Cùng Cậu Đi Đến Tương Lai

Chương 46



Hạ Hiểu nghe tiếng gọi, quay đầu nhìn, hóa ra là Hạ Hâm. Cậu ta sau khi chạy ra khỏi con hẻm thì chạy một mạch đến núp sau cái cây gần cổng trường. Vừa nhìn thấy Hạ Hiểu, cậu ta đã muốn bước ra, nhưng thấy Cố Duệ bên cạnh liền sợ hãi rút chân lại. Sau đó thấy bọn họ chuẩn bị rời đi, Hạ Hâm mới lấy hết can đảm bước ra gọi tên cô. Cậu ta chạy đến bên cạnh cô, lén lút nhìn Cố Duệ một cái rồi mới nói:

"Chị, chị có thể, đưa tôi về, được không?"

Hạ Hiểu ngạc nhiên khi nghe lời đề nghị này từ cậu "Đưa cậu về? Ba mẹ cậu đâu?"

"Ba, ba luôn bận việc, chưa bao giờ đưa rước tôi. Mẹ tôi, chiều nay đã cùng Tiểu Ngọc đi dự tiệc sinh nhật của một người bạn rồi."

Ba thật sự chưa bao giờ đưa rước Hạ Hâm sao? Đây không phải là đứa con trai độc nhất của ông ấy à? Sao lại đối xử với cậu ta như vậy?

Hàng loạt câu hỏi chạy trong đầu Hạ Hiểu. Thảo nào Hàn Tuyết Vân luôn làm khó cô đủ kiểu, chắc một phần do Hạ Tĩnh Thiên không dành nhiều thời gian cho gia đình. Ông là mẫu người đàn ông của công việc, trước đây lúc kết hôn với Lâm Tương cũng như vậy. Chẳng qua Lâm Tương rất hiểu chuyện, luôn ở bên cạnh ủng hộ ông, cổ vũ ông, chứ không phải kiểm soát như Hàn Tuyết Vân. Có lẽ cộng thêm việc trước đây Hạ Tĩnh Thiên thấy có lỗi, thường đi tìm Hạ Hiểu, mới khiến bọn họ nghĩ rằng ông là vì cô mới không lo cho gia đình.

"Vậy, cậu không có tài xế riêng sao?"

"Vốn dĩ là có, nhưng hôm qua bị mẹ tôi đuổi việc rồi."

Hạ Hiểu thở dài, quay sang Cố Duệ nói "Hay là, cậu về trước đi, tớ đưa Hạ Hâm về rồi sẽ trở về tiệm mỳ. Về tới tớ sẽ gọi cho cậu."

"Tớ đi cùng cậu."

"Vậy..." Hạ Hiểu vừa định từ chối, nhưng thấy sự kiên quyết trong mắt anh, lời từ chối chỉ có thể nuốt vào trong, thay bằng một câu khác "Vậy cũng được."

Bởi vì tuyến đường về nhà Hạ Hâm với bọn họ khác nhau, nên Hạ Hiểu phải tra xem nên đi xe nào. Bọn họ ở bến chờ xe buýt khoảng 5 phút thì đón được xe. Trên xe hiện tại chỉ có ba người bọn họ. Hạ Hâm ngồi ở phía trước, còn Cố Duệ ngồi cùng Hạ Hiểu ở phía sau. Hạ Hiểu dường như nghe thấy tiếng nấc nhỏ bị đè nén. Ở đây chỉ có ba người, đương nhiên tiếng nấc kia là của Hạ Hâm rồi. Cô lấy từ trong cặp ra một bịch khăn giấy đưa cho cậu ta, nói:

"Mau lau nước mắt đi. Đã là con trai, đừng có gặp chút chuyện khó đã khóc lóc, mất mặt lắm."

Hạ Hâm cầm lấy khăn giấy, lau nước mắt xong thì quay đầu nhìn cô, giọng nghèn nghẹn nói "Nói cứ như chị chưa khóc bao giờ ấy."

"Đương nhiên là có, nhưng ít nhất không giống cậu. Thay vì ngồi đó khóc lóc, sao không tự khiến bản thân mạnh hơn, để người khác đừng bắt nạt mình."

Thấy Hạ Hâm trầm ngâm không nói, cô lại nói tiếp "Cậu có biết tại sao bọn bắt nạt thường tìm đến mấy người như cậu không? Bởi vì các cậu từ nhỏ sống trong sự nuông chiều, yếu đuối, không làm nên chuyện. Mới đánh cậu, cậu đã ngồi yên chịu trận, bị đánh xong thì khóc lóc. Cậu nói xem, sau này ra đời cậu phải sống thế nào, chẳng lẽ định bám váy mẹ cậu mãi à?"

"Chị..."

Hạ Hâm bị nói khích liền tức giận, nhưng cũng không thể mắng ngược lại. Bởi vì Hạ Hiểu nói không hề sai. Cuộc đời cậu, ngoại trừ được Hàn Tuyết Vân dạy phải tài giỏi hơn người khác, nhất là Hạ Hiểu, thì không hề dạy cậu phải tự bảo vệ bản thân. Cứ mỗi lần cậu gặp chuyện, liền chạy về mách mẹ, để mẹ cậu đi giải quyết chuyện. Nhưng cách giải quyết của Hàn Tuyết Vân, lại là dùng tiền ép người, căn bản không làm người ta nể được. Chính vì vậy Hạ Hâm luôn bị người ta ghét bỏ, không có bạn bè.

Từ sau câu nói đó, cả ba lại rơi vào im lặng. Cố Duệ sợ cô tức giận, lại sinh ra buồn phiền, nên luôn nắm tay cô. Đến nơi, hai người lại cùng Hạ Hâm xuống xe, đưa cậu ta về đến tận nhà. Cậu ta nhấn chuông cửa vài cái thì có người ra mở cửa, có lẽ là người giúp việc. Cô ấy cầm lấy cặp của Hạ Hâm, lại nhìn sang hai người, ngập ngừng nhìn sang cậu. Hạ Hâm tuy kiêu ngạo, nhưng cũng không đến nỗi không biết điều, cậu ta quay sang nói với hai người:

"Cảm ơn. Hai người có muốn, vào nhà chút không?"

"Không cần đâu, cũng không còn sớm nữa, chúng tôi về đây."

Hạ Hiểu xoay người rời đi, Cố Duệ liền đi theo phía sau. Hạ Hâm đứng như trời trồng nhìn theo bóng dáng hai người, mặt nghệch ra không biết đang suy nghĩ cái gì. Đột nhiên cậu ta quay sang nói với cô gái kia:

"Chị ấy, hình như cũng không xấu lắm."

Về đến tiệm mỳ, Cố Duệ cũng có thể nói ra thắc mắc của mình "Hiểu Hiểu, lúc cứu Hạ Hâm, cậu đã nghĩ gì?"

"Hả? Sao cậu lại hỏi vậy?"

"Tớ chỉ muốn biết thôi."

"Lúc đầu, có hơi hối hận, nhưng mà sau đó nghĩ lại, cậu ta cũng giống những người trước đây tớ từng cứu thôi, ví dụ như Lục An Hạo."

"Cậu hận bọn họ không?"

Hạ Hiểu mỉm cười, trông có vẻ rất thoải mái "Tớ từ lâu đã không nghĩ đến chuyện này rồi. Vả lại, chuyện này là do người lớn sai, hai đứa trẻ là vô tội. Tớ chỉ hy vọng, hai đứa trẻ đó sẽ sống tốt, đừng giống tớ là được."

Cố Duệ bước đến ôm lấy Hạ Hiểu, vòng tay siết chặt, như muốn đem cô bảo bọc trong vòng tay mình "Hiểu Hiểu, sau này để tớ, trở thành chỗ dựa của cậu, có được không?"

Hạ Hiểu đưa tay lên ôm lấy anh, vùi mặt vào lòng, nhẹ nhàng nói một chữ "Được.".