còn vui vẻ trêu chọc: Chúng ta chắc chắn sẽ thay anh Dương bảo vệ anh"

Thấy cô nhiệt tình như vậy, Tần Thương nhất thời không thể từ chối, anh chỉ đành gật đầu đồng ý."

Buổi Tối Dương Dật Thiên trở về, Tần Thương có nhắc đến chuyện này với Dương Dật Thiên, Dương Dật Thiên do dự, Tần Thương biết hắn rất bận, cũng không làm khó anh, chỉ nói không sao đâu. . truyện kiếm hiệp hay

Sau khi Vương Nhiên biết được thì nhanh tay đặt vé cho Tần Thương. Lòng tốt khó thể chối từ, vào một ngày đẹp trời, Tần Thương đi theo Vương Nhiên cùng với bạn bè của cô để xem lễ hội âm nhạc."

Lễ hội âm nhạc quả nhiên rất sôi động, biển người tấp nập, kề vai sát cánh, địa điểm được tổ chức ngoài trời, sân khấu rất lớn, màn hình rất rộng, tuy vẫn còn là ban ngày, nhưng ánh đèn đầu trên sân khấu đã bắt đầu nhấp nháy. Vương Nhiên thỉnh thoảng quan tâm Tần Thương, hỏi thăm tình hình của anh, Tần Thương cười nói bản thân vẫn ổn

Chùm đèn chiếu xuống, các ca sĩ nối tiếp nhau lên sân khấu, có rất nhiều người tại đó giơ lên điện thoại để quay video, cùng nhau hát hò, cùng nhau nhảy múa, biển người chen chốc, tận tình vui sướng. Tần Thương cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí này, đã thật lâu chưa nhiệt huyết sôi trào như vậy, dường như trở lại thời thanh xuân, tinh thần phấn khởi, tràn đầy năng lượng

Trong thời gian tạm dừng, máy quay của đạo diễn diễn lia xuống khán đài tìm kiếm khán giả, ống kính bắt giữ được những hình ảnh trai xinh gái đẹp, đôi tình nhân bị quay được cười bẽn lẽn, sau đó táo bạo hôn môi bày tỏ tình yêu. Sân khấu ngay lập tức bùng nổ,mọi người hoan hô, hò hét không ngừng

Máy quay lại di chuyển, không ngờ cuối cùng dừng lên trên gương mặt của Tần Thương, bên cạnh chính là Vương Nhiên. Tần Thương bất đắc dĩ mỉm cười một chút, Vương Nhiên cũng thấy được màn hình lớn, lập tức đỏ bừng sắc mặt. Người chung quanh ồn ào kêu to "Hôn đi!" "Hôn đi!" ''Hôn đi."

Tần Thương khẽ khom lưng tỏ vẽ xin lỗi, giơ lên tay trái, mu bàn tay hướng thẳng về ống kính, trên ngón tay áp út có đeo một chiếc nhẫn. Mọi người hiểu rõ, nhưng Tần Thương vẫn rất ga lăng cho Vương Nhiên một cái ôm

Vương Nhiên giống như một con cua bị hấp chín, lúc bị Tần Thương ôm lấy, tim đập như nổi trống, đôi mắt không biết phải nhìn về chỗ nào. Máy quay đã chuyển sang chỗ khác nhưng Vương Nhiên vẫn cúi đầu không nhìn Tần Thương

“Thật ra Vương Nhiên là thích Tần Thương. Chính cô cũng không thể hiểu được kiểu thích này là gì, nhưng cô rất thích giao tiếp với Tần Thương. Khác với vẻ đẹp mạnh mẽ của anh Dương, Tần Thương mang trên mình hơi thở dịu dàng nho nhã, tuy đã ngoài ba mươi nhưng nét mặt vẫn trong sáng như thiếu niên.”

Chẳng qua Vương Nhiên hiệu rõ, có một số người là không bao giờ được vượt qua giới hạn, chẳng hạn như, Tần Thương. Trên thể xác của anh cho đến tận sâu ở trong linh hồn, đều đã khắc tên một người, người đó chính là Dương Dật Thiên.

Sau khi Lễ hội âm nhạc kết thúc, lại không ngờ có chuyện xảy ra

Cảnh Tần Nhiên cùng Vương Nhiên xuất hiện trên màn hình được rất nhiều người chụp lại, tung lên trên mạng, đẹp trai xinh gái luôn luôn là một tổ hợp có sức hút, đặc biệt là vẻ mặt thẹn thùng của Vương Nhiên, hay là đoạn Tần Thương giơ nhẫn ra, cái ôm cuối cùng càng khiến video thêm phần kích thích hơn, làm mọi người mãn nhãn, sôi nổi thảo luận chuyện của bọn họ, còn có viết lên câu chuyện của hai người, viết đến rực rỡ vang dội, việc này làm cho Vương Nhiên cùng Tần Thương trở nên nổi danh hơn

Lúc đầu Tần Thương cũng không quan tâm lắm, nhưng mà tình hình của câu chuyện đã đã phát triển hướng khác

Có người bắt đầu phao tin nóng lên mạng, nói Tần Thương là một kẻ nhiễm HIV, tin tức này giống như một tia sấm sét ầm ầm đánh xuống, chỉ một lát, trên mạng trở nên tranh cãi, người người bàn tán xôn xao. Lại có người nói, Tần Thương là tên đồng tính, bởi vì sinh hoạt cá nhân lộn xộn cho nên mới bị nhiễm HIV. Đám đông bắt đầu cmt chỉ trích, đặc biệt là những người tham gia Lễ hội âm nhạc, phản ứng đặc biệt kịch liệt

"Đệt mợ mày, thật tởm, đã bê đê còn bị nhiễm HIV nữa chứ, đây là đang muốn kéo mọi người chết cùng đấy à?'

"** mẹ, tao hôm đó còn đứng xung quanh bọn họ, đúng là vô đạo đức, bị HIV rồi mà còn đi ra ngoài, tao phải đi đến bệnh viện kiểm tra một chút."

"Tôi nói, có thể bắt hết người bị nhiễm HIV không, hạn chế đi lại!"

"Tao tán thành ý kiến của lầu trên, nếu không thì lập lên dữ liệu của số người bị nhiễm HIV, rõ ràng, bất cứ lúc nào cũng có thể tra được tung tích của bọn là được

"Haizzz… Mặc dù không ủng hộ kỳ thị HIV nhưng nhiều người như vậy, người bị nhiễm HIV không nên ra ngoài, thật sự quá đáng sợ! Luật pháp lại không trị, đây không phải là chờ chết sao!"

“………”

Bình luận trên mạng càng ngày càng gay gắt, sau đó còn có người dò ra thông tin cá nhân của Tần Thương, đọc sách hay đi làm đều tìm ra, ngay cả Dương Dật Thiên cũng bị liên lụy

Cho dù có một số người bênh vực Tần Thương, chẳng hạn như Vương Nhiên, nhưng những bình luận đó nhanh chóng bị vùi dập, nhiều người dùng sự thiếu hiểu biết nông vạn của bản thân, mù quáng ngu dốt công khai định tội Tần Thương, dùng những lời lẽ nhục nhã trách móc, ép anh quỳ xuống nhận sai, cho đến khi muốn rút gân lột da vẫn chưa hả giận

Tất cả mạng xã hội của Tần Thương đều bị rất bị nổ tung, tất cả tin nhắn không liên quan nhau, lặp đi lặp lại xẻo thịt anh. Dương Dật Thiên nhìn thấy càng trở nên bực bội, vì thế dứt khoát lấy đi điện thoại của Tần Thương, ngăn không cho Tần Thương đọc bất cứ tin tức nào, cũng không cho anh dùng máy tính để lên mạng.

Dương Dật Thiên bỏ tiền ra thuê một số nhân viên marketing có kinh nghiệm viết báo, phổ cập kiến thức liên quan đến HIV, giải thích về tình huống của Tần Thương, anh chỉ là người bị nhiễm HIV, chứ không phải là người bị AIDS

Trong đó, có một bài báo với lời lẽ rất sắc bén, tiêu đề là "Bạn sợ hãi từ chính sự thiếu hiểu biết của bạn.." trích dẫn trong câu "Long Môn Tiêu Cục". Bài viết bắt đầu tư nguyên nhân dẫn đến HIV, lịch sử phát triển cho đến khi tiến bộ như ngày hôm nay. HIV cũng không có đáng sợ như trong tưởng tượng, lại đứng về góc độ nhân văn quan tâm đến những người đồng tính nam nhiễm phải AIDS bị bôi nhọ, bị kỳ thị

Bài viết lưu loát, có máu có thịt, khiến rất nhiều đăng bình luận chia sẻ, mọi người đều tập trung bàn luận về căn bệnh AIDS, đến lúc này, những câu chửi rủa thoá mạ Tần Thương mới từ từ dịu lại