Cùng Bạn Trai Cũ Thành CP Quốc Dân

Chương 25: Tạnh Mưa Trời Quang Biên Tự Nói Anh Làm Được…



Edit: windy

Trình Lạc “Không thể tin được” mở to mắt: “Thầy Biên, chuyện này mà nhận bừa là không có đạo đức.”

Biên Tự nắm nắm mang tai, giống như đang nghi ngờ lời mình nghe được, hoang đường lắc đầu, chẳng muốn nói chuyện vớ vẩn với người không liên quan, lại ngồi xuống sô pha, cầm một quyển tạp chí lên, liếc mắt nhìn phía Lương Dĩ Toàn.

Lương Dĩ Toàn vừa vặn cũng nhìn qua, không biết cái nhìn này của anh là dự đoán xem cô phản ứng thế nào, thoáng rời tầm mắt đi.

Cô đương nhiên biết Biên Tự sẽ không hiếm lạ nhận bừa chuyện này.

Nhưng trước đây, cô quả thật tình nguyện tin là tổ tiết mục chiếu cố, còn hơn thấy bốn chữ chăm sóc cẩn thận dính lên trên người Biên Tự.

Dù sao trước kia lúc ở bên Biên Tự, cô cũng từng bị viêm gân chân. Chỉ là lúc ấy chứng viêm đã mãn tính, tình trạng với cảm xúc cũng không mãnh liệt lắm.

Mà chuyện Biên Tự làm “Săn sóc” nhất, chính là không kéo cô làm chuyện kia, mà chỉ cùng cô đắp chăn ngủ một đêm.

Mắt thấy Lương Dĩ Toàn một chút phản ứng cũng chưa cho, tỏ rõ màn “tự nhận” này của Biên Tự như mặt nóng dán mông lạnh.

Mắt anh âm u, nhéo nhéo khớp ngón tay, không nói nữa.

***

Mọi người lục tục rời giường xuống lầu, bánh ngọt ngàn tầng của Trình Lạc cũng đã hoàn thành.

Ngoại trừ Biên Tự ngồi lật tạp chí ở sô pha ra, mọi người đều vây quanh bàn ăn.

Lương Dĩ Toàn bưng một chống đĩa và dĩa ăn từ phòng bếp ra.

Thẩm Tế cầm đồ nặng trong tay cô, đi chia từng cái cho mỗi chỗ.

Lâm Tiếu Sinh cũng lấy nước trái cây trong tủ lạnh ra rót cho mọi người.

Trình Lạc đem bánh ngọt tới bàn ăn, cảm khái nói: “Ai nha, trong mắt đàn ông có việc chính là có sức quyến rũ.”

Đoạn Dã ngồi nghịch điện thoại chợt ngẩng đầu lên, xem xét Thẩm Tế và Lâm Tiếu Sinh đang làm việc, lại nhìn Biên Tự thờ ơ ngồi ở phía xa, suy nghĩ, cúi mắt xuống tiếp tục nghịch điện thoại.

Trình Lạc thấy nghẹn lời: “Cậu là người chết sao? Cái tốt không học đi học cái xấu.”

“Chậc.” Đoạn Dã tắt điện thoại, than thở đứng lên cắt bánh ngọt.

Ba vị nam sĩ bận rộn, các nữ khách mời cũng được rảnh rỗi.

Phan Ngọc nhìn về phía sô pha, nhẹ nhàng nói: “Thầy Biên, qua ăn bữa sáng đi.”

Biên Tự giống như không nghe thấy vẫn không nhúc nhích.

Thẩm Tế cũng gọi một tiếng: “Thầy Biên?”

Biên Tự vẫn không đáp lại như cũ.

Qua tầm nửa phút, bên bàn ăn vang lên tiếng Lương Dĩ Toàn khen ngọi bánh ngọt Trình Lạc làm ngọt mà không ngấy, đủ đảm đương làm bữa sáng rồi, Lâm Tiếu Sinh với Thẩm Tế cũng phụ họa hai câu, chuyện mời Biên Tự qua ăn cũng hoàn toàn bị bỏ qua.

Khi đó cách nửa phút, Biên Tự lại “Ừm” một tiếng, đứng dậy đi tới.

Trên bàn ăn, bánh ngọt ngàn tầng được chia làm tám phần vẫn còn hai phần.

Biên Tự ngồi xuống, cầm cái đĩa tự mình cắt bánh.

Đầu ngón tay vừa động tới cán dao, bỗng nhiên bị một bàn tay đẩy ra.

Anh ngẩng đầu lên, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn chủ bàn tay kia.

Anh là đến ăn một miếng bánh ngọt cũng không cho?

“Rửa rồi.” Biên Tự cắn chặt răng, nói với Lương Dĩ Toàn.

“A…” Lương Dĩ Toàn dò xét liếc nhìn anh một cái, cũng không nói gì để cho anh ăn.

Từ sau lần chơi Lời thật lòng đại mạo hiểm xong, ngoại trừ Thẩm Tế và Trình Lạc biết tình hình ra, ba khách mời khác chỉ biết Biên Tự và Lương Dĩ Toàn có mối quan hệ gì đó.

Ánh mắt Lâm Tiếu Sinh quét tới quét lui trên mặt Biên Tự, chỉ thiếu đem bốn chữ vui sướng khi người gặp họa viết lên trán.

Biên Tự gật gật đầu đặt đĩa xuống, kéo ghế ra, xoay người trở về sô pha, lại cầm cuốn tạp chí đã bị lật nát tươm lên.

Một lát sau, di động trên bàn trà rung lên.

Biên Tự giương mắt nhìn…

Lưu Bành: “Thầy Biên, cái kia, anh cầm ngược tạp chí rồi…”

“…”

***

Bữa sáng kết thúc không lâu, một tin nhắn đồng loạt gửi vào di động của mọi người: “^^ vì để chào đón nữ khách mời số 4, mong mọi người đồng tâm hiệp lực làm một bữa trưa phong phú nha! Bữa trưa chia thành ba phân đoạn rửa, cắt, nấu nướng, thăm đã đặt ở cổng vòm, một nam một nữ chọn tờ giấy cùng màu sẽ thành một đội, cùng nhau hoàn thành bữa trưa. Ps: Nam khách mời bốc được tờ giấy hình trái tim mời đi ra ô tô tới trước bến tàu điện ngầm đón nữ khách mời số 4 về nhà…!”

Thẩm Tế tới cổng vòm mang tới một hộp màu xanh, đặt trên bàn trà phòng khách, kêu mọi người tới rút thăm.

Biên Tự từ sáng sớm đã uống nước, trong bụng đều là tức giận Lương Dĩ Toàn cho, không kiên nhẫn liền rút một cái, đến mở ra cũng lười mở.

Vừa tính toán đem tờ giấy ném đi, ánh mắt thoáng nhìn, lại bỗng nhiên chú ý tới Lương Dĩ Toàn và Đoạn Dã bốc cùng màu.

Ánh mắt lóe lên, khuỷu tay khẽ đụng Đoạn Dã.

Đoạn Dã quay đầu sang, tay cầm tờ giấy đưa ra phía sau lưng.

Biên Tự nhận lấy tờ giấy của cậu ta, thuận tay đem tờ giấy của mình nhét vào lòng bàn tay cậu.

Trong phòng quan sát, đám đạo diễn mắt trời trơ mắt nhìn hai người đàn ông mặt không đỏ tim không đập trao đổi cho nhau trong một giây ngắn ngủi.

Trong biệt thự, Lương Dĩ Toàn nhìn tờ giấy trong tay Biên Tự thầm thở dài một hơi.

Cùng nhóm cũng không sao, nhưng cô thật sự không biết đại thiếu gia sống cuộc sống an nhàn này có thể hoàn thành một trong ba đoạn rửa, cắt, nấu sao.

Nếu nói nấu nướng, sợ anh làm nổ phòng bếp, nếu nói cắt thái, sợ anh đem bàn tay đã mua bảo hiểm cắt trúng một cái, đến lúc đó tổ tiết mục với cô đều phải nhận nghìn đao của fan mê âm nhạc, nói không chừng người nhà Biên gia cũng bắt phải bồi thường.

Lương Dĩ Toàn xấu hổ nói với mọi người: “Nếu mọi người không có ý kiến gì, vậy tôi chọn rửa nhé…”

Nhìn ra dụng ý của cô, Biên Tự không quá lanh lẹ nhướn mày: “Tôi cái nào cũng thấy như nhau.”

Lương Dĩ Toàn mặt không chút thay đổi liền gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Vậy cũng đúng, cũng đều là hoàn toàn không biết gì cả.”

“…”

***

Sau cùng Lương Dĩ Toàn vẫn chọn rửa, nghĩ tới lúc rửa nguyên liệu cũng sẽ không dễ làm ra chuyện lớn gì đâu.

Bởi vì hai người là vòng đầu tiên, đợi tổ tiết mục thông báo “Nguyên liệu tươi mới đã được đưa tới cổng vòm”, Lương Dĩ Toàn liền ra đem vào.

Biên Tự theo sau cô tới cổng vòm, lại xách túi mua hàng lên trước, hai người đồng thời bị một thùng đồ thu hút lực chú ý, thò người nhìn vào bên trong, đồng thời ngây người tại chỗ.

Biên Tự trầm mặc tầm mười giây, nhìn vật sống đen thùi lùi bên trong, bình tĩnh đưa ra kết luận: “Đây là cá cảnh.”

Da đầu Lương Dĩ Toàn run lên, nhưng vẫn tỉnh táo hơn Biên Tự: “… Là cá chạch.”

“…”

Tổ tiết mục quả thật không lừa người, quả nhiên là nguyên liệu nấu ăn tươi sống.

Lại trầm mặc mười giây, Biên Tự gật gật đầu, nhìn nước bên trong: “Đã rửa sạch rồi chứ?”

“… Bên trong cá không sạch sẽ, phải mổ bỏ nội tạng ra.”

Mười giây yên lặng lại trôi qua.

Biên Tự buông bàn tay hơi hơi nắm chặt ra: “Chẳng lẽ không phải là của khâu cắt thái?”

“Sẽ không phải là…”

“Nghe qua em biết?”

Lương Dĩ Toàn tức giận nhìn anh: “Anh cảm thấy sao?”

***

Bởi vì chưa tới bước tiếp theo, những người còn lại đều bị tổ tiết mục lấy lý do quay thêm tư liệu sống mà đưa ra ngoài phơi nắng, giờ phút này trong phòng khách chỉ có Lương Dĩ Toàn và Biên Tự.

Sau khi đem vò cá chạch vào phòng bếp xong, Biên Tự nhìn chằm chằm nó nửa phút, đi đến trước máy quay gõ gõ màn hình: “Ai ăn thứ đồ chơi này vậy, ý định tìm việc?”

Tổ đạo diễn bên kia chậm chạp không trả lời, chiến lược không nghe thấy.

U ám dày đặc bao phủ gian phòng bếp.

“Thôi,” Lương Dĩ Toàn thỏa hiệp ngồi xổm người xuống, “Tôi thử xem vậy.”

“Em có biết làm thế nào không mà thử? Thứ đồ chơi này cắn người thì làm sao bây giờ?” Biên Tự xanh mặt, kéo cô từ trên mặt đất lên.

Lương Dĩ Toàn mất hứng phủi phủi áo váy bị nhăn: “Vậy dù sao cũng phải có người làm, nếu không thì anh làm?”

“Không cần làm, không cần nghĩ, có việc gì tôi gánh chịu.”

Lương Dĩ Toàn bĩu môi, xoay người kiểm tra mấy túi đồ khác, lúc đang chuyên tâm suy nghĩ chia nhiệm vụ nào cho Biên Tự, bất ngờ không phòng ngự có một mảnh vải màu xanh thẫm tự trên đầu hạ xuống.

Vừa cúi đầu nhìn, thấy là Biên Tự đeo tạp dề lên cho cô.

Nhìn cánh tay Biên Tự từ phía sau tiến lên, cô theo bản năng cứng đờ ở trước bàn.

Biên Tự cúi mắt kéo dây tạp dề qua buộc lại, thắt nơ cho cô xong, ngón cái nhẹ nhàng vuốt thẳng nút thắt, hầu kết khẽ di chuyển.

Có hình ảnh nào đó đồng thời hiện lên trong đầu hai người.

Lương Dĩ Toàn lập tức tránh sang bên cạnh.

Biên Tự nhìn bàn tay giữa không trung, rời ánh mắt đi.

***

Trong túi nguyên liệu không còn đồ sống nào khác, cần rửa sạch cũng chỉ là rau với thịt.

Lương Dĩ Toàn đem rau cải đơn giản nhất giao cho Biên Tự, bảo anh đổ nước, bỏ vào ít muối, ngâm rau vào đó, đem lá rau bẻ ra, quan trọng là bỏ gốc đi, rửa xong lại rửa lại thêm một lần nước nữa.

Biên Tự nhìn Lương Dĩ Toàn làm mẫu một lần, kéo cao cổ tay áo, lắc đầu bắt đầu làm việc.

Lương Dĩ Toàn tới bồn rửa bắt đầu rửa khoai tây, quan sát anh vài lần, thấy anh ngoại trừ chậm rãi giống như thêu hoa ra thì không còn tật xấu nào, liền yên tâm đi gọt khoai tây,

Bình an vô sự được một lúc, ánh mắt Lương Dĩ Toàn thoáng nhìn thấy có gì không đúng, sửng sốt đi tới bên cạnh Biên Tự, thấy anh nâng lên một đống rau cải, ném vào thùng rác giống như ném đồ sinh hóa.

“Anh làm gì vậy?” Lương Dĩ Toàn giật mình hỏi.

Biên Tự còn giật mình hơn cô, chỉ vào mấy cây rau nói: “Cái này có sâu, không ăn được.”

“?”

“Vừa rồi thấy có con sâu bò từ bên trong ra, vừa to, vừa dài.”

“…”

Lương Dĩ Toàn đau đầu nhìn trần nhà: “Trong đồ ăn có sâu là bình thường, lấy nước muối rửa chính là để cho sâu xanh bò ra, rửa đi là được, không chết người.”

“Chẳng lẽ trước kia nhưng đồ tôi ăn đều…”

“Đúng,” Lương Dĩ Toàn nghiêm mặt gật gật đầu, “Những thứ này cũng cực kì có khả năng bị sâu bò qua, Biên đại thiếu gia ạ.”

Sắc mặt Biên Tự trở nên có chút khó coi.

Lương Dĩ Toàn nhìn mấy cây rau bị vứt đi lãng phí, thở ra một hơi, chỉ ra bên cạnh: “Anh đừng rửa nữa, đứng đấy đi.”

***

Cũng không biết là tạo ra cái nghiệp gì, sáng sớm là cứt chó tiếp đó là cá chạch sau lại là sâu xanh, còn bởi vì làm sai mà bị “Phạt đứng”.

Biên Tự dựa vào tường vẫn không thể nào hiểu được.

Đây là chương trình hẹn hò hay là trá hình của cải tạo cuộc sống.

Anh nhíu mày giật nhẹ áo sơ mi, đứng một lát, nghe thấy trên lầu truyền đến một loạt tiếng bước chân, giống như những người khác từ trên nhà đi xuống.

Lâm Tiếu Sinh đi tới đầu cầu thang, ngó tới phòng bếp: “Sao thầy Biên lại để cho một mình chị Dĩ Toàn bận rộn vậy?”

Biên Tự lạnh mặt không nói được một lời.

“Thầy Biên đứng cũng không có việc gì, có phải tại vừa rồi không ăn sáng không?” Lâm Tiếu Sinh cười hỏi.

Dạ dày trống rỗng của Biên Tự sôi lên.

Lâm Tiếu Sinh lại nói tiếp một câu: “Nếu thầy Biên đói bụng có thể tới tủ lạnh, bánh rất ngon, bên trong còn có cả vị xoài nữa.”

Ánh mắt Biên Tự bỗng nhiên lóe lên, bỗng dưng nhìn về phía Lương Dĩ Toàn.

Lương Dĩ Toàn yên lặng nhặt đồ không hé răng.

Biên Tự nhớ tới động tác đẩy anh lúc sáng của Lương Dĩ Toàn, khóe miệng khẽ cong lên: “Ngại quá, không thể hưởng thụ, tôi, dị ứng xoài, dị ứng rất nặng.”

Lâm Tiếu Sinh nghẹn lời.

Biên Tự tinh thần sảng khoái rời khỏi mặt tường phía sau, thẳng người, quấn đến bên cạnh Lương Dĩ Toàn, hơi hơi khom xuống cười hỏi: “Còn việc nào tôi có thể làm không?”

Lương Dĩ Toàn nhìn vẻ mặt “tiểu nhân đắc chí” của anh, kìm nén nhíu mày, hất hất dưới đất: “Vậy anh đi làm cá chạch đi.”

Người này một khi xuân phong đắc ý, thì dù là sao trên trời cũng nguyện ý đi hái, đừng nói làm một vò cá chạch.

Một giây sau, Biên Tự không chút do dự gật gật đầu: “Được.”