Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1040: Bố Bị Một Con Cún Nhỏ Không Nghe Lời Căn



Thế nhưng cô lại không dám từ chối, sợ chọc giận anh, anh lại mang Dịch Dịch đi.

Hạ Tịch Quán chau hàng mày thanh tú, thừa nhận nụ hôn của anh, lần này anh không thô bạo gặm cắn cô, nhưng vẫn như cũ không dịu dàng, như mưa rền gió dữ gột rửa khoang miệng cô, giày xéo cánh môi mềm mại.

“Lục Hàn Đình, được rồi… Dịch Dịch và thím Triệu sắp xuống đó…” Bàn tay nhỏ bé Hạ Tịch Quán chống lên lồng ngực to lớn của anh, bắt đầu khẽ giãy giụa.

Lục Hàn Đình cảm thấy âm thanh của cô mềm nhũn, có chút nửa chống cự, nửa nghênh đón, ba năm nay anh dựa theo bộ dáng của cô đi tìm phụ nữ, giọng của đám phụ nữ: kia đều mềm mại, nhưng vẫn khó nghe, kiểu cố ý ỏn ẻn làm anh chán ghét.

Chỉ có cô, từ trong xương tràn ra mềm mại như nước, nhu mì lại thơm ngát, khiến anh cảm thấy hoạt sắc sinh hương.

Lục Hàn Đình ôm cô hôn, bàn tay to rơi trên eo nhỏ của cô, lục lọi trên dưới, sau đó nhíu mày khàn giọng hỏi: “Có phải cố ý hay không?”

“Cái gì?”

“Mặc đồ gì thế này, tay không duỗi vào được…”

Con ngươi Hạ Tịch Quán co rụt lại, không nghĩ tới anh ở trong phòng khách nhà mình cứ muốn làm gì thì làm như vậy, hơn nữa lần trước ở hội sở Đề Hoàng không phải anh chê cô bẩn, không muốn hôn cô ư?

Vậy bây giờ người đàn ông ôm cô hôn là ai?

Lúc này trên lầu truyền tới tiếng bước chân, còn có giọng thím Triệu: “Tiểu thiếu gia, nhiệt kế ở chỗ này, đi, chúng ta xuống lầu thôi!”

Thím Triệu mang theo Tiểu Dịch Dịch xuống lầu.

Toàn bộ dây thần kinh Hạ Tịch Quán căng thẳng, lúc này cô dùng sức thôi đẩy anh: “Lục Hàn Đình, con trai tới…”

Hai chữ “con trai” này bật ra một một cách tự nhiên lại vô cùng thân thiết, ánh mắt Lục Hàn Đình trầm xuống, cánh tay có lực như sắt giam cô vào lòng mình, vẫn như cũ hôn cô.

“Tiểu thiếu gia, có phải con thích cô giáo Hạ không, cô giáo Hạ đêm nay ở lại với con, con chắc rất vui nhỉ!”

Tiếng bước chân trên lầu càng ngày càng gân, thím Triệu và Tiểu Dịch Dịch đã sắp xuống lầu.

Dưới tình thế cấp bách, Hạ Tịch Quán mở miệng, dùng sức cắn khóe môi Lục Hàn Đình.

Lục Hàn Đình bị đau, nhanh chóng buông tay.

Một giây kế tiếp thím Triệu liền dẫn Tiểu Dịch Dịch xuất hiện trong tầm mắt, Tiểu Dịch Dịch nhanh chóng chạy xuống tới, đưa nhiệt kế cho Hạ Tịch Quán.

Hạ Tịch Quán cảm giác mặt mình nhát định đã như lửa thiêu rồi, nhìn đôi mắt không hiểu gì của Tiểu Dịch Dịch, lại nghĩ tới vẻ ác liệt của Lục Hàn Đình ban nãy với cô, cô không cách nào giữ bình tính được.

Lúc này Tiểu Dịch Dịch ngẳng đầu, vươn ngón tay út chỉ chỉ khóe môi Lục Hàn Đình, nghi ngờ hỏi: “Bố, môi bó bị gì vậy?”

Lục Hàn Đình đã đứng lên, thân thể đồ sộ đứng nghiêm, một tay đút trong túi quần, vừa rồi Hạ Tịch Quán cắn anh một ngụm, tuy không cắn nát, nhưng đã lưu lại một dấu răng.

Lục Hàn Đình quét mắt khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Hạ Tịch Quán, thuận miệng đáp một câu: “Ban nãy bị một con cún nhỏ không nghe lời cắn phải.”

Nói xong, anh nhắc đôi chân dài lên lầu.

Thím Triệu đang từ trên thang lầu xuống tới, bà đã sớm thấy được mờ ám giữa hai người, tuy bà không thầy được hai người ôm nhau, nhưng dáng vẻ hai người như vội vàng tách ra kia, Hạ Tịch Quán cúi đầu, khuôn mặt kia đã đỏ như tôm luộc, mà cà – vạt nơi cần cổ Lục Hàn Đình đã buông thỏng, trong đuôi mắt hẹp dài đều là phong tình của người đàn ông thành thục, hơn nữa dấu răng ái muội nơi khóe môi, cả người có một cảm giác rất không bình thường.

Mặc dù thím Triệu đã là người từng trải rồi, nhưng nhìn ông chủ như vậy, khuôn mặt già thím Triệu cũng đỏ lên, không cách nào nhìn tiếp.

Tiểu Dịch Dịch là người đơn thuần nhát, cậu nghỉ ngờ nhìn phòng khách, không có con cún nào mà bố nói mà, cậu nhìn về phía Hạ Tịch Quán: “Cô giáo tiên nữ, ban nãy bố con bị con cún nhỏ cắn, cô có thấy con cún không nghe lời kia không ạ?”