Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án

Chương 18: Bắn tỉa



Phải nói, bữa tiệc cảm ơn hôm nay người đáng thương nhất chính là cô bé Đường Phi Duyệt.

Đầu tiên là cô bé bị ba mẹ dẫn đi nói cảm ơn một vòng, sau đó bị ông nội dắt theo mời rượu cảm ơn.

Ông cụ Đường để Nhan Lôi và Trần Bạc Vũ ngồi ở ghế chính, hai người họ là ân nhân cứu mạng quan trọng nhất của cháu gái, ông cụ phải đích thân cảm ơn.

Cho nên, dưới ánh mắt chăm chú của ông cụ Đường, cô bé Đường Phi Duyệt nâng ly nước chanh, vẻ mặt nghiêm túc: “Cháu cảm ơn dì Nhan, cảm ơn chú Trần, hai người đều là ân nhân của cháu!”

Sau đó, ánh mắt của cô bé khóa chặt lên người Trần Bạc Vũ, làm thế nào cũng không dời đi được.

Trong số các chú các bác ở đây, chỉ có chú cảnh sát này là đẹp trai nhất, có cảm giác tồn tại như nam chính trong phim thần tượng.

Mọi người đều không tự chủ nhìn Trần Bạc Vũ, còn xôn xao thảo luận ngôi sao tương lai của sở cảnh sát này.

“Anh ấy là con trai của cục trưởng Trần, mẹ là giáo sư đại học…”

“Chuyên gia xuất sắc của trường cảnh sát, tuổi còn trẻ đã là thanh tra cấp hai, còn từng đến Bắc Kinh làm báo cáo chuyên án…”

“Còn nhớ vụ giết người ở sông Trường Giang năm ngoái không? Chính là do cảnh sát Trần phá án đấy, trong vòng 36 tiếng đã bắt được phạm nhân…”

Có lẽ chỉ có cô Nhan nào đó nhớ thương bao nhiêu tiền trong thẻ mới chỉ lo dùng bữa…

Lúc này, ông cụ Đường cười tủm tỉm hỏi cháu gái: “Phi Phi, cháu định sau này đền đáp ơn cứu mạng như thế nào?”

Ông cụ vốn mong muốn cháu gái sẽ nói mấy câu đỏ đỏ một chút, ví dụ như “báo đáp tổ quốc”, “chăm chỉ học tập” gì đó…

Nhưng, tâm tư của cô bé còn ở trên người chú Trần đẹp trai.

Đứa trẻ ngoan cũng có thể thích phim thần tượng, nhất là phim thần tượng ngôn tình đô thị.

Cô bé Đường Phi Duyệt chính là một thành viên trong đó, cô bé thích xem phim Hàn, chẳng phải trong phim Hàn cũng có tình tiết này sao?

Anh cứu tôi, sau này lớn lên tôi sẽ gả cho anh!

Cho nên, cô bé Đường Phi Duyệt lên tiếng: “Ông nội, cháu định sau này lớn lên sẽ cưới chú Trần, đền đáp ơn cứu mạng.”

Cô bé nói rất ngây thơ vô tội.

Nhưng cả bàn khách lập tức cứng ngắc, đồng thời chăm chú nhìn Trần Bạc Vũ.

Sắc mặt ba mẹ Đường cũng thay đổi, lúc đỏ lúc trắng, hoàn toàn không biết nên nói gì.

Chỉ có ông cụ Đường sửng sốt, rồi cười lớn: “Cháu gái của tôi có tiền đồ!”

“Phụt.”

Nhan Lôi chợt không nhịn được, vẫn phải bật cười.

Kết quả mọi người lại dời ánh mắt về phía cô, cô sặc đến mức ho khan liên tục: “Không có gì, khụ khụ… cô bé, suy nghĩ của cháu rất tốt! Không tệ! Dì ủng hộ cháu!”

Mười tuổi đã biết trêu ghẹo đàn ông rồi, tương lai đứa nhỏ này ghê gớm đây! Ha ha ha!

Được dì Nhan ủng hộ, bạn nhỏ Đường càng thêm đắc ý: “Dì ơi, cháu mời dì một ly!”

Trần Bạc Vũ nhìn Nhan Lôi đang cười, vẻ mặt càng thêm cứng ngắc, cho nên nhàn nhạt nói: “Cô bé, cháu không cần đền đáp khoa trương như vậy. Chú hi vọng sau này cháu thi đậu một trường đại học tốt, cống hiến cho xã hội, đây chính là báo đáp tốt nhất.”

Nhìn đi, không hổ là cảnh sát chính trực, nói chuyện cũng vĩ đại như vậy.

Trong lòng Nhan Lôi cười thầm, cô thì thành thật hơn nhiều, đổi ân tình thành thẻ ngân hàng, mọi người ai cũng có được thứ mình muốn.

Nhưng mà mắt thấy không khí bữa tiệc không ổn lắm, cô cũng không dám nhìn ánh mắt người nào đó để cười tiếp, nhưng trước giờ cô là người rất dễ bị chọc cười, nhịn thế nào cũng không được, cho nên nhấc chân rời đi: “Tôi ăn xong rồi, tôi qua đó xem, không phiền mọi người nữa.”

Nói xong, cô liền chuồn đi.

Đến một góc không người, mới cười lớn ba tiếng ha ha ha.

Lúc đó anh nhét khăn tay vào miệng tôi, có từng nghĩ đến hôm nay bị một cô bé 10 tuổi cầu hôn không?!

Đúng là gậy ông đập lưng ông!

Màn đêm dày đặc, Nhan Lôi không phải người giỏi xã giao, cô ăn no uống say, liền chạy đến boong thuyền hóng gió.

Nói ra thì, chiếc du thuyền này gần bến phà cổ, từ boong thuyền nhìn qua, có thể thấy cảnh sắc của khu thắng cảnh bến phà cổ.

Cô không khỏi nhớ lại lần đầu đến bến phà cổ, như thể đang ở trong một con đường nhỏ hẹp quanh co thời cổ đại, đèn lồng đỏ xung quanh lại khiến cô nghĩ đến hôn lễ kiểu Trung cổ điển, cho nên suy nghĩ như bay vào ảo ảnh muốn chụp hình đám cưới ở đó.

Chẳng qua, trong lòng cô còn có một nghi vấn, tại sao lúc đó Trần Lăng Huy lại muốn trốn lên bờ?

Phân tích của ba là từ đường thủy chạy thoát sang tỉnh khác, đây là lựa chọn tốt nhất của Trần Lăng Huy, tại sao cậu ta lại nửa đường bỏ thuyền lên bờ?

Lẽ nào, khi đó cậu ta dự định trốn ở gần bến phà cổ sao?

Đây là lời giải thích tốt nhất cô có thể nghĩ đến.

Nhưng nghĩ lại, khi đó mấy con đường phong tỏa chặt chẽ như vậy, khắp nơi đều là camera, từ bến phà cổ Trần Lăng Huy muốn chạy trốn đi đâu?

Cậu ta dùng cách gì tránh được các tuyến phong tỏa trên đường?

Nhan Lôi không khỏi liên tục suy nghĩ, đột nhiên, cô nhìn boong thuyền dưới chân.

Lẽ nào, khi đó gần chỗ bến phà cổ, còn có một con thuyền khác đang chờ tiếp ứng Trần Lăng Huy sao? Ví dụ như chiếc du thuyền sang trọng mà cô đang đứng?

Du thuyền này là tài sản cá nhân, nhất định sẽ không nằm trong phạm vi giám sát của cảnh sát, chỉ cần có người bảo vệ, vậy thì một khi Trần Lăng Huy lên du thuyền, trốn ở đây mấy tháng cũng không thành vấn đề.

Đột nhiên gió lạnh thổi đến, trong đầu cô lập tức tỉnh táo không ít.

Sau đó, cô mở to mắt, cảm thấy hơi sợ hãi… vì suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu mình.

“Cô là cô Nhan?”

Đột nhiên có người gọi, dọa Nhan Lôi giật mình.

Cô quay người lại, chỉ thấy người nói chuyện là người đàn ông mặt mày anh tuấn, tay còn cầm theo ly rượu đế cao.

“Xin chào, cho hỏi anh là…” Cô thật sự không nhớ nổi danh sách nhiều khách nam đến đây hôm nay.

“Tôi là cậu của Đường Phi Duyệt, tôi tên là Giang Thu Trì.”

“Xin chào anh Giang.” Khựng lại một lúc, cô khen ngợi: “Tên của anh rất dễ nghe.”

Giang Thu Trì cười nói: “Lần đầu tiên cô ấy gặp tôi, cũng nói như vậy.”

“Ai vậy?” Cô cảm giác trong lời nói của anh ta có ý khác.

“Một cô gái rất giống cô.”

Giang Thu Trì cũng cùng cô nhìn ánh đèn rực rỡ phía xa.

Tướng mạo rất giống sao? Nhan Lôi vô thức hỏi: “Chắc không phải anh muốn nói đến Bạch Tường Tường đấy chứ? Rất nhiều người đều nói cô cả nhà họ Bạch rất giống tôi.”

Giang Thu Trì gật đầu, anh ta lộ ra biểu cảm nhớ lại: “Thực ra nhìn kỹ lại, cô và Bạch Tường Tường có rất nhiều điểm khác nhau. Chỉ có người xa lạ mới nhầm lẫn hai người.”

“Tôi chỉ biết rất nhiều người đều nhớ mãi không quên Bạch Tường Tường, tôi nghĩ cô ấy là cô gái khiến người khác rất khó quên.”

Có vẻ bề ngoài tương tự như bạch nguyệt quang của nam chính, đây chính là khởi đầu cho cả đời khốn khổ của nguyên chủ.

Giọng của Giang Thu Trì có chút dịu dàng: “Tường Tường có một đôi mắt có thể phát hiện ưu điểm của người khác. Bất kể là vấn đề khiến người ta đau đầu đến mấy, cô ấy đều dễ dàng hóa giải. Có cô ấy ở đó, dường như có sức mạnh dựa dẫm, mọi người đều thích chơi cùng cô ấy.”

Vậy tức là rất có khí chất của người lãnh đạo rồi? Trên người một cô gái có điểm này cũng rất hiếm có.

Nhan Lôi lập tức hiểu ra gì đó: “Anh Giang, quan hệ của anh và cô Bạch rất tốt sao?”

Giang Thu Trì gật đầu: “Lúc tôi học cấp hai, cô ấy từng đến nhà tôi làm giáo viên phụ đạo.”

Nhan Lôi vui vẻ: “Khi đó cô ấy mấy tuổi? Ra ngoài làm việc kiếm thêm thu nhập sao?”

“Cũng chỉ vừa lên lớp mười một thôi, cô ấy nói muốn tự mình kiếm tiền, mẹ cô ấy giới thiệu cô ấy đến nhà chúng tôi làm gia sư.”

Giang Thu Trì thản nhiên nói, trong ánh mắt anh ta phản chiếu ánh đèn, nhưng mà ngữ điệu dịu dàng cũng chỉ để lại cho chữ “cô ấy” thôi.

“Cô Bạch thật không đơn giản.”

Bạch Tường Tường có thể được nhiều người nhớ mong và yêu mến, cũng là một loại hạnh phúc.

“Vậy cô Nhan, người khác nói cô giống cô ấy, cô thấy thế nào?” Giang Thu Trì tò mò hỏi.

“Chẳng thấy thế nào cả, lúc tôi biết cô ấy, cô ấy đã qua đời rồi. Hồng nhan bạc mệnh, cô ấy chỉ là một người đáng thương thôi.”

Đối với bạch nguyệt quang của nam chính, cô chỉ đứng ở góc độ người bình thường để than thở một tiếng.

Giang Thu Trì thu hồi tầm mắt, nhìn về phía cô, lại nói: “Thực ra, tôi cũng cảm thấy cô rất đáng thương.”

“Tôi không đáng thương.”

Nếu Giang Thu Trì quen biết Bạch Tường Tường, vậy hẳn anh ta sẽ biết chuyện cô bị Lục Gia Nhiên coi là thế thân nhỉ?

Đứng ở góc độ của nguyên chủ mà nói, tình yêu bị người ta coi là đồ an ủi, đúng là có hơi đáng thương.

Nhưng đó cũng là chuyện quá khứ, cô của lúc này muốn dũng cảm tiến về trước: “Người thật sự đáng thương là người đắm chìm trong quá khứ. Bọn họ chỉ vì vài chuyện tình yêu, ân oán không buông bỏ được mà mãi xoay vòng một chỗ, không chịu rời khỏi chiếc giường ấm nảy sinh suy nghĩ xấu xa kia.”

Lúc nói câu này, cô nhớ đến sự thay đổi phức tạp trong nhân tính của Trần Lăng Huy, còn có câu nói của Trần Bạc Vũ: “Thiện và ác đều là sản vật do hoàn cảnh sinh ra.”

Giang Thu Trì suy nghĩ một lúc, là anh ta quá đường độ, còn nói người ta đáng thương. Cho nên hỏi: “Cô Nhan, tôi có thể xin cô số điện thoại không?”

Nhan Lôi vừa muốn từ chối, đã nghe thấy giọng nói truyền đến từ sau lưng: “Nhan Lôi.”

Quay người nhìn lại, không biết Trần Bạc Vũ đã đến từ khi nào, ánh mắt của anh đánh giá bọn họ, có chút khó chịu.

Mà Giang Thu Trì cũng nhìn lại anh, trong mắt như cười như không.

Một vài ẩn ý nào đó giữa đàn ông với nhau, thực ra chỉ cần nhìn một chút đã hiểu rõ.

“Cảnh sát Trần, anh ăn xong rồi à?” Quả thật Nhan Lôi hơi mệt, cũng không cảm nhận được bầu không khí kì lạ: “Vậy chúng tôi đi đây, anh Giang.”

Giang Thu Trì nói: “Để tôi tiễn cô về.”

“Không cần không cần, tôi đã hẹn với cảnh sát Trần anh ấy sẽ đưa tôi về.” Nhan Lôi ngáp một cái.

Cho nên Giang Thu Trì cũng không nói thêm nữa.

Nhan Lôi tạm biệt người nhà họ Đường, rồi theo Trần Bạc Vũ ra ngoài.

Xuống du thuyền, Trần Bạc Vũ đưa cô đến bãi đậu xe, một lúc sau, xe Buick dừng lại bên cạnh cô.

Nhan Lôi ngồi lên xe anh, cảm giác hơi buồn ngủ, bèn dựa lên ghế và nhắm mắt lại.

Trần Bạc Vũ cũng biết cô mệt, nhàn nhạt nói: “Ra ghế sau ngủ đi, lát nữa đến nhà họ Lục, tôi gọi cô dậy.”

“Ừm.”

Nhan Lôi nghe vậy bèn vươn vai, mở cửa xe.

Nói ra thì khi cô xuống xe có một thói quen, chính là nhìn trước sau trái phải.

Đây là thói quen ba dạy cho cô, nói rất nhiều tay bắn tỉa ám sát đều thích ra tay khi nhân vật mục tiêu xuống xe.

Lần này xuống xe, cô cũng theo bản năng quan sát nhìn xung quanh, đây vốn dĩ chỉ là thói quen nhỏ theo thường lệ mà thôi.

Nhưng khi liếc mắt qua một cây cột, nhìn thấy một họng súng đen ngòm.

Trái tim đột nhiên thắt lại vào lúc này, mỗi một giọt máu toàn thân đều đang sôi sục, đây chính là tín hiệu nguy hiểm.

“Cẩn thận!”

Giây tiếp theo, cô nhào đến ghế lái, một tay đóng cửa xe, một tay khác kéo Trần Bạc Vũ, kéo ngã người hoàn toàn không chút phòng bị như anh.

Sau đó, tiếng súng vang lên.

Không chỉ một tiếng, mà là một loạt tiếng đạn dày đặc.

Chỉ nghe thấy vô số tiếng súng “pằng pằng pằng pằng pằng” vang lên, cả hầm xe dưới lòng đất đều tràn ngập âm thanh tử vong.

Trái tim của Nhan Lôi gần như muốn nhảy ra ngoài, nếu không phải xe của Trần Bạc Vũ đã từng cải tạo, cửa sổ dùng loại thủy tinh chống đạn, chắc chắn hai người họ không chết cũng bị thương.

Tiếng đạn lượt đầu tiên cuối cùng đã chấm dứt, nhân cơ hội khoảng trống này, Trần Bạc Vũ đạp chân ga.

Nhưng mà…

Anh đạp ga, chỉ nghe ầm một tiếng, xe không di chuyển.

Trần Bạc Vũ lớn tiếng chửi đáng chết, người này làm rất chuyên nghiệp, biết xe của anh có chống đạn, nên đã động tay động chân vào bộ ly hợp, khiến xe hoàn toàn không khởi động được.

Nhan Lôi lấy điện thoại ra, cô muốn nhanh chóng báo cảnh sát, lại phát hiện dưới hầm xe không có tín hiệu.

Cô chỉ muốn mắng một câu mẹ nó, rất rõ ràng, người kia cố ý lựa chọn chỗ này, muốn giết bọn họ diệt khẩu!

Một tay Trần Bạc Vũ mở chốt an toàn của súng, rồi nói: “Nhan Lôi, tôi dụ tay bắn tỉa trước, cô xuống xe từ hàng ghế sau, đi đường an toàn lên lầu.”

“Không được!”

Cô vội vàng kéo cánh tay đang mở cửa xe của anh, Trần Bạc Vũ đang muốn làm bia đỡ đạn thịt người cho cô sao? Đùa gì vậy? Sao cô có thể để anh đi thu hút hỏa lực được?

Trần Bạc Vũ không khỏi giải thích: “Nghe lời, đối phương dùng súng tiểu liên, không có nhiều thời gian để nạp đầy đạn, cô đi trước đi!“

Nhan Lôi lắc đầu, sao đàn ông đều thích nói hai chữ “nghe lời” vậy? Mấy ngày trước Lục Gia Nhiên còn bảo cô nghe lời, có đánh chết cô cũng không nghe lời anh ta. Hôm nay, Trần Bạc Vũ cũng bảo cô nghe lời… nghe lời cái quỷ ấy!

Cô thấy ở thắt lưng của anh vẫn còn một khẩu súng, bèn nói: “Đưa súng của anh cho tôi, anh yểm trợ tôi rút lui đến sau bức tường trước, rồi tôi sẽ yểm trợ anh rút sau!”

Lúc này Trần Bạc Vũ không chút do dự, đưa khẩu súng còn lại ở thắt lưng cho cô, sau đó nói: “Tiếng súng của tôi vừa vang lên, cô phải xông ra ngoài.”

Nhan Lôi gật đầu, sau khi tiếng súng đầu tiên vang lên là lúc an toàn nhất. Vì người kia không thể xác định được điểm hỏa lực của họ, nhất định sẽ trốn sau tường một lúc. Vừa khéo cô có thể nhân cơ hội đó chạy đến cửa lối đi an toàn.

Tay của Trần Bạc Vũ đè lên cửa xe, Nhan Lôi tập trung nhìn tay của anh, cũng nín thở. Sau đó, anh hơi dùng sức, đẩy cửa ra một khe hở, rút súng, nhắm chuẩn.

“Pằng!”

Viên đạn chuẩn xác bắn trước cây cột mà tay súng bắn tỉa ẩn nấp, tay súng bẳn tỉa lập tức lui về sau, họng súng cũng không thấy đâu nữa.

Chính là lúc này!

Khom người xông về trước, Nhan Lôi lăn một vòng, liền cách xa chiếc xe mười mấy mét.

Cô vừa bò dậy, một tiếng súng vang lên sau lưng ngay lập tức, đây là tiếng súng thứ hai Trần Bạc Vũ yểm trợ cho cô.

Tay bắn tỉa nhắm chuẩn vào cô đã thành công bị một tiếng súng của anh làm phân tán sự chú ý, Nhan Lôi nhân cơ hội nhấc chân bỏ chạy, sau đó ba tiếng pằng pằng pằng vang lên, Trần Bạc Vũ bắn sạch tất cả đạn trong súng.

Cuối cùng Nhan Lôi đã chạy đến cửa lối đi an toàn, sau đó sau lưng vang lên tiếng súng dày đặc hơn, chỉ thấy trên chiếc xe chống đạn của Trần Bạc Vũ dày đặc những lỗ thủng do đạn bắn, lớp kính chắn gió đã vỡ nát.

Lòng cô đột nhiên đau đớn, không kịp suy nghĩ điều gì, lập tức nhấc tay rút súng, lên đạn, nhắm chuẩn.

Khi còn nhỏ, ba từng đưa cô đến trường bắn súng, mấy cô bạn cùng lớp đều trong độ tuổi đắm chìm váy công chúa, cô hỏi ba tại sao con gái phải học bắn súng, ba nói:

“Để bảo vệ người con yêu.”

Cô chưa từng cảm kích ba đã dạy mình dùng súng như thế nào đến vậy.

Hỏa lực lượt thứ hai của súng tiểu liên cuối cùng đã yếu đi, cô thấy may mắn, xe chống đạn của Trần Bạc Vũ không bị nổ tung.

Sau đó, cửa xe khẽ nhúc nhích, nắm chắc thời cơ, chính là lúc này!

“Pằng!”

Nhan Lôi bắn phát đạn đầu tiên, trúng vào góc tường phía sau cây cột.

Cùng lúc đó, cửa xe mở ra, Trần Bạc Vũ lăn dưới đất, chạy ra ngoài, phối hợp hoàn hảo với tiếng súng của cô.

Hiển nhiên đối phương không ngờ cô cũng biết dùng súng, lập tức ngơ ngác, nhân cơ hội này, Nhan Lôi lại lần nữa bóp cò súng.

“Pằng!” “Pằng!”, cây cột bị bắn trúng xi măng nổ tung xám xịt, từng mảng xi măng rơi tan tác thành công chặn tầm nhìn của tay súng bắn tỉa, khiến gã không thể nhắm chuẩn Trần Bạc Vũ.

Vì tầm nhìn bị ngăn cản, cơ thể tay súng bắn tỉa khẽ di chuyển, “pằng!” viên đạn thứ tư bay ngang qua vai phải của gã.

Cơ thể của tay súng bắn tỉa lùi về sau một bước, Nhan Lôi nhân cơ hội nhìn kỹ thân hình của gã, nhân lúc này lại nhắm chuẩn bắn một phát.

“Pằng!”

Phát đạn thứ năm, cũng là cuối cùng, viên đạn bay đến dưới chân của tay súng bắn tỉa.

Nhan Lôi thầm mắng một câu đáng chết, nếu cô nhắm chính xác hơn một chút nữa, đã trúng mục tiêu rồi.

May mà, Trần Bạc Vũ chạy thoát đến cửa lối đi an toàn dưới hỏa lực yểm trợ của cô, anh kéo tay cô: “Đi!”