Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh

Chương 38: Mấy người trộm đồ Nhân viên phục vụ nhìn thứ trước mắt mà sáng ngòi



Nhiều tiền như vậy... Bằng máy tháng tiền lương của bọn họ.

Tô Khuynh Tình ở một bên cười, có tiền đúng là dễ làm việc, Tô Thính Ngôn có khó nhằn như thế nào, không có tiền cũng không có cách nào. …

Một đường Lâm Tích Bạch vừa đi vừa mắng.

“Ra ngoài không coi ngày, vậy mà cũng đụng mặt với bọn họ được, thật là xui xẻo, nghe giọng điệu nhà giàu mới nỗi kìa, thực sự là, sao mà tốt thế chứ.”

“Bỏ đi, nhưng mà bọn họ có nói muốn tham gia tiệc gì đó của nhà họ Lâm, cậu biết đó là ý gì sao?”

Lâm Tích Bạch lắc đầu, “Chắc là tập đoàn Lâm Vũ.”

Hai người vừa muốn ra khỏi cửa, ở phía sau bỗng nhiên nghe thấy, một vài bảo an khẩn cấp đã đi tới.

“Hai người không thể đi.”

Mấy bảo an cùng với mấy nhân viên phục vụ theo sau đi tới.

Nhân viên phục vụ chỉ vào hai người, chắc chắn nói, “Chính là hai người họ, vừa mới rời đi, cửa hàng của chúng tôi liền mất đồ, chắc chắn là bọn họ ăn trộm.”

Hai người lập tức bị bảo an khống chế lại.

Tô Thính Ngôn có chút kinh ngạc, rồi liền hiểu rõ.

` “Chúng tôi trộm đồ? Máy người chắc chắn chứ?”

“Ôi chao” ở phía sau, Lại Mỹ Lâm đang khoanh tay, cùng với Tô Khuynh Tình xem cuộc vui, “Tôi vừa mới nhắc nhở mấy người, hai người kia không xu dính túi, vào xem rồi đi, phải cần thận, bây giờ thì đã thực sự mắt đồ rồi đấy.”

Lâm Tích Bạch nhìn vẻ mặt đắc ý của hai con người hèn hạ đang đứng một bên nhìn kia, nóng nảy, “Mấy người dựa vào đâu mà nói chúng tôi trộm đồ, có camera giám sát sao, tôi muốn kiểm tra camera, nếu không, mấy người chặn tôi lại như vậy, tôi chắc chắn sẽ tố cáo mấy người.”

Tô Thính Ngôn đưa tay ngăn Lâm Tích Bạch lại.

“Tích Bạch, chứng cứ không quan trọng, có vài người muốn làm cậu nhục nhã thôi, cần chứng cứ làm cái gì.”

Lại Mỹ Lâm che miệng cười khẽ, nhìn hai người bị vây vào giữa, còn có nhiều người như vậy đứng một bên nhìn, trong lòng bà ta cực kỳ sảng khoái, “Chuyện này mới xảy ra được bao lâu đâu, muốn chứng cứ cũng đơn giản thôi, soát người hai người họ một chút, xem có thứ gì đó của cửa hàng hay không phải được rồi sao?”

Lâm Tích Bạch kinh ngạc nói, “Soát người? Dựa vào đâu mà soát người, tôi không có trộm đồ, ai cho các người soát.”

Tô Khuynh Tình ở phía sau nhìn mấy người bảo an, vẻ mặt khiếp đảm, “Chị, em biết chị sẽ không trộm đồ, không thì chị để người ta lục soát đi, soát không có, không phải sẽ chứng minh được chị trong sạch rồi sao.”

Tô Thính Ngôn nhìn mấy người này, mánh khóe ngu dốt như thế, cũng đem ra hết rồi.

Xem ra bọn họ thực sự căm thù cô đến tận xương tuỷ.

“Tôi còn cần bị soát người để chứng minh mình trong sạch?

Không cần, tôi không để cho soát, muốn soát như vậy thì bảo cảnh sát tới soát, nếu không, ai dám đụng vào tôi, tôi liền hét tên khiếm nhã” đó.”

*gốc làIR‡3E3, Nhân viên phục vụ đã cầm tiền rồi, cũng rất ra sức lăng nhục hai người ở phía sau.

“Hai người thực sự không biết xấu hổ, từ lúc mấy người bước vào, tôi đã phát hiện rồi, mấy người không mua nổi, còn vòng tới vòng lui trước quây, hai người đều nghèo rớt mồng tơi, còn dám tới quầy hàng của chúng tôi dạo, ngược lại bây giờ còn không có mặt mũi muốn gào lên khiếm nhã rồi? Mấy người gào đi, đồ có giá hơn một trăm vạn đó, mấy người gào, chúng tôi cũng muốn soát.”

“Đúng đó, nhìn hai người nhân mô cẩu dạng” kìa, đúng là bây giờ không thể chỉ nhìn bề ngoài được.”

*nhân mô cầu dạng (A‡#3#3‡#) dịch thành mặt người dạ thú có đc k nhỉ???

“Ngược lại để tôi nhìn xem, vì sao hai người muốn gọi, gọi thì càng nhiều người đến xem, để mọi người xem thử hình dạng người hư hỏng ra làm sao.”

“Mấy người...”

Lâm Tích Bạch biến sắc, ôm lấy Tô Thính Ngôn.

Lễ nào hôm nay bọn họ làm thế nào cũng bị Lại Mỹ Lâm làm nhục sao?

Tô Thính Ngôn nhìn Lại Mỹ Lâm gắt gao.

“Hôm nay mấy người chọc tới tôi, xem ra là đã chuẩn bị tốt để đón nhận hậu quả này rồi?”

Lại Mỹ Lâm thấy có chút sợ hãi, nhưng mà, lúc này bà ta không thể chờ được muốn thấy Tô Thính Ngôn chịu nhục, chuyện sau này, thì cứ để sau này đi, vả lại Tô Khuynh Tình sắp được gả vào nhà họ Lâm rồi, bọn họ còn phải sợ Tô Thính Ngôn sao.

“Gì chứ, chúng tôi cũng không có cách nào, người ta mắt đồ đất tiền như vậy, soát người cô một chút, cũng không quá đáng, không phải cô cũng không có cách nào chứng minh mình không trộm đồ à.”

“Được…”

Lúc này, điện thoại của Tô Thính Ngôn chợt vang lên.

Tô Thính Ngôn thấy, vào ngay lúc này, lại là Lâm Nhứ gọi điện thoại tới.

Cô nhấn nhận máy, chợt nghe thấy Lâm Nhứ dịu dàng hỏi ở bên trong.

“Có còn đau bụng không?”

Vốn là Tô Thính Ngôn không cảm thấy gì, nhưng mà, nghe được giọng của Lâm Nhứ, bát chọt lại thấy có chút tủi thân.

Ở nhà, anh dùng mọi cách che chở cho cô, nếu thấy ở bên ngoài cô chịu nhục như vậy, không biết, trong lòng cũng sẽ đau lòng một chút không?

Mặc dù cô nghĩ, chẳng qua thì những thứ đó là anh gặp dịp thì chơi thôi, nhưng mà vào lúc này, cô cũng vẫn cảm thấy nhớ nhung.

“Không còn đau nữa.”