Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1003: Tôi Thắng Các Anh Rồi



Những lời này của Hạ Tịch Quán thành công gợi lên hứng thú các lão tổng, cũng khơi dậy lòng chinh phục của bọn họ: “Tiểu mỹ nhân quả nhiên thú vị, thật để cho người ta yêu thích không buông tay, được, chúng ta tiếp nhận khiêu chiến của cô!”

“Được, vậy các anh người nào tới ứng chiến trước?”

“Tôi Hạ Tịch Quán cùng một giám đốc trong đó đánh bi-.

Lục Hàn Đình không hề động, nhưng con mắt vẫn rơi trên cơ thể mềm mại của Hạ Tịch Quán, không dời.

Lúc này hai giám đốc đi tới cạnh Lục Hàn Đình: “Lục tổng, anh có muốn chơi vài ván không?”

Một giám đốc khác nhanh chóng trách mắng: “Nói cái gì đó, Lục tổng mang theo tân sủng San San tiểu thư tới, nếu như bồi tiểu mỹ nhân đánh bi-a, San San tiểu thư sẽ ghen đó.”

“San San tiểu thư tuy cũng là một mỹ nhân, thế nhưng đặt lên bàn cân so sánh, vẫn thua kém nhiều lắm.”

“Lục tổng…” Tên giám đốc kia giảm thấp tiếng nói, không có ý tốt cười nói, Anh nhìn tiểu mỹ nhân trên đài kìa, hai chân thẳng tưng như thé, giữa hai chân một điểm chút kẽ hở nhỏ cũng không có, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, tôi có thể bảo đảm, tiểu mỹ nhân trên đài kia là hàng chưa bóc tem đầy!”

Xã giao giải trí giữa đám đàn ông gian không thể thiếu một vài câu đùa đen tối, ánh mắt đám lão tổng lại để trên người Hạ Tịch Quán quá lâu, hiện tại lại buông ra câu đùa dung tục.

Lục Hàn Đình nhìn Hạ Tịch Quán, bây giờ đến phiên Hạ Tịch Quán đánh bi-a, thắt lưng mềm mại cong xuống, cây cơ trong tay nhắm ngay một ổ bi-a năm màu đánh ra ngoài: “ba” một tiếng, bi-a năm màu hoàn mỹ vào động.

Hạ Tịch Quán thắng.

Cô thúc bi-a thật đúng là vừa đẹp vừa ngầu, nhưng Lục Hàn Đình không chú ý đến cái này, anh nhìn tư thế Hạ Tịch Quán cúi xuống, tư thế này khiến bờ mông cô cong lên, vòng eo phía trước bị làn váy buộc quanh thành đồ thị hình chữ S, như điểm thắt vào của bình hoa.

Tư thế này sẽ làm rất nhiều người đàn ông sản sinh ý tưởng tà ác cùng ý niệm trong đầu, muốn đứng sau lưng cô, bàn tay to hung hăng quắn chặt eo cô…

Lục Hàn Đình cầm ly trà lên, uống một ngụm trà, yết hầu nam tính khẽ cuộn, anh nuốt nước trà xuống.

Bộ dạng anh nghiêm trang, áo mũ chỉnh tề là vậy, nhưng trong lòng nghĩ đại khái cũng chỉ có mình biết được, anh cảm thấy… dáng người Hạ Tịch Quán so với ba năm trước càng thêm lả lướt căng mịn.

Lục Hàn Đình liếc tên giám đốc bên người, anh hờ hững cong môi bật cười một tiếng: “Anh nói cô ta còn trinh? Tôi lại dựa vào kinh nghiệm của chính mình bảo đảm với anh, anh nhìn lầm rồi, cô ta tuyệt đối không còn trinh.”

Ba năm nay Lục Hàn Đình chưa từng công khai đến những điểm hẹn như nơi đây, dáng vẻ anh tuần cao ngạo kia cũng rất khó khiến người ta tưởng tượng ra lúc anh nói những câu đùa dung tục sẽ có dáng vẻ gì. Nhưng bây giờ anh lại tới, ngồi ở chỗ này, còn cùng đám giám đốc bên cạnh nói vài câu bàn luận cợt nhã về Hạ Tịch Quán.

Hai gã giám đốc bên người đều hết sức ngạc nhiên, nhìn đi nhìn lại Lục Hàn Đình.

Lục Hàn Đình lại nhìn về phía Hạ Tịch Quán, cô thì trong trắng cái khỉ gì? Cô từng có hai người đàn ông hoặc là càng nhiều hơn, theo anh biết, cô đã mang thai hai lần rồi, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến hai chữ “trong trắng”, nhưng dáng vẻ tiên khí thanh thuần kia chính là dễ dàng mê hoặc lòng người, làm cho tất cả mọi người vì cô khuynh đảo.

Anh đã xem thấu hết trò xiếc của cô!

San San yên lặng ngồi một bên, ban nãy Lục Hàn Đình dọa cô ta sợ không nhẹ nên hiện tại an phận rồi, đồng thời cô ta cũng khẳng định, Lục Hàn Đình cùng Hạ Tịch Quán này khẳng định có có sự gì đó không muốn người biết.

Bây giờ thấy ánh mắt Lục Hàn Đình vẫn dán chặt lên Hạ Tịch Quán, chưa từng dời đi, San San liền ghen ty bóp móng tay vào trong lòng bàn tay.

Cô ta có thể cảm giác được ánh mắt Lục Hàn Đình nhìn Hạ Tịch Quán phần nhiều là âm trầm không rõ, không có thiện ý, nhưng dù thế nào, trong đôi mắt của Lục Hàn Đình chỉ tràn đầy bóng hình Hạ Tịch Quán!

Rất nhanh, đám giám đốc kia đều thua trận, Hạ Tịch Quán cùng bọn họ mỗi người chơi một ván, thế nhưng bọn họ đều thua, cô thắng. . Đọc t𝒓uyện tại ⩶ T 𝒓 𝗨 m T 𝒓 u y ệ n﹒vn ⩶

Hạ Tịch Quán buông cây cơ xuống, cô nở nụ cười sáng rực: “Các vị giám đốc, cảm ơn nhé, giờ tôi thắng máy anh rồi, theo ước định, tôi có thể rời khỏi đây, sau này gặp lại.”

Hạ Tịch Quán nhắc chân rời đi.

“Chờ một chút!” Lúc này một giám đốc không phục đột nhiên lên tiếng gọi Hạ Tịch Quán lại.