Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án

Chương 59: Ngập trời



Đêm khuya, lúc rạng sáng.

So với hôm qua, ánh trăng đêm nay càng thêm tươi đẹp.

Hiện tại là khoảnh khắc đen tối nhất của ngày 23 tháng 4, người ta hay nói tháng tư nhân gian tràn ngập hương thơm. Nhưng tháng tư ở đây, từ đầu đến cuối con đường đều có cây tường vi nở rộ, khung cảnh càng thêm lộng lẫy.

Có một chiếc xe đi qua khu dân cư yên lặng này, nhân tiện thổi bay vài cánh hoa tường vi rơi xuống mặt đất, rồi lại bị bánh xe của vài chiếc xe màu đen ép xuống, trong thoáng chốc đã trở thành bụi đất.

Sau đó, những chiếc xe này chầm chậm đi vào nơi sâu nhất của khu dân cư. Mục tiêu của bọn họ là biệt thự của nhà họ Đinh trong khu này.

Trên xe, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về một chỗ, đó là một cánh cửa sổ trên ban công nhà họ Đinh. Hiện tại, Đinh Doãn Hào đang ở nhà một mình.

Bọn họ là cảnh sát mặc thường phục đang làm nhiệm vụ, mục tiêu giám sát đêm nay là một trong mười hai con giáp, đồng bọn giết chết Bạch Tường Tường của Bạch Vi Vi, Đinh Doãn Hào.

Trong phòng, Đinh Doãn Hào vẫn đang đợi Bạch Vi Vi về nhà.

Rèm cửa xung quanh đều là màu đỏ tía, tất cả đều đang được kéo xuống, không hề có một chút kẽ hở. Ánh trăng xuyên qua lớp vải màu đỏ đi vào, khiến cho lòng người nhiễu loạn không yên.

Bạch Vi Vi đúng là đồ đáng chết.

Đinh Doãn Hào đã nhắc nhở mình nhiều lần, đừng quan tâm sống chết của người phụ nữ ngu xuẩn đó nữa, tâm tư của cô ta không đặt ở chỗ anh ta. Cô ta tự cam chịu thấp hèn như vậy, chỉ nghĩ đến việc đi lấy lòng Lục Gia Nhiên, vậy thì anh ta còn quan tâm cô ta để làm gì?

Thế nhưng trong lòng anh ta, Bạch Vi Vi tựa như một đóa tường vi có gai không thể chạm đến, càng không chạm đến được thì càng nhung nhớ khôn nguôi.

Có lẽ bản chất của đàn ông chính là không có tự trọng như vậy, luôn luôn theo đuổi những thứ không thể có được. Nếu thương nhớ một người con gái suốt mười năm như anh ta, thì chấp niệm này sẽ biến thành cử chỉ điên rồ.

Anh ta thầm mắng Bạch Vi Vi là gái điếm bao nuôi, là con chó cái thấp hèn, là món hàng bồi thường của nhà họ Bạch. Nhưng cho dù là mắng như thế nào thì cũng không thay đổi được sự lo lắng từ tận đáy lòng đối với cô ta.

Cho đến hai giờ sáng.

Lúc này Đinh Doãn Hào nhận được một cuộc điện thoại đến từ một sòng bài ngầm ở Las Vegas, đầu dây bên kia là giọng nói luôn luôn máy móc của anh Xà.

Anh Xà rất ít khi liên hệ trực tiếp với anh ta, nói một cách chính xác đây là lần thứ hai anh Xà gọi điện đến.

Lần trước bọn họ dùng điện thoại để liên lạc là vào đêm trước khi đập nước Danh Hồ bị vỡ vào tám năm trước, anh Xà muốn bàn giao rõ ràng về địa điểm cất giữ thuốc nổ với cậu ta, nên đã trực tiếp dùng điện thoại để sắp xếp.

Hiện tại, âm thanh lạnh lẽo của anh Xà một lần nữa vang lên: “Đinh Doãn Hào, cậu đã phạm phải một sai lầm lớn, cảnh sát đã bắt được Bạch Vi Vi rồi.”

“Cái gì?”

Vài phút trước, anh ta vẫn còn đang sốt ruột bất an chờ đợi Bạch Vi Vi quay về.

Vài phút sau, anh Xà ca báo cho anh ta: Cậu đã bị bại lộ, ngoài cổng nhà cậu có rất nhiều cảnh sát.

Tiếng gió bên ngoài nổi lên, lá cây vang lên xào xạc. Một đám mây đen kéo đến, ánh trăng dần dần biến mất, những chiếc xe đen đó lặng lẽ vây quanh nhà họ Đinh tựa như những người thợ săn khôn khéo đang ẩn náu trong màn đêm.

Bàn tay đang cầm ống nghe của Đinh Doãn Hào đang thấm đẫm mồ hôi. Anh Xà dùng một phút ngắn ngủi để tóm gọn tình hình: “Đêm nay con bé ngu ngốc Bạch Vi Vi đó khai cậu ra rồi, hiện tại cảnh sát đã biết cậu cũng là một trong mười hai con giáp. Bây giờ cậu chỉ có một con đường để đi, chính là nghe lời của tôi, tôi sẽ đưa cậu ra nước ngoài lánh nạn an toàn.”

Đinh Doãn Hào ngẩng đầu lên nhìn qua đồng hồ, bây giờ đã là hai giờ mười lăm phút sáng. Anh ta cầm điện thoại, do dự một lúc. Giữa việc tự chạy trốn và nghe theo sự sắp xếp của anh Xà, cuối cùng, anh ta đã chọn vế sau.

Mười hai con giáp bọn họ đi theo anh Xà nhiều năm như vậy đã tạo thành một thói quen, chỉ cần là lời mà anh Xà nói thì đó chính là chân lý chí cao vô thượng.

Mấu chốt là anh ta tin rằng ang Xà thực sự có năng lực giúp mình chạy thoát.

Ngay cả động tĩnh của cảnh sát mà anh Xà cũng có thể nắm giữ trong lòng bàn tay, thì anh ta còn có gì để lo lắng nữa?

Thế là, Đinh Doãn Hào lấy một khẩu súng dưới gầm bàn ra, lặng lẽ đi xuống cầu thang đến ga ra dưới tầng hầm. Trong ga ra đó có một chiếc xe thể thao Bugatti Veyron, là phiên bản đặc biệt của Hermes. Anh ta sửa lại xi lanh và ống xả của chiếc xe này, khiến cho tốc độ lớn nhất của xe có thể lên đến hơn 400 mã. Cho dù là chiếc xe cảnh sát nào trong nước cũng không đuổi kịp tốc độ của chiếc xe này.

Anh Xà nói rằng lái xe xông ra khỏi khu dân cư, đi về phía bến tàu mới của đập nước Danh Hồ, có một chiếc cano đã chờ anh ta ở đó.

Tốc độ!

Điều anh ta cần bây giờ chính là tốc độ.

Chỉ khi cắt được sự theo đuôi của cảnh sát thì anh ta mới có thể chạy thoát.

Cửa của gara dần dần mở ra, những chiếc xe đen bên ngoài phát hiện động tĩnh liền cấp tốc xông đến. Đinh Doãn Hào lập tức tăng tốc độ lên đến bảy bậc, tốc độ liền đạt đến 400 mã.

Cảnh sắc bên ngoài cửa sổ xe lần lượt vụt qua, âm thanh vang dội từ tiếng động cơ của chiếc xe W16 chí cao vô thượng trong giới xe thể thao nổi lên. Trong tầm mắt của anh ta hiện giờ chỉ có tiến lên, tiến lên, không ngừng tiến lên.

Những chiếc xe cảnh sát phía sau chỉ là vài chiếc xe cũ rích, thuộc hàng secondhand trong nội địa, ngay cả tốc độ 200 mã cũng không lên đến được. Sao có thể đánh đồng với chiếc xe thể thao siêu cấp Bugatti Veyron của anh ta?

Rất nhanh, anh ta đã lợi dụng ưu thế về tốc độ bỏ xa những chiếc xe ở phía sau, một mạch lao đến đoạn đường Giang Tân.

Ngoài cửa sổ không ngừng có ánh đèn neon lóe lên, có câu “Nước sông chảy xuôi, xuân đi sắp hết. Trăng lặn bãi sông, trăng xế về tây.” Trường Giang về đêm vẫn đẹp đẽ như trước, sự dịu dàng mềm mại của năm tháng lắng đọng qua ngàn năm rồi ngưng tụ thành nước sông. Vô số du thuyền đang đi lại trên mặt nước, nhưng cậu ta đã không còn tâm trạng để thưởng thức những cảnh đẹp này.

Những tin tức mới nhất trong màn hình trên ô tô đều là liên quan đến anh ta.

“Một tên nghi phạm đang chạy trốn trên đoạn đường Giang Tân, cầu lớn Trường Giang, tạo thành một chiếc xe nguy hiểm…”

“Cảnh sát nhắc nhở, trên đường Giang Tân có nghi phạm đang lái xe bỏ trốn, chiếc xe hắn sử dụng là một chiếc siêu xe tốc độ màu bạc, tốc độ hơn 400 mã, vô cùng nguy hiểm. Mong các phương tiện giao thông chú ý đi vòng qua đoạn đường Giang Tân. Xin nhắc lại, mong các phương tiện giao thông chú ý đi vòng qua đoạn đường Giang Tân.”

“Căn cứ vào thông tin mới nhất từ cảnh sát, chiếc xe của nghi phạm đã sắp đi đến giao lộ Giang Tân. Cảnh sát sẽ cử ra một chiếc xe để tiến hành chặn đường, yêu cầu người dân không tùy tiện đi đến để quan sát…”

Thông qua những tin tức này, Đinh Doãn Hào biết rằng từ ban đầu những cảnh sát đó đã thiết lập chốt chặn đường, phía trước chắc chắn đang có vô số cạm bẫy mà cảnh sát bày ra. Còn có cả vài chục chiếc xe cảnh sát đang ở phía trước chờ đợi.

Không thể đi về phía đường Giang Tân nữa.

Vậy là anh ta quay đầu xe, từ khu vực bến đò cổ rẽ sang một con đường nhỏ.

Cũng may ở bến đò lúc này đang là ba, bốn giờ sáng, không có bao nhiêu xe cộ. Anh ta có thể vòng qua camera ở giao lộ.

Sau khi đi ra từ bến đò, anh ta vứt chiếc xe thể thao lại rồi đi bộ lên đập nước. Dựa theo vị trí trong trí nhớ mà đi về phía địa điểm đã hẹn trước với anh Xà.

Giờ khắc này, Trường Giang dùng một tư thái yên lặng của sóng cả để hiện ra trước mắt. Nước sâu như màu mực, ánh trăng vàng óng dập dờn, cảnh đẹp như vậy quả thực vô thanh thắng hữu thanh.

Nhưng trong ấn tượng của anh ta, đoạn sông Trường Giang này vào một đêm tám năm về trước, nước sông vô cùng mãnh liệt. Sau khi anh Xà ra lệnh, nơi đây lập tức biến thành khu vực sinh linh đồ thán.

Đây có phải báo ứng không?

Tám năm sau, anh ta lại chạy trốn từ chỗ này.

Đinh Doãn Hào nghiến răng, trong lòng anh ta lại thầm mắng Bạch Vi Vi. Con chó cái chỉ lo lấy lòng Lục Gia Nhiên này chính là kẻ đầu sỏ đã hại anh ta thê thảm như vậy.

Cuối cùng…

Cuối cùng anh ta cũng đi đến bến tàu trên đập nước Danh Hồ vừa mới xây.

Trước đây hồng thủy cuốn ngập trời ở nơi này, khu dân cư Danh Hồ đó cũng bị chôn vùi trong biển nước.

Anh ta đứng trên bờ đê cao, quan sát cảnh sắc xung quanh, nhìn thấy một công viên kỷ niệm ở bên dưới. Đây là nơi tưởng niệm những người đã thiệt mạng trong vụ án vỡ đập hồ nước Danh Hồ.

Anh ta nhớ rằng mỗi năm Bạch Vi Vi đều đi theo ba mẹ đến đây, còn có vô số người khác cũng sẽ đến nơi này tặng hoa thăm hỏi.

Những người đó đã chết rồi, nhưng bia tưởng niệm và công viên tưởng niệm này sẽ đứng lặng ở đây, khắc ghi tên của bọn họ.

Nhưng lúc này, bước chân anh ta lại dừng lại ở đây.

Đúng ba giờ sáng, ánh trăng trong trẻo một lần nữa xuất hiện, rải đầy ánh sáng màu bạc lên khắp mặt đất.

Đinh Doãn Hào không chạy trốn nữa, anh ta nhìn họng súng đen ngòm ngay trước mặt cùng với người đang dùng súng hướng về phía mình.

“Cậu đến rồi.” Người đàn ông trong bóng tối lên tiếng.

“Là anh.” Đinh Doãn Hào dừng bước, anh ta bỗng rùng mình một cái, trong giọng nói lộ ra một cảm giác lo sợ: “Sao anh lại ở đây.”

Bóng của hai người đè lên nhau, Đinh Doãn Hào nhìn thấy đôi mắt của đối phương một cách rõ ràng. Anh ta là một người đàn ông còn rất trẻ, vẫn chưa đến ba mươi tuổi, tay phải đút trong túi quần, tay trái giương súng, cổ áo sơ mi mở rất thấp. Trong bóng đêm, giọng nói của anh ta vô cùng lạnh lẽo, chầm chậm lên tiếng: “Đã lâu không gặp, Đinh Doãn Hào.”

Nhưng Đinh Doãn Hào chỉ nhìn chăm chú vào ánh mắt của anh ta.

Đây là một đôi mắt như thế nào? Tựa như một điểm sáng long lanh đang phát sáng trong bóng tối vô cùng vô tận, sâu sắc, trầm tĩnh, lại không nhìn ra bất cứ gợn sóng nào. Dường như tất cả cảm xúc của anh ta đều đã bị hút vào trong một hố đen, không hề lộ ra chút tình cảm nào.

Nhưng cơ thể của anh ta đứng sừng sững ngay trước mặt, trông giống như một ngọn núi, mà ngọn núi ngày càng lúc càng tiến gần…. gần đến mức không thể lùi lại.

Trong nháy mắt, Đinh Doãn Hào bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, anh ta thốt lên: “Hóa ra là anh, hóa ra là anh, anh mới là anh Xà.”

Ánh trăng bao phủ toàn bộ bờ đê Danh Hồ, người đàn ông trẻ tuổi chầm chậm bước ra từ trong bóng tối, bình tĩnh đáp: “Không tệ, như cậu thấy đấy, tôi mới thực sự là anh Xà.”

Anh ta thừa nhận khá là thẳng thắn, con rắn ẩn náu trong bóng đêm bắt đầu ra ngoài chơi trò chơi giết người một cách trắng trợn.

Đinh Doãn Hào cười lạnh: “Chết tiệt, tôi nên đoán ra anh từ sớm mới phải. Vì anh mới có oán niệm lớn như vậy, bởi vì chỉ có anh mới muốn hủy diệt hết tất cả mọi người.”

“Bây giờ cậu đoán ra được cũng không coi là muộn.” Anh Xà vô cùng tỉnh táo, anh ta không có cảm xúc kích động như người bình thường, anh ta chỉ bình tĩnh tiếp lời: “Đinh Doãn Hào, tôi có chút tán thưởng cậu. Tám năm trước, cậu biểu diễn rất tốt, vậy mà giấu giếm cả tôi.”

Tám năm trước, khi Đinh Doãn Hào xin gia nhập vào mười hai con giáp. Anh ta gửi cho Đinh Doãn Hào một bản kê khai, Đinh Doãn Hào viết rằng lý do mà mình muốn gia nhập tổ chức là muốn báo thù cho cô.

Cô của anh ta tên là Đinh Tân Dao, mẹ của Giang Thu Trì, cũng là vợ của Giang Thiên Toàn.

Mùa đông năm 1986, Giang Thiên Toàn và Chu Phong Lăng hùn vốn đi Châu Phi khai thác mỏ kim cương, không may gặp phải phản quân bạo loạn. Kết quả là hai người đàn ông đã sinh tử gắn bó trong trận bạo loạn kia, cứu giúp lẫn nhau trong cơn hoạn nạn, vậy mà lại nảy sinh… tình yêu.

Không sai, người mà Giang Thiên Toàn yêu chính là Chu Phong Lăng. Một cậu chủ nhà giàu ở bản địa yêu một cậu chủ nhà giàu khác, nếu chuyện này đồn ra ngoài thì chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ sao?

Vậy là, hai người họ che giấu mối quan hệ không thể miêu tả này, đồng thời lần lượt lấy vợ.

Cho đến khi kết hôn với Giang Thiên Toàn xong, cô của cậu ta Đinh Tân Dao mới biết được mình chỉ là một tấm bình phong mà Giang Thiên Toàn cưới về mà thôi. Người mà Giang Thiên Toàn yêu thương thật sự là Chu Phong Lăng.

Sau khi bà ấy biết được sự thật về chồng mình thì đã mắc bệnh trầm cảm. Sau khi kết hôn, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, người cũng gầy đi rất nhiều, nhưng lại không thể nào thoát khỏi mối quan hệ hôn nhân này.

Lúc đó, việc làm ăn bất động sản của nhà họ Giang và nhà họ Đinh đều bị thị trường của nhà họ Hàn áp bức. Hàn Nhẫn là một thương nhân kỳ tài, chỉ trong thời gian vài năm ngắn ngủi, Hàn Nhẫn dùng một thủ đoạn mạnh mẽ cướp đoạt toàn bộ quyền khai thác đất đai sở hữu của hai nhà bọn họ. Vì để sinh tồn, nhà họ Giang và nhà họ Đinh đành phải kết thông gia thương mại, cùng nhau chống lại sự tấn công thương nghiệp của Hàn Nhẫn.

Cô của anh ta, Đinh Tân Dao đã được gả cho Giang Thiên Toàn trong hoàn cảnh như vậy.

Nhà họ Đinh cần nhà họ Giang, nhà họ Giang cũng cần nhà họ Đinh. Đây chính là lý do mà anh ta tha mạng cho Giang Thiên Toàn.

Từ nhỏ anh ta đã mất mẹ, Đinh Tân Dao một tay nuôi dưỡng anh ta nên người. Anh ta coi cô như mẹ ruột, bất kỳ ai sỉ nhục bà ấy, anh ta đều sẽ không bỏ qua.

Vậy nên, anh ta viết trên bản kê khai rằng:

[Cô của tôi có một cuộc hôn nhân rất không hạnh phúc, tất cả mọi sự không hạnh phúc đó đều bắt nguồn từ Chu Phong Lăng.]

[Chu Phong Lăng lừa gạt cô của tôi, rõ ràng là ông ta và Giang Thiên Toàn yêu nhau nhưng lại ngụy trang thành bạn thân chí cốt của dượng. Thực ra, quan hệ của hai người họ vô cùng dơ bẩn.]

[Dựa vào đâu mà tình yêu của Chu Phong Lăng và Giang Thiên Toàn lại phải lấy cả đời của cô tôi để tuẫn táng? Tôi hận nhà họ Chu, tôi hận Chu Phong Lăng, ông ta đã hủy hoạt hạnh phúc cả đời của cô tôi.]

[Tôi muốn để đập nước Danh Hồ nổ tung, như vậy thì Chu Phong Lăng sẽ chết. Chỉ khi Chu Phong Lăng chết rồi, gã Giang Thiên Toàn đã làm tổn thương cô tôi cũng sẽ sống trong đau khổ suốt quãng đời còn lại. Đây mới là sự trả thù tốt nhất cho hai người đàn ông phụ bạc kia.]

Anh ta nói hết toàn bộ những việc xấu trong nhà cho anh Xà, đồng thời say sưa thể hiện mong muốn mãnh liệt của mình khi muốn đập nước Danh Hồ bị vỡ.

Cuối cùng anh Xà cũng đồng ý để anh ta gia nhập tổ chức mười hai con giáp. Thời gian sau đó, bọn họ cùng nhau ấp ủ làm vụ án vỡ đập.

Hiện tại đã tám năm trôi qua.

Cuối cùng anh ta cũng đã đối diện với anh Xà, nhưng anh Xà lại dùng súng chĩa về phía anh ta.

Ánh mắt anh Xà lạnh như chùy: “Đinh Doãn Hào, năm đó tôi đọc bản kê khai của cậu, tôi tưởng rằng cậu chỉ hận Chu Phong Lăng mà thôi. Vì vậy cậu mới muốn gia nhập tổ chức, muốn để đập chứa nước nổ tung.]

Nhưng mà, không ngờ rằng Đinh Doãn Hào lại còn che giấu mục đích khác. Cậu ta muốn giúp Bạch Vi Vi diệt trừ Bạch Tường Tường, đây cũng là lý do mà Đinh Doãn Hào gia nhập tổ chức.

Kết quả là, Đinh Doãn Hào vẫn luôn giấu giếm lý do này với anh ta.

Anh ta là anh Xà, sẽ không cho phép bất cứ thuộc hạ nào lừa gạt mình. Nếu Đinh Doãn Hào đã làm như vậy thì anh ta sẽ tự tay kết liễu người này.

Anh Xà tuyên bố phán quyết của mình: “Đinh Doãn Hào, tôi đã cho cậu cơ hội rất nhiều lần, nhưng cậu lại không nói cho tôi rằng cậu muốn gia nhập tổ chức là vì một nguyên nhân khác, chính là giết Bạch Tường Tường.” Dừng lại một chút, ánh mắt anh Xà di chuyển đến vị trí tim của anh ta: “Cậu yêu Bạch Vi Vi, lại muốn giúp cô ta giết chị gái của mình, đúng không?”

“Mục đích của tôi vốn là giết Chu Phong Lăng, Bạch Tường Tường chỉ là thuận tay diệt trừ mà thôi.” Đinh Doãn Hào phản bác.

Lúc đó, Bạch Vi Vi bỗng nhiên xin anh ta trợ giúp. Cô ta nói chị gái đã biết được bí mật về thân thế của mình, cô ta muốn Bạch Tường Tường biến mất. Nghe xong amh ta bỗng nhiên liên tưởng đến kế hoạch của mười hai con giáp, thế là nói với Bạch Vi Vi bảo cô ta dụ dỗ chị gái của mình chuyển vào khu dân cư Danh Hồ.

Sau đó, Bạch Tường Tường và Chu Phong Lăng đều biến mất. Anh ta và Bạch Vi Vi đều loại bỏ được đại họa ở trong đầu.

Anh ta nghĩ rằng, chuyện giết chết Bạch Tường Tường không cần phải nói với anh Xà. Đây là việc riêng của anh ta, cũng không có gì to tát.

Giờ đây đã tám năm trôi qua, anh Xà lại nhắc lại chuyện cũ. Hơn nữa còn nhắc đến cái chết của Bạch Tường Tường.

Anh Xà lạnh lùng nói: “Đinh Doãn Hào, cậu nghe cho rõ đây. Tôi muốn giết chết tất cả mọi người trong khu dân cư Danh Hồ, nhưng chỉ có mình Bạch Tường Tường là tôi không muốn ra tay. Lúc đấy tôi cũng cảm thấy có chút khó hiểu, sao bỗng dưng Bạch Tường Tường lại chuyển vào trong đó ở? Cho đến tận vừa rồi tôi mới biết được, hóa ra đây là kế hoạch của cậu và Bạch Vi Vi. Các người liên thủ mưu sát cô ấy.”

Dừng lại một chút, giọng nói của anh Xà có chút khàn đi: “Đinh Doãn Hào, tôi đã từng tính kế với tất cả mọi người, nhưng tôi chưa từng tính đến việc Bạch Tường Tường sẽ chết. Là các người, các người đã hại chết cô ấy.”

Đinh Doãn Hào đứng chôn chân tại chỗ. Người đàn ông trẻ tuổi bình tĩnh trước mặt này là anh Xà không gì không biết, không gì không làm được, nhưng anh Xà cũng có lúc phạm phải sai lầm.

Bởi vì tám năm trước, anh Xà cũng đánh giá thấp ý nghĩ ác độc trong lòng Bạch Vi Vi.

Anh ta là một con rắn độc thông minh, nhưng lại bị Bạch Vi Vi cắn cho một cái, mất đi thiếu nữ thuần khiết năm nào.

Anh ta tự nhận là kế hoạch của mình chưa từng thất thủ, nhưng anh ta lại nhìn nhầm Đinh Doãn Hào, vậy mà lại thua trên tay một thứ buồn cười đến cực điểm như Bạch Vi Vi, lửa giận của anh ta đã công tâm rồi.

Nhưng cho dù tức giận đến nhường nào, ánh mắt của anh Xà vẫn lạnh lùng như cũ, cũng giống như cách làm người và biểu hiện bên ngoài của anh ta, nho nhã, hiền hòa. Khiến người ta không tìm thấy vấn đề dù chỉ là một chút.

Anh Xà tiếp tục nói: “Cũng giống như cậu không buông bỏ được Bạch Vi Vi, bao nhiêu năm qua, tôi cũng không buông bỏ được Bạch Tường Tường.”

“Anh…”

Đinh Doãn Hào bỗng có chút sợ hãi.

Anh ta không hề biết rằng hóa ra người anh Xà yêu là Bạch Tường Tường.

Anh ta nghĩ rằng mình chỉ giết một nhân vật râu ria, thuận tay giết một con cừu non mà thôi.

Nhưng suy nghĩ lại một chút, nếu như không yêu Bạch Tường Tường thì tại sao anh Xà lại cố ý thông báo để Bạch Tường Tường dọn ra ngoài?

Anh Xà giết người chưa bao giờ nhân từ nương tay, chỉ có Bạch Tường Tường là lần đầu tiên hắn ta phá lệ.

Nhưng lần phá lệ thông báo này lại bị lòng riêng của Bạch Vi Vi ngăn cản, Trần Lăng Huy vẫn không thể thông báo đúng chỗ, cuối cùng Bạch Tường Tường vẫn không rời khỏi khu dân cư.

Anh ta cũng là một con rắn mai táng tường vi.

Bây giờ, con rắn này nói với Đinh Doãn Hào: “Tôi vốn không định giết cô ấy, nhưng các người lại lợi dụng kế hoạch của tôi mưu sát cô ấy.” Dừng lại một chút, anh ta lạnh lùng nói tiếp: “Đây chính là nguyên nhân các người đáng phải chết.”

Nghe được câu này, sắc mặt của Đinh Doãn Hào lạnh như băng. Mặt anh ta không đổi sắc buông cánh tay xuống. Đợi anh Xà nói xong, anh ta đưa tay muốn rút khẩu súng trong túi ra.

Nhưng mà anh Xà ở đối diện cũng đang chờ giây phút này. Chỉ nhanh hơn anh ta một giây, anh Xà đã nổ súng. Cùng với tiếng súng vang lên, một viên đạn rắn chắc đâm vào lồng ngực của Đinh Doãn Hào.

Đinh Doãn Hào bị đau, kêu lên một tiếng đau đớn. Tuy rằng anh ta trúng đạn nhưng vẫn muốn rút súng ra. Phản ứng của anh Xà cũng rất nhanh, anh ta lại bắn thêm một phát súng, viên đạn trực tiếp xuyên qua bàn tay của Đinh Doãn Hào.

Sau đó tiếng súng lại không ngừng vang lên, từng viên đạn cứ thế mà lao ra, tựa như một khúc hòa âm hoàn hảo.

Cuối cùng, Đinh Doãn Hào ngã xuống vũng máu. Vẻ mặt anh Xà thờ ơ, cho đến khi bắn hết tất cả mọi viên đạn.

“Nhớ kĩ, cậu vì người phụ nữ ngu xuẩn tên Bạch Vi Vi đó mà chết.”

Anh ta thản nhiên nói.

Ánh trăng lại một lần nữa trải xuống mặt đất.

Anh Xà rút một điếu thuốc ra bóp tắt đầu thuốc. Sau đó lông mày hơi nhướn lên, môi mỏng khẽ mở, ánh mắt thâm trầm, ngay cả tầm nhìn cũng giống như đang tập trung toàn bộ lên một điểm nào đó.

Nơi mà anh ta nhìn chính là nơi đã từng là đập chứa nước Danh Hồ, bây giờ ở đó đã xây nên một công viên tưởng niệm, dựa lưng vào dòng sông cuồn cuộn.

Cuối cùng, anh ta lau sạch khói thuốc súng trên người rồi xoay người rời đi, không lưu lại dù chỉ là một vết tích. Dường như anh ta chính là bóng đêm, chính là bầu trời nắm giữ sức mạnh.

Anh ta chính là thứ đang ẩn mình trong bóng tối, Xà.