Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1470



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bà bà hít vào một ngụm khí lạnh, bà đọc tới tới đọc lui hàng chữ này rất nhiều lần, lập tức trong hai mắt của bà nhanh chóng cuốn lên bão táp.

Bà bà đi, Lục Hàn Đình nhìn vê phía Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, em có cái gì… muốn nói với anh không?”

Anh đã phát hiện rồi, ánh mắt Hạ Tịch Quán chột dạ né tránh, lắc lắc đầu nhỏ: “Không có, anh muốn nghe cái gì nha~.”

Lục Hàn Đình thấy dáng vẻ cô không muốn nói, cũng không miễn cưỡng, nhưng anh chậm rãi híp đôi mắt thâm thúy nhìn thoáng qua hướng bà bà rời đi, sau đó vươn bàn tay lần nữa chộp bàn nhỏ mềm của cô vào lòng bàn tay của mình: “Đi thôi, dẫn em đi ăn bữa tiệc lớn.”

“Chờ một chút.” Hạ Tịch Quán lên tiếng.

“Lại thế nào nữa?”

Hạ Tịch Quán lấy điện thoại của mình ra: “Lục tiên sinh, anh làm con trai kiểu gì thế, về động thái của bố mẹ anh anh cũng không chút quan tâm nào, cẩn thận bọn họ thực sự ly hôn!”

Lục Hàn Đình không tin, anh hiểu bố mình, Lục Tư Tước chắc chắn sẽ không ly dị.

Lục Hàn Đình rủ mí mắt anh tuần nhìn Hạ Tịch Quán bên người, chỉ thấy cô gái lấy điện thoại ra, đầu ngón tay chọc chọc trên màn hình, tìm ra số điện thoại của mẹ anh, sau đó gọi.

Trong lòng anh mềm rối tinh rối mù.

Anh biết trong khoảng thời gian này cô đang bôn ba vì chuyện của Lục gia, bởi vì Lục gia đều là người anh yêu, cho nên cô cũng yêu những gì anh yêu.

Trước đây khi chưa gặp Hạ Tịch Quán, anh nghe người xung quanh nói, tất cả tình yêu đều sẽ từ tình yêu cuồng nhiệt biến thành nhạt nhẽo, nhưng sau khi gặp Hạ Tịch Quán, tất cả nùng tình mật ý từ ban đầu đều từ từ sáp nhập vào trong sinh mệnh của anh, so với tình yêu cuồng nhiệt anh càng hướng tới tình yêu bình lặng dài lâu, luôn cảm thấy có cô bên người, anh mới thật sự hoàn chỉnh.

Lục Hàn Đình vươn cánh tay từ phía sau ôm thắt lưng mềm của cô, sức lực lớn đến độ hận không thể khảm vào cô trong cốt nhục mình, anh chôn khuôn mặt tuấn tú sâu trong cổ cô rồi cọ xát, dùng chút râu dưới chiếc cằm kiên nghị cà cà lên da thịt mềm mại của cô.

Hạ Tịch Quán vừa đau vừa nhột, cười né tránh: “Lục tiên sinh, đừng quậy mà, tránh xa em một chút.”

“Không muốn!” Lục Hàn Đình dính vào trên người cô, giờ’ khắc này trong bể người qua lại không dứt anh để mặc mềm mại cùng tham luyến của mình, ôm cô thật chặt vào trong ngực.



Hạ Tịch Quán ở trong lòng anh từ chối vài lần, thế nhưng cánh tay anh cứng như vòng sắt, cô tránh thế nào cũng không được, cô chỉ đành ngoan ngoãn ở trong lòng anh: “Lục tiên sinh, đứng đắn một chút, có người đang nhìn kìa.”

“Vậy em đừng nhìn họ, nhìn anh này.”

“.. Em đang gọi điện thoại cho mẹ anh, cẩn thận em gọi mẹ anh về đánh anh đó.”

Lục Hàn Đình nhéch đôi môi mỏng, anh biết mẹ mình yêu thương Hạ Tịch Quán như con gái ruột, chỉ cần Hạ Tịch Quán mở miệng, mẹ anh sẽ thực sự đánh cô.

“Ngoan nào, Quán Quán, đừng giày vò chính mình, mẹ anh đánh anh, đau lòng còn không phải là em?” Người nào đó tràn đầy lý lẽ nói.

*“..” Hạ Tịch Quán trực tiếp không nói với anh nữa.