Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 130: Ăn khuya



Hạ Tịch Quán sợ hét toáng lên: “Ma, có mai”

Lúc này, “tách”

một cái, đèn bật lên, ánh đèn mờ nhạt đổ xuống.

Hạ Tịch Quán nhìn rõ con quỷ trước mặt, à không, không phải quỷ, mà là người đàn ông không làm gì, chỉ nằm ngủ trong phòng thuốc.

Hạ Tịch Quán nhìn anh ta, người này rất trẻ, khoảng 22 tuổi, cực kỳ đẹp trai, khí chất thanh tú sạch sẽ, giống như công tử ngọc đi ra từ trong truyện tranh.

“Sao… sao anh đi đường không có tiếng vậy, tôi bị dọa gần chết.”

Đôi mắt đen của thanh niên rất lạnh, không nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn cô rồi về cái ghế của mình, ngủ tiếp.

Anh ta ngủ một ngày chưa đủ à? Với lại, anh ta không nói vì… bị câm? Hạ Tịch Quán cảm thấy thanh niên này cứ là lạ, nhưng cô nhanh chóng chuyển tầm mắt, bắt đầu xem 12800 loại dược liệu kia.

Học trò giỏi cũng phải thức đêm khổ học, tất cả thiên phú đều cần có những nỗ lực, cố gắng phía sau, trên đời này không có lối tắt nào cả.

Hạ Tịch Quán bắt đầu nhớ những dược liệu này, nhưng hôm nay cô quá mệt mỏi rồi, ngồi trên ghé nghỉ ngơi một lát rồi ngủ mắt.

Cả phòng thuốc yên tĩnh.

Thanh niên đang ngủ gật tỉnh dậy, anh ta mở bừng mắt, lấy một quyển sách y ra chậm rãi xem.

“Nhị thiếu.”

Lúc này, một thuộc hạ áo đen đi tới: “Đây là bữa khuya ngài yêu cầu.”

Thuộc hạ cung kính dâng lên… một hộp mì ăn liền.

Thanh niên không ngắng đầu, lạnh nhạt nói: “Đi xuống đi.”

“Nhị thiếu, Hải Thành này có không ít đồ ăn ngon, tuy kém xa các đầu bếp ở Đế Đô nhưng cũng ngon hơn mì ăn liền, cậu ăn mì gói thường xuyên, nếu phu nhân biết, nhất định sẽ đau lòng, với lại… nhị thiếu đã về nước một thời gian, cũng nên về nhà đi… chứ?”

Thuộc hạ cần thận quan sát sắc mặt thanh niên.

Thanh niên vẫn không ngắng đầu: “Đi xuống.”

Thuộc hạ nhanh chóng chạy mắt.

Thanh niên mở xem sách y trong tay, chắc hẳn cảm thấy nội dung trong sách không thú vị nên vứt sách ra, đứng dậy, đi tới bên cạnh Hạ Tịch Quán.

Cô gái đeo mạng che mặt, vì quá mệt mỏi mà chìm vào mộng đẹp, mái tóc dài đen nhánh xõa bên má, thêm chút mềm mại.

Thanh niên đưa tay, muốn tháo mạng che của cô.

Nhưng đúng lúc này, chuông điện thoại du dương vang lên, Hạ Tịch Quán có điện thoại.

Thanh niên hạ mi nhìn điện thoại Hạ Tịch Quán để trên bàn, màn hình nhấp nháy ba chữ “Lục tiên sinh”

Thanh niên chậm rãi thu tay lại.

Hạ Tịch Quán bị chuông điện thoại đánh thức, cô ngồi dậy, thanh niên ngủ ở kia dã biến mắt.

Lục tiên sinh gọi điện tới.

Hạ Tịch Quán nhanh chóng cầm điện thoại nhận cuộc gọi: “Alo, Lục tiên sinh à.”

Tiếng nói trầm thấp giàu từ tính của Lục Hàn Đình chậm rãi truyền qua điện thoại: “Sao nghe máy của anh chậm thế, nếu chậm hơn chút nữa, anh cảm thấy mình đi bắt gian là vừa.”

“Sức tưởng tượng của Lục tiên sinh thật phong phú, giờ em đang ở viện nghiên cứu, lúc nãy mệt quá mà ngủ gật mắt, anh cũng muốn so đo chuyện này với em hửm?”

Cô dùng “hửm’, giọng thiếu nữ ngọt ngào hơi nâng lên, cực kì nũng nịu, là bắt chước cách nói chuyện lúc thường của anh.

Lục Hàn Đình mỉm cười, nhỏ giọng dịu dàng: “Anh đón em nhé?”

“Không cần, anh không phải qua đón em đâu, chắc anh xem tin rồi, ba ngày nữa, chủ nhiệm Chu sẽ khảo sát em, mọi người đều đang hóng trò cười của em đấy, em phải tăng cả chăm chỉ học, không thể cho bọn họ khinh eml”

Lục Hàn Đình không ép nữa, anh chuyển chủ đề, giọng nói tùy ý: “Hôm nay có quen anh đẹp trai nào không, nghe nói Xu Mật có rất nhiều anh đẹp trai gia cảnh tốt…”

Hạ Tịch Quán cảm thấy, không chỉ hành xử mạnh mẽ, ý chiếm hữu của Lục Hàn Đình với cô cũng rất mạnh me.

Cô vẫn luôn nhắn mạnh muốn tự báo thù, anh thả cho vô tự do, nhưng khống chế tất cả các bạn bè giới tính nam xung quanh cô rất chặt.