Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 150: Anh có bao nhiêu người phụ nữ



Toàn trường trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều nín hơi chờ đợi đáp án của Diệp Linh.

Nhưng Diệp Linh còn chưa nói ra, bộp một tiếng, có người ném bài trong tay ra.

Mọi người giật nảy mình, nghe thấy tiếng động liền quay lại thì thấy Cố Dạ Cẩn ném bài trong tay ra.

Có Dạ Cần rít một hơi thuốc, dưới làn khói lượn lờ nhẹ nhàng nhìn Tôn thiếu một cái, hờ hững nói: “Có ý gì vậy, bài của tôi còn chưa lật ra, không muốn cho tôi chơi à?”

Mọi người cúi đầu nhìn xem, lá bài trong tay Cố Dạ Cần là cây A.

A chính là 1, là lá bài nhỏ nhát, của Diệp Linh là 2.

Thì ra người có lá bài nhỏ ván này là Cố Dạ Cần, chuyện này có chút lúng túng.

“Cố thiếu, tôi… tôi không có ý này…”

Tôn thiếu cười ngượng ngùng nói.

Cố Dạ Cẩn chặn ngang lời Tôn thiếu: “Dựa theo quy tắc trò chơi, câu hỏi này để tôi trả lờ, lần đầu tiên của tôi… đã không còn rồi.”

Bầu không khí có chút xấu hổ, không ai nói chuyện, Hoáắc Tây Trạch cười ha hả: “Anh đúng là không thú vị rồi, là vì Diệp mỹ nhân nên mọi người mới muốn biết, chứ anh Dạ Cần năm nay đã 26 tuỏi rồi, dùng cọng tóc cũng có thể đoán được anh không còn lần đầu nữa rồi.”

Lập tức cũng có người phụ họa theo: “Đúng thế, nếu như Cố thiếu vẫn còn lần đầu tiên thì chẳng nhẽ là một chàng trai ngây thơ à?”

Bầu không khí lại nóng lên, có người lên tiếng: “Vấn đề này không tính, Cố thiếu, có bản lĩnh thì nói cho chúng tôi biết người phụ nữ đầu tiên của anh là ai2”

Hoáắc Tây Trạch trợn trắng mắt, đúng là đồng đội ngu như heo, mặc dù anh không dám xác định người phụ nữ đầu tiên của anh Diệp Cẩn có phải Diệp Linh hay không, nhưng vấn đề này quá nhạy cảm rồi.

Hoắc Tây Trach vỗ một cái xuống bàn, lớn tiếng cười nói: “Không được, đã chơi nói thật hay mạo hiểm thì phải chơi thật kích thích, anh Dạ Cần, mau nói cho bọn em biết anh có bao nhiêu người phụ nữ.”

Có Dạ Cần từng có bao nhiêu người phụ nữ.

Hạ Nghiên Nghiên cùng Hoắc Tuyền đều nhìn về phía Cố Dạ Cần.

Diệp Linh bên phía đối diện cũng ngước mắt lên, đôi mắt ngập nước nhìn thẳng anh, tựa hồ cũng thấy hứng thú với vấn đề này.

Cố Dạ Cần rít thêm một hơi thuốc, sau đó ánh mắt nhìn sang, như có như không liếc Diệp Linh một cái.

Cố Dạ Cẩn: “26 năm nay tôi chỉ có duy nhất một người phụ nữ.”

Tất cả mọi người đều sợ ngây.

“Cố thiếu, anh muốn dạng phụ nữ gì chẳng có, tôi nói chứ, nếu như không trải qua phong hoa tuyết nguyệt thì không thể tìm thấy nửa kia thích hợp nhất với mình.”

“Tôi nghĩ là Cố thiếu không phải thích người phụ nữ đó đâu, chỉ là đã có nhiều trải nghiệm với người đó nên khó mà quên được chuyện cũ thôi.”

Cố Dạ Cần không nói gì.

Hạ Nghiên Nghiên cùng Hoắc Tuyền đều quay sang nhìn Diệp Linh, hai người bọn họ đều biết Cố Dạ Cần có một người phụ nữ, đó chính là Diêp Linh.

Nhưng bọn họ không hè biết Cố Dạ Cần chỉ có một mình Diệp Linh, có nghĩa là Diệp Linh người phụ nữ duy nhát của Cố Dạ Cần.

Ván thứ hai bắt đầu, mỗi người lại được nhận một lá bài, người có lá bài lớn nhất là một phú nhị đại, lá nhỏ nhất thuộc về… Cố Dạ Cần.

Có Dạ Cẩn lại thua.

“Cố thiếu, xin lỗi nhé, lần này tôi chọn mạo hiểm, tôi muốn Có thiếu chọn 1 trong ba số 3,8,9 rồi đi hôn người đó.”

Hoắc Tuyền giật mình trong lòng, cô ta mở lá bài ra, là số 3.

Của cô ta là số 3.

Lúc này Hạ Nghiên Nghiên cũng lật bài ra, là số 8.

Còn lá bài số 9.

Có người kêu lên, số 9 là Diệp mỹ nhân, Diệp mỹ nhân cầm lá số 9.