Cùng Boss Trong Game Thần Quái Yêu Đương

Chương 40



Lúc sau Xuyên Bách cũng không biết bản thân mình bị Thương Lục hành hạ như thế nào, chỉ nhớ rõ đang chuyển động thì Thương Lục còn thay nhân cách khác, buộc hỏi cậu ai làm tốt hơn.

Đờ mờ, sao tên này có thể nói như vậy được? Hai nhân cách đều là Thương Lục, trả lời là ai thì cũng có kết cục không tốt, vì thế cậu chỉ có thể gắt gao mím môi, không chịu nói một lời, kết quả đổi lấy chính là càng đau mông hơn thôi.

Sau khi người nằm trên ngừng lại, cậu căn bản không còn sức động đậy, Thương Lục ôm cậu tới trên giường, giúp cậu mặc quần áo, thuận tiện đắp chăn kín đáo.

Rõ ràng là ban ngày, nhưng cậu thật sự rất mệt mỏi, dứt khoát ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì bên ngoài sắc trời đã dần dần tối sầm xuống.

“Thương Lục.....? Thương Lục?”

Xuyên Bách xoa xoa đôi mắt, thử gọi vài tiếng, chỉ là không được đáp lại, cậu cảm thấy có chút kỳ quái, chậm rãi đứng lên đi xuống dưới tầng.

Dưới tầng là một mảnh đen tối, chỉ vang lên tiếng tíc tắc của đồng hồ treo trên vách tường.

Trong lòng Xuyên Bách có chút sợ hãi, nắm chặt tay vịn cầu thang, lòng bàn tay toát ra mồ hôi.

“Thương Lục.....Anh đâu rồi?”

Cậu nuốt một ngụm nước miếng, cẩn thận nhìn xuống tầng, thật sự quá tối, cậu loáng thoáng thấy một bóng người ngồi trên sô pha phòng khách, thân hình rất giống Thương Lục.

Mí mắt Xuyên Bách giựt giựt, từ trong túi lấy điện thoại ra, mở đèn flash, ánh đèn màu trắng chiếu tới phòng khách, cậu bước xuống tầng, nhắm đèn flash tới bóng người trên sô pha, quả nhiên là Thương Lục.

Sắc mặt Xuyên Bách có chút không tốt, trong lòng cư nhiên sinh ra sợ hãi.

“Thương Lục....Anh ngồi ở đây làm gì? Còn không bật đèn nữa.....Rất dọa người.”

Nghe vậy, Thương Lục cũng không để ý tới cậu, hắn vẫn ngồi ở chỗ kia, sắc mặt trắng bệch lại cổ quái, trong miệng luôn lẩm bẩm gì đó.

Xuyên Bách có chút sợ hãi, nhưng vẫn lớn gan đến gần Thương Lục, lúc này cậu mới nghe rõ Thương Lục đang nói cái gì.

“Tiểu Bách là của tôi, là của tôi! Rõ ràng lần này là tôi gặp được em ấy....”

Ngay sau đó như trở thành một người khác, sắc mặt đột nhiên biến đổi, mắt đen điên cuồng, vang tiếng cười ghê rợn: “Mày chẳng qua chỉ là hàng giả, có tư cách gì tranh với tao?”

Vừa dứt lời, sắc mặt của Thương Lục lại thay đổi, nụ cười biến mất, giờ phút này đầy mặt đều là ghen tỵ: “Nếu không có tôi, chỉ sợ ngay cả năng lực rời khỏi tranh anh cũng không có, tôi xuất hiện muộn hơn so với anh, hiện giờ có thể khống chế thân thể của anh, anh không cảm thấy chính mình rất vô dụng sao?”

Sắc mặt Thương Lục đột nhiên trở nên rất kém, mắt đen hiện lên một tia máu lạnh: “Câm miệng! Câm miệng! Em ấy chỉ thích tao! Có tao ở đây, mày đừng mơ tưởng đụng vào em một chút nào nữa!”

Xuyên Bách đứng ở một bên hít một ngụm khí lạnh, môi run run, Thương Lục đây là....Tinh phân?

Xem ra sức mạnh của nhân cách khác trong cơ thể Thương Lục càng ngày càng cường đại hơn, cư nhiên có thể cùng Thương Lục tranh đoạt thân thể, nếu cứ tiếp tục như vậy, chủ nhân cách rất có khả năng sẽ biến mất.

Cậu há miệng thở dốc, trong lòng dâng lên mất mát không biết ngọn nguồn.

“Tiểu Bách....?”

Cảm xúc Thương Lục dần dần ổn định lại nhưng trong mắt đen vẫn có chút hỗn loạn, nghe xưng hô này, hiện tại hẳn là nhân cách “em trai” khống chế thân thể.

Nói thật, Xuyên Bách cũng bị y xoay vòng vòng, tuy nói là hai người dùng chung một thân thể, nhưng tính cách hai người hoàn toàn khác nhau, bọn họ thật sự là một người sao?

Trong lòng cậu sinh ra áy náy, cúi đầu không dám đối diện với tầm mắt y, cậu thậm chí còn cảm thấy chính mình có lỗi với Thương Lục...

“Sao lại xuống đây? Không ngủ thêm một lúc nữa? Chắc hẳn em đã rất mệt.”

“Tôi.....Tôi có chuyện muốn nói với anh, kỳ thật về chuyện trước kia, tôi đã nhớ lại tất cả.”

Xuyên Bách nắm chặt nắm tay, vẫn quyết định phải nói rõ ràng với Thương Lục.

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Thương Lục dần dần biến mất, y giương mắt, Xuyên Bách nhìn không thấu cảm xúc trong mắt y, cậu theo bản năng lùi ra sau hai bước.

Bởi vì hiện tại Thương Lục.....Thật sự rất đáng sợ.

Thương Lục đứng lên, tới gần Xuyên Bách, y nghiêng nghiêng đầu: “Nhớ lại rồi sao? Vậy em thích tôi.....Hay là thích Thương Lục?”

Lưng Xuyên Bách dán sát vào tường, trong lòng run sợ, đây là Tu La tràng?

Còn chưa chờ cậu trả lời, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, người nọ hung hăng phá cửa, hô hấp kịch liệt, Thương Lục một tay kéo cậu ra phía sau, bảo vệ Xuyên Bách.

La Văn còn đang thở hổn hển, giờ phút này gã rất chật vật, cả người đều bị thương, nhưng sát khí trong ánh mắt lại không thể nào che giấu.

Quỷ mới biết hôm nay gã đã trải qua những gì!

Sau khi pháo hôi bỏ rơi gã, gã cũng dứt khoát một mình đi tiêu diệt Thương Lục, mà những đạo cụ trên người gã đều nợ hệ thống, hiện tại tình trạng kinh tế của gã chính là nợ ngập đầu.

Nhưng này thì tính là cái gì? Dù sao cũng không thể rời khỏi trò chơi, thua là chết, gã dứt khoát nợ hệ thống, mua mấy đạo cụ cùng Thương Lục liều chết một lần.

Vốn dĩ tưởng có đạo cụ là thần trợ, vậy mà không nghĩ tới Thương Lục sớm đã có âm mưu, dọc theo đường đi nơi nào cũng là oan hồn lệ quỷ, một đám đều muốn dồn gã vào chỗ chết!

Gã thật vất vả mới đến được nơi này, hiện tại chỉ cần tìm được thi thể Thương Lục liền có thể giải quyết hết thảy! Mà trên đường tới đây, đạo cụ cũng đã tìm ra vị trí thi thể Thương Lục, chính là ở căn biệt thự này!

Gã nắm chặt đao, muốn xông lên liều mạng với Thương Lục, nhưng ánh mắt gã đột nhiên căng chặt, thằng nhãi mặc áo sơ mi đứng phía sau Thương Lục là ai? Còn không phải là pháo hôi à?

Đờ mờ, pháo hôi rời đi khẳng định chính là do Thương Lục, dù sao nó cũng là thủ phạm nhốt Thương Lục vào trong tranh.

Tròng mắt gã chuyển động, sắc mặt có chút lấy lòng: “Thương Lục, hẳn là anh biết rõ mọi chuyện, thằng nhãi Xuyên Bách kia căn bản chính là chết cũng không chết tội, không bằng chúng ta cùng nhau giải quyết nó?”

Xuyên Bách tránh ở sau lưng Thương Lục mà rùng mình, đôi tay có chút run rẩy, theo bản năng nhìn về phía Thương Lục, bước chân lại lùi ra sau hai bước, nhưng Thương Lục lại nắm chặt tay cậu, không muốn để cậu rời khỏi hắn.

Xuyên Bách cúi thấp đầu xuống, trong lòng tràn ra nghi vấn, tại sao La Văn lại biết chuyện cũ của mình và Thương Lục? Vì sao gã phải cố chấp tiêu diệt Thương Lục.....?

Mình chưa bao giờ quen biết gã, nhưng gã lại nhiều lần muốn tiếp cận mình, thậm chí tối hôm qua còn đưa ra thỉnh cầu muốn mình cùng đi tiêu diệt Thương Lục.

Tên La Văn này, quá mức quỷ dị.

Thương Lục thấp giọng cười, nụ cười có chút quỷ dị: “Đúng vậy, có một số việc xác thật cần phải giải quyết....Bất quá.....Người cần giải quyết, hẳn là mày.”

Lời còn chưa dứt, quanh người Thương Lục tràn ra sương đen, những sương đen hóa thành lưỡi dao sắc bén bay tới phía La Văn, gã cắn răng một cái, thầm nghĩ Thương Lục thật sự không dễ lừa, ngay sau đó cũng không cam lòng yếu thế đón lấy, có đạo cụ trợ giúp, thực lực của gã còn cường hãn hơn lúc trước.

Ánh mắt gã quét về phía tầng hai biệt thự, âm thanh đạo cụ nhắc nhở vang lên trong đầu gã:【 Cảm nhận được năng lượng dao động, cảm nhận được năng lượng dao động. 】

Khóe miệng La Văn nở một nụ cười điên cuồng, tránh khỏi công kích Thương Lục, lao về phía tầng hai.

Xuyên Bách đứng ở một bên, nheo mắt, trong lòng cả kinh, không biết vì sao, cậu ẩn ẩn cảm thấy, nhất định là tầng hai có cái gì đó, bằng không La Văn không có khả năng êm đẹp sẽ chạy lên tầng hai.

Không được.....! Cậu cần phải ngăn tên La Văn kia lại!

Thương Lục như biết được tâm tư của cậu, sương đen bao bọc lấy Xuyên Bách, giờ phút này cậu không thể nhúc nhích, Thương Lục nhìn về phía cậu, thần sắc ôn nhu: “Đừng sợ, lát nữa tôi sẽ trở về, ngoan ngoãn chờ tôi.”

Xuyên Bách trừng lớn mắt, liên tục lắc đầu, cậu muốn nắm lấy ống tay áo của y, nhưng tốc độ y quá nhanh, đầu ngón tay chỉ mới lướt qua cổ tay áo y, cậu trơ mắt nhìn Thương Lục cùng La Văn đấu đá trên tầng hai.

Lúc này biệt thự bởi vì công kích của hai người mà trở nên bừa bộn, tầng hai không ngừng truyền đến âm thanh “Bang bang”, mà Xuyên Bách bị sương đen bao lấy, không thể động đậy.

Hốc mắt cậu đỏ lên, dùng hết sức lực toàn thân muốn tránh thoát, sương đen lại càng bao bọc chặt hơn.

“Ai.....Thật là ngu ngốc đến đáng thương.”

Bên tai cậu đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp, là giọng nói trong mơ ngày đó!

“Anh....Anh là ai?”

“Cậu không cần biết ta là ai, cậu chỉ cần biết, ta sẽ giúp cậu.”

Vừa dứt lời, Xuyên Bách chỉ cảm thấy trói buộc trên người được cởi xuống, giọng nói kia lại lần nữa vang lên: “Đi tới căn phòng bị khoá ở tầng hai, nhất định phải bảo vệ tốt căn phòng đó, chìa khóa đã đưa cho cậu, ta chỉ có thể giúp cậu tới vậy thôi.”

“Từ từ! Anh....Anh rốt cuộc là ai? Vì sao lại giúp tôi nhiều lần như vậy?”

Thanh âm Xuyên Bách khô khốc, đáy lòng bức thiết muốn biết chủ nhân của giọng nói này, cậu cảm giác chính mình nhất định cùng người này có liên hệ gì đó!

Chủ nhân giọng nói muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài: “Lúc nào đó sẽ tự gặp mặt, đi trước một bước.”

Trong lòng hắn nhịn không được chửi thầm, sao mấy ngàn năm trước không thấy cậu ta ngốc tới như vậy? Người nam nhân trước kia vốn tùy tiện giờ đây lại bất động đỏ hốc mắt, rất giống một con thỏ.

Tên Thương Lục kia cũng không biết bị cái gì kích thích, cư nhiên biến thành bộ dáng này, thật làm người cảm thấy kinh hãi.

Chủ nhân giọng nói thở dài, biến mất ở trong không gian này.

Xuyên Bách nuốt một ngụm nước miếng, bàn tay mò vào trong túi, quả nhiên, chìa khóa nằm ở trong túi cậu!

Cậu liếc nhìn tầng trên, Thương Lục đang cùng La Văn ẩu đả, khoảng cách hai người cách căn phòng kia khá xa, cậu không biết trong căn phòng kia có cái gì, nhưng cậu nhất định sẽ bảo vệ tốt nó.

Nhớ tới ngày lần đầu tiên cậu tới biệt thự, căn phòng đã bị khóa, sau đó cậu cũng không mở ra, quả nhiên bên trong có bí mật gì đó.

Cậu hít sâu một hơi, nắm chặt chìa khóa, nhanh chóng chạy về phía căn phòng kia.

La Văn ánh mắt sắc bén, lập tức thấy được Xuyên Bách đang mở cửa, âm thanh đạo cụ nhắc nhở lại lần nữa vang lên, ánh mắt gã liếc cái, không tồi, trong phòng kia tuyệt đối có thứ gì đó! Nghĩ xong, gã lập tức chạy tới chỗ Xuyên Bách.

Nhưng Thương Lục không cho gã cơ hội này, lợi dụng khoảng cách, một phen bóp chặt cổ gã, ánh mắt nguy hiểm, đầu ngón tay y nén lại.

La Văn cũng không sợ hãi, gã nở một nụ cười khiêu khích, nhẹ nhàng mở miệng: “Sử dụng đạo cụ.”

Quanh thân gã đột nhiên tản ra ánh sáng vàng kim, rõ ràng là chùm tia sáng nhu hoà, nhưng chiếu vào người Thương Lục lại rất nóng, đầu ngón tay của y bắt đầu đỏ lên, hư thối.

Thương Lục ăn đau, kêu lên một tiếng, thần sắc thống khổ.

Y không biết nhân loại trước mặt này ẩn chứa bí mật gì, trong quá trình đánh nhau, gã sử dụng rất nhiều chú thuật kỳ quái, y chưa nghe qua bao giờ, trong khoảng thời gian ngắn cư nhiên có chút chống đỡ khó khăn.

La Văn thấy thế, biểu tình càng thêm điên cuồng, đây là thời điểm thích hợp để sử dụng những đạo cụ này! Vì để hoàn thành nhiệm vụ, gã nợ hệ thống nhiều tích phân như vậy, tuyệt đối không thể lãng phí!

【 Đạo cụ mà cầu sinh giả sử dụng đã tới mức hạn cao nhất. 】

Cái gì?!

Sắc mặt La Văn biến đổi, nghiến răng nghiến lợi, hệ thống đáng chết, cư nhiên dám hố gã! Thừa dịp hiện tại đạo cụ còn thời hạn, gã cần phải tiến vào căn phòng kia!

Gã muốn tiến vào căn phòng trước mặt Xuyên Bách, cổ tay gã đột nhiên bị ai nắm lấy, lực độ mạnh mẽ làm gã đau đớn.

Vừa quay đầu lại nhìn, vẫn là Thương Lục, nhưng khí thế quanh thân y tựa hồ có chút không thích hợp, trong lòng gã rùng mình, có chút sợ hãi.

“Chơi đủ rồi sao.”

Thương Lục thấp giọng nói, ngữ khí nguy hiểm, mắt đen tựa hồ mờ mịt một cổ hắc khí, tản ra hơi thở còn đáng sợ hơn trước đó.

Ánh sáng trên người La Văn vẫn tồn tại, cho nên gã cũng không sợ hãi, dù sao hiện tại có đạo cụ che chở, gã căn bản không cần lo lắng Thương Lục sẽ làm ra việc gì!

Trên mặt Thương Lục đột nhiên nở một nụ cười, vô cùng dữ tợn, khóe miệng muốn kéo đến sau màng tai.

Hắn không sợ ánh sáng, hung hăng bẻ gãy cổ tay La Văn, trong thoáng chốc gã gào lên tiếng hét thảm thiết, không thể tin tưởng nhìn về phía Thương Lục, đôi tay hắn đã bắt đầu hư thối, nhưng trên mặt hắn vẫn cười điên cuồng, cư nhiên còn bẻ gãy cổ tay mình.

La Văn sợ ngây người, gã không biết đến tột cùng Thương Lục bị cái gì, hắn cắn răng một cái, hung hăng rút tay bản thân ra, sức lực quá lớn dẫn tới cổ tay gã càng đau.

Mặc kệ!

La Văn không hề muốn tiếp tục dây dưa với Thương Lục, trực tiếp hướng tới Xuyên Bách, động tác tàn nhẫn, Xuyên Bách trong lòng cả kinh, vội vàng mở cửa tiến vào trong phòng, một phen đóng sập cửa lại.

La Văn ngây ngốc, pháo hôi này có bệnh à? Vì sao không cho gã vào!?

“Muốn đi vào....? Không đơn giản như vậy đâu. Hiện tại tới phiên chúng ta rồi.”

Thương Lục mang thần sắc ôn nhu, nhưng sương đen quanh người càng đậm, La Văn không biết rõ tình huống, ngay sau đó đã bị Thương Lục nắm lấy cổ, gã giãy giụa, nhưng Thương Lục đã bóp chặt cổ gã xách lên.

Tên Thương Lục này......Đến tột cùng là thứ gì! Hơn nữa.....“Chúng ta” trong miệng hắn là có ý gì?

Biểu tình Thương Lục càng thêm dữ tợn, hai chân La Văn giãy giụa, hai mắt trợn trắng, yết hầu phát ra âm thanh “Ặc ặc”.

Không được.....Gã không thể chết được! Thật vất vả mới tới đây! Gã tuyệt đối không thể dễ dàng chết như vậy!

“A a a! Tao liều mạng với mày!”

La Văn rống lên giận dữ, không biết lấy ra thứ gì từ trong túi, một phen hướng tới trái tim Thương Lục, Thương Lục nghiêng người, né tránh công kích của gã.

Trong mắt La Văn hiện lên một tia giảo hoạt, nhân lúc Thương Lục lộ ra sơ hở, dùng sức tránh thoát khỏi trói buộc của Thương Lục, nhanh chóng đánh úp về phía căn phòng Xuyên Bách đứng.

Cho dù có chết, gã cũng muốn giải quyết Thương Lục!