Cùng Boss Trong Game Thần Quái Yêu Đương

Chương 22



Khi Xuyên Bách tỉnh lại, bên ngoài đã sáng rồi.

Cậu xoa xoa đôi mắt sưng to, sao lại như vậy.....Vì sao tối hôm qua cậu nghe thấy thanh âm kì quái kia lúc liền buồn ngủ, rõ ràng trước đó không hề cảm thấy buồn ngủ.

Cậu sờ di động bên gối, hiện tại đã là 11 giờ, hôm nay là thứ bảy, không cần đi học.

Nhìn ảnh chụp chung của cậu và Thương Lục trên màn hình di động, trong lòng bị bịt kín một tầng bóng ma.

Cậu cầm lòng không đậu mà xoa đôi mắt đen mang theo ý cười của Thương Lục, từ nay về sau sẽ không bao giờ có người đối xử với cậu như vậy nữa.

Tất cả là do sai lầm của chính mình, loại người như cậu căn bản không xứng được yêu thương.

Đột nhiên, di động chấn động một chút, trên màn hình xuất hiện một tin tức.

【slc gửi lời mời thêm ngài làm bạn bè. 】

slc? Là gì? Người này là ai?

Xuyên Bách nâng đầu ngón tay click mở chân dung người nọ, là một hình ảnh rất kỳ quái, hình như là ở một góc phòng, hiện tại ai lại dùng hình ảnh kỳ quái như vậy?

Trong lòng cậu có chút nghi vấn, nhưng chần chờ hồi lâu, cậu vẫn đồng thêm người nọ làm bạn bè.

【 Mộc Bạch: Xin chào, xin hỏi bên kia là vậy? 】

【slc: Chào em, tôi chỉ cảm thấy bức hình của em thực đáng yêu, cho nên muốn kết bạn với em, có thể tâm sự không? / hoa hồng / hoa hồng /】

Hình Xuyên Bách là trước kia Thương Lục giúp cậu đổi, là ảnh chụp cậu ghé vào trên bàn ngủ gật.

Đáng yêu....? Phương thức y nói chuyện thật đúng là cổ hủ, cư nhiên gửi cho cậu nhiều hoa hồng kỳ quái như vậy, hẳn là coi cậu là nữ sinh đi.

【 Mộc Bạch:......Xin lỗi, tôi không phải nữ sinh. 】

【slc: Ha ha! / cười to / tôi cũng chưa nói em là nữ sinh nha, em tên là gì? Em thật sự rất có ý tứ! 】

Xuyên Bách có chút câm nín, người này thật có đủ tự tin, hơn nữa phong cách thật sự rất old.

【 Mộc Bạch: Cảm ơn anh khích lệ, bất quá chúng ta hiện tại không thân, không tiện nói tên họ. 】

【slc:/ ủy khuất / Này cũng không thể sao. 】

【 Mộc Bạch: Ngượng ngùng.....Không thể. 】

Bên kia một lúc lâu cũng không đáp lại, Xuyên Bách cũng không biết người nọ đi làm gì, cậu dứt khoát thu hồi di động đứng dậy rửa mặt.

Cậu chậm rãi đứng dậy, ở tủ quần áo tùy tay cầm một kiện áo sơmi, khi nhìn đến cái áo sơ mi, cậu có chút ngây ngẩn.

Đó là chiếc áo Thương Lục đưa cho cậu, nói cậu mặc lên rất đẹp.

Trong mắt nâu Xuyên Bách hiện lên một tia thống khổ, nắm chặt cái áo sơ mi kia, trong lòng vô lực.

Bất tri bất giác, cuộc sống của cậu đã bị Thương Lục này xâm chiếm, mọi chỗ đều có dấu vết thuộc về hắn.

Này không phải do chình mày làm sao? Hiện tại giả bộ cho ai xem.

Cậu không nghĩ tới, chính mình chỉ cự tuyệt lời tỏ tình của Thương Lục......Hắn cư nhiên nhất thời luẩn quẩn trong lòng.....

Cậu cười khổ, chậm rãi cầm lấy cái áo sơ mi đặt lên mũi ngửi nhẹ.

“Thương Lục.....”

Cậu thấp giọng nỉ non, thanh âm run rẩy.

Một cổ hắc khí mơ hồ từ dưới chân cậu xoay quanh lên trên, sinh ra nhiều xúc tua, gắt gao vòng lấy thân thể Xuyên Bách.

Thương Lục lúc này cũng đang nhớ nhung cậu, trong mắt đen là tình yêu si mê.

“Tôi ở đây, vẫn luôn ở đây.....”

Hắn ở bên tai Xuyên Bách thấp giọng nói nhỏ, nhưng Xuyên Bách căn bản không nhìn thấy những hắc khí đó, cũng không nghe thấy thanh âm Thương Lục..

Xuyên Bách xoa xoa nước mắt ở khoé mắt, thay đổi quần áo, khi kéo vạt áo đến phần eo, cậu lập tức ngây ngẩn cả người.

Dấu vết trên eo là cái gì? Sao lại có màu hồng?

Cậu nhẹ nhàng đụng vào dấu vết đó, không có cảm giác gì, chắc là cọ qua đâu đó đi.

Di động đột nhiên chấn động, Xuyên Bách mở di động, lại là vị slc kia.

【slc: Hiện tại đã giữa trưa, Tiểu Bách đã ăn cơm trưa chưa vậy? Không thể để chính mình bị đói a./ hoa hồng /】

Sắc mặt Xuyên Bách có chút không tốt, slc này sao lại biết cậu gọi là gì? Cậu rõ ràng không có nói cho y!

Đầu ngón tay cậu nhanh chóng di chuyển trên màn hình di động.

【 Mộc Bạch: Tôi hình như không nói cho anh tên của tôi đi? Tôi quen biết anh sao? Anh là ai? 】

【slc: Ai?! Thật sự là Tiểu Bách sao? Tôi là đoán nha, em xem, Mộc Bạch, hợp vào nhau còn không phải là Bách sao, hơn nữa tôi cảm thấy em rất đáng yêu, liền muốn gọi Tiểu Bách, không thể sao / ủy khuất /. 】

*木白: Mộc Bạch

柏: Bách

Đối phương đáp lại rất nhanh, làm trong lòng Xuyên Bách khẽ nhúc nhích.

Người này......Nói chuyện giống như Thương Lục......Thích giả bộ đáng thương, thích gọi cậu Tiểu Bách, hết thảy hết thảy đều giống như vậy.

Nếu Thương Lục còn ở đây, hẳn sẽ quấn lấy cậu như vậy đi?

Sau một lúc lâu, Xuyên Bách cắn cánh môi, vẫn lựa chọn đáp lại y.

【 Mộc Bạch: Cảm ơn anh quan tâm, tôi đã ăn rồi. 】

【scl: Không thể nói dối nga, Tiểu Bách rõ ràng còn chưa ăn cơm nha. 】

【scl: Thời điểm Tiểu Bách đồng ý yêu cầu kết bạn của tôi chắc hẳn mới vừa rời giường, được rồi, Tiểu Bách phải nhớ ăn cơm nha. 】

Như là sợ Xuyên Bách hoài nghi hắn, hắn vội vàng gửi tới một tin nhắn giải thích.

Xuyên Bách nhìn tin nhắn, không nhịn được lại lần nữa click mở trang cá nhân của y, tiến vào danh sách bạn bè của y.

Bạn bè mạng cũng rất sạch sẽ, cái gì cũng không có, chỉ là tối hôm qua đã đăng một động thái.

Bài viết còn kèm theo hình ảnh, là một cái bóng trong góc phòng nào đó, ẩn nấp rất kín. Hình ảnh còn để một chữ: Em. (Ngươi - TL muốn nói tới mình ở góc phòng XB ý, lúc này TL gọi XB là em nên tui để em nha)

Em? Đây là có ý gì?

Cậu quay trở về giao diện nói chuyện phiếm, nhanh chóng đáp lại một tin nhắn:

【 Mộc Bạch: Được, anh cũng nhớ phải ăn cơm. 】

Cậu căn bản không muốn ra cửa, kỳ thật là rất chán ghét ra cửa, nhưng trước kia Thương Lục luôn lôi kéo cậu ra ngoài ăn cơm.

Cậu chán ghét đi tới nơi nhiều người, nếu không phải có Thương Lục, cậu căn bản sẽ không tới những nơi đó.

【slc:/ mỉm cười /】

Xuyên Bách nhìn y đáp lại hồi phục, mạc danh có chút buồn cười, chẳng lẽ y không biết mỉm cười là dùng để trào phúng sao? Phương thức y đáp lại giống như đúc Thương Lục.

【 Mộc Bạch: Anh chẳng lẽ không biết / mỉm cười / là dùng để trào phúng sao? 】

【slc: A? Tôi không biết....Thực xin lỗi nha Tiểu Bách, tôi không phải cố ý /ủy khuất/ 】

Xuyên Bách nhìn y đáp lại, khóe miệng gợi lên một mạt ý cười, cậu cũng không biết chính mình vì cái gì lại cùng một người xa lạ nói chuyện hăng say như vậy.

Có lẽ là bởi vì y nói chuyện rất giống Thương Lục đi! Không biết thanh âm của y có giống Thương Lục không a?

Trong lòng cậu khẽ nhúc nhích, tự hỏi một hồi lâu rốt cuộc cũng gửi cho y tin nhắn:

【 Mộc Bạch: Ngượng ngùng.....Anh có thể cho tôi nghe giọng nói sao? Tùy tiện nói cái gì cũng có thể! 】

【 Mộc Bạch: Nếu không thể cũng không có việc gì, là tôi quá đường đột! 】

【slc: Có thể nga, không có gì là không thể. 】

Động tác y rất nhanh, một cái lại một cái voice lập tức liền tới đây.

Xuyên Bách hít sâu một hơi, nắm chặt di động, chậm rãi mở ra những voice giọng nói, đặt loa di động ở bên tai.

“Tiểu Bách còn chưa ăn cơm sao? Hiện tại đã giữa trưa, trong một ngày bữa trưa là quan trọng nhất a.”

“Thực xin lỗi, tôi không biết icon kia có ý trào phúng, tôi không có ý tứ trào phúng em.”

“Buổi chiều Tiểu Bách có cái gì kế hoạch không? Tôi có thể cùng em chơi game a.”

Từng câu nói làm Xuyên Bách đỏ hốc mắt.

Vì sao.....Vì sao người này ngay cả giọng nói cũng giống Thương Lục?

Cậu hít hít cái mũi, chậm rãi gửi tin nhắn:

【 Mộc Bạch: Cảm ơn anh, thanh âm của anh rất giống một bạn bè của tôi. 】

【slc: Thật vậy chăng!? Tôi có thể hỏi một chút tên hắn là gì không? 】

【 Mộc Bạch: Hắn là Thương Lục, hắn rất ưu tú, không có người nào hoàn mỹ hơn so với hắn, chẳng qua.....Hắn đã qua đời.....】

【slc:.....Thực xin lỗi, tôi không biết những việc này, nếu em muốn, tôi sẽ luôn nhắn tin với em, được không? 】

Nói xong, hắn lại gửi mấy voice tới đây, ngữ khí ôn nhu quả thực có thể làm Xuyên Bách chết đuối trong đó.

“Em có phải đang khóc hay không? Đừng khổ sở, tôi nghĩ bạn bè em cũng không muốn để em khổ sở...”

“Phải luôn vui vẻ nha, như vậy hắn mới có thể an tâm.”

Nghe giọng nói này, trong lòng Xuyên Bách dâng lên cảm giác chưa từng có.

Người đã chết rồi mới hoài niệm, có ích lợi gì? Thời điểm còn tồn tại không quý trọng mỗi phút mỗi giây cùng hắn ở bên nhau, hiện tại lại nghe thanh âm người khác hoài niệm hắn, quả thực đáng buồn cười.

Từ lúc bắt đầu, chính là cậu không rời khỏi Thương Lục, mà những lời nói mang tính đả thương người đó, cũng chỉ là thử xem hắn có thể sẽ rời khỏi chính mình hay không.....

Nếu ngày đó......Cậu không nói với Thương Lục nói những lời đó, những việc này căn bản sẽ không phát sinh!

Cậu run rẩy thu hồi di động, biểu tình cô đơn.

......Tất cả thật sự không có cách nào trở lại như trước kia, cậu thật sự sẽ không còn được gặp lại hắn.

Ma xui quỷ khiến, cậu lấy di động trong túi ra, run rẩy xuống tay click mở giao diện slc.

Trước đó y gửi voice cho cậu, cậu cũng chưa kịp đáp lại.

slc này......Y thật sự rất giống Thương Lục.....Không phải sao?

Không quan trọng.....Chẳng sợ không thể gặp mặt.....Nghe được thanh âm của y cũng tốt rồi.....

“Cảm ơn anh quan tâm......Tôi là Xuyên Bách.....Nếu không ngại, anh có thể gọi tên của tôi.....”

Hắn click mở giọng nói, thanh âm ôn nhu, là ngữ khí chưa bao giờ có.

“A, thật tốt, bất quá tôi vẫn thích gọi em là Tiểu Bách.”

slc thực nhanh liền đáp lại, thanh âm trầm thấp có từ tính, không khác nhau so với giọng Thương Lục.

Xuyên Bách nắm di động, rũ mi xuống.

Liền tính Thương Lục sống ở di động, cũng không thể gặp mặt.....

Xung quanh thân thể Xuyên Bách đột nhiên xuất hiện một đoàn sương đen, ở giữa ẩn ẩn có một bóng người mơ mơ hồ hồ.

Thương Lục ôm Xuyên Bách, trong mắt chứa đầy ôn nhu.

Tiểu Bách cũng thích mình sao? Thật vui vẻ.....Thật tốt a, lúc này đây, trong mắt Tiểu Bách rốt cuộc chỉ có chính mình....

Sương đen càng hưng phấn, cách thân thể Xuyên Bách càng gần, gắt gao bao bọc lấy cậu.

Người nên biến mất cũng đã biến mất, không còn người có thể gây trở ngại chính mình!

Không phải sao? Chỉ cần là người gây trở ngại hắn cùng Tiểu Bách, liền sẽ biến mất!

Chẳng qua nữ nhân kia cư nhiên chỉ bị dọa điên, thậm chí còn được điều trị chính quy, thật không cam lòng!

Nhất định phải chết mới có thể nha!

“Tiểu Bách, chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau mãi mãi.....Người gây trở ngại, đều phải biến mất...”

Bóng người trong sương đen thấp giọng mở miệng, hắc khí tà ác quanh thân càng đậm, toàn bộ trường học bị giăng đầy bởi mây đen trên không, phảng phất như đắm chìm ở trong bóng tối vô hạn vô biên....