Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1020: Linh Hồn Nhỏ Bé Hệt Như Bị Hạ Tịch Quán Câu Đi Rôi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Thiếu chủ, Hạ tiểu thư nhận lời mời đến nhà trẻ giáo dục ngôn ngữ cho trẻ, tôi cảm thấy Hạ tiểu thư đang… tận lực tiếp cận tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia dường như rất thích…

Hạ tiểu thư.”

Lục Hàn Đình không nói chuyện, trực tiếp cúp điện thoại.

Lúc này “keng” một tiếng, Sùng Văn gửi tin nhắn tới.

Lục Hàn Đình mở ra, Sùng Văn gửi tới một tắm hình, là ảnh chụp Hạ Tịch Quán và Lục Thần Dịch.

Dưới ánh mặt trời vàng óng lóa mắt, Hạ Tịch Quán quỳ ngồi, mềm mại không gì sánh được so gương mặt cười với gương mặt nhỏ của Lục Thần Dịch, Tiểu Dịch Dịch luôn luôn lạnh như băng sơn dường như lui đi thờ ơ, trong bàn tay nhỏ nắm khuôn mặt cười thật to kia, có chút ngượng ngùng lại có chút thích nhìn Hạ Tịch Quán, ánh mặt trời soi chiều một mảnh ám áp.



Mục đích của cô là gì?

Lục Hàn Đình cười nhạt, cô lại như vậy, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, cô muốn đánh vỡ cuộc sống yên tĩnh của bố con bọn họ.

Lục Hàn Đình cắt điện thoại, vào biệt thự.

Trong biệt thự.

Lục Hàn Đình về tới phòng ngủ chính, thân cao chân dài đứng lặng trong phòng, anh giơ ngón tay thon dài lên cởi cúc áo, áo sơmi mở rộng, lộ ra lồng ngực to lớn nam tính.

Ngón cái cùng ngón trỏ đặt trên thắt lưng, anh chuẩn bị cởi dây lưng vào phòng tắm tắm gội, nhưng lúc này bên tai vang lên tiếng thím Triệu kinh hô: “Tiểu thiếu gia, mau mở cửa, để thím Triệu tắm cho cậu! Tiểu thiếu gia!”

Dây lưng mới vừa cởi ra một nửa “xoát” một cái buộc trở về, ngũ quan anh tuấn bình tĩnh, trong môi mỏng bật ra một tiếng chửi, thằng nhóc này, lại gây sự cho ông đây!

Trong lòng anh tức giận, ba năm nay anh vừa làm bó vừa làm mẹ nuôi lớn cậu, hiện tại Hạ Tịch Quán vừa trở lại, chỉ tặng cậu một cái mặt cười rẻ rúng kia, hồn của cậu lại như thể bị Hạ Tịch Quán câu mắt.

Thực sự là nuôi ong tay áo mà.

Vừa rồi ở trên xe cậu xem anh thành tài xế, có bản lĩnh thì ở trước mặt mẹ cậu bày ra dáng vẻ CEO như vậy đi!

Lục Hàn Đình ra phòng, đi tới phòng Lục Thần Dịch sát vách.

“Tiên sinh, tiểu thiếu gia không cho tôi tắm cho cậu ấy, còn khóa cửa phòng.” Thím Triệu lo lắng nói.

Bàn tay rõ ràng khớp xương của Lục Hàn Đình đặt trên chốt cửa, muốn mở cửa nhưng bên trong khóa trái.

Một tay chống nạnh, anh duối lưỡi liếm đôi môi mỏng khô ráo, giọng trầm thấp lộ ra một uy nghiêm sắc bén: “Lục Thần Dịch, mau mở cửa, có phải muốn bố đạp cửa phòng con không?”

Bên trong vẫn không mở.

Con mẹ nó!

Lục Hàn Đình giơ chân lên, “oanh” một tiếng đạp tung cửa phòng.

Tiếng vang ầm ầm truyền khắp cả tòa biệt thự, mang theo khí tràng và tức giận mạnh mẽ, để lòng người run sợ.

Trong phòng khách vài người làm nữ trẻ tuổi len lén nhìn lên, lan can khắc hoa trên lầu, đèn treo thủy tinh lấp lánh, đều là những nội thất khiêm tốn mà xa hoa, lọ rõ thân phận và địa vị vô cùng tôn quý của chủ nhân.