Lục Nhân Nhân nói tiếp: “Tịch Quán, trong thâm tâm cháu rõ hơn ai hết, Hàn Đình có tính chiếm hữu khủng khiếp và mong muốn kiểm soát cháu. Ngay cả khi cố gắng kiềm chế bản thân, nó vẫn không thể chịu được cháu tiếp xúc quá nhiều với bên ngoài. Tình yêu của cháu chỉ nuôi dưỡng lòng tham của nó, làm cho nó càng thêm được đằng chân lân đằng đầu, gió thổi cỏ lay vụ vơ một chút thôi là nó đã vô căn cứ nghi ngờ cháu, thậm chí còn tệ hơn."
"Hàn Đình tàn nhẫn hơn bất cứ ai, tâm lý nó cực kỳ bạo lực. Ở góc độ khác, cháu có nghĩ đến nó lái xe như vậy là để tự sát không, hôm nay nó chớp mắt đã muốn tự sát, ngày mai đã có thể giết cháu, Tịch Quán, đến tột cùng cháu có biết cháu đang cạnh một con quỷ không?"
Hạ Tịch Quản không quay đầu lại, thật lâu sau cô mới khẽ nói: "Nói xong chưa?"
"Tịch Quản, chẳng lẽ cháu thật sự không chút mò nào với tên ác quỷ này thế nào lớn lên ư, lẽ nào cháu không muốn chân chính hiểu thấu nó, yêu một người chẳng phải là muốn hiểu rõ toàn bộ con người người đó sao, ngày mai ở quán cafe, bác chờ cháu." Nói xong, Lục Nhân Nhân xoay người rời di.
Lục Nhân Nhân rời đi, Hạ Tịch Quán ở đó rất lâu không nhúc nhích.
Lục Hàn Đình ở phòng bệnh xử lý ít tài liệu, thư ký Nghiêm Kiên đến đây báo cáo một số việc khẩn cấp của công ty, đợi Nghiêm Kiên đi rồi thì Hạ Tịch Quán cũng đã về.
"Lục phu nhân, em đi đâu thế, sao lại lâu thế?"
Hạ Tịch Quản ngước mắt lên, Lục Hàn Đình Đình dựa vào đầu giường, trên tay anh cầm một tờ báo tài chính toàn bộ là tiếng Anh, ảnh mắt cũng không đặt trên người cô, như là thuận miệng hỏi.
"À, hồi nãy em gọi điện thoại với Song Song."
Ngón tay đang cầm tờ báo của Lục Hàn Đình ngừng lại, mí mắt tuần tú khẽ động, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, anh vươn tay nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô kéo mạnh, Hạ Tịch Quán trực tiếp ngã vào trên bắp đùi rắn chắc của anh.
"Lục tiên sinh, anh làm sao vậy? Trên người anh có vết thương, thế này rách ra mất." Hạ Tịch Quản nhanh chóng chống tay vào lỗng ngực rắn chắc to lớn của anh, muốn đứng dậy kiểm tra vết thương trên người anh.
Lục Hàn Đình bá đạo ôm lấy vòng eo thon mềm mại của cô không cho cô nhúc nhích, đôi mắt híp sâu của anh dùng trên mắt cô: “Lục phu nhân, từ lúc nào mà em học được nói dối thé?"
Trái tim Hạ Tịch Quán nhảy dựng, lẽ nào anh biết được gì rồi?
Nhìn ánh mắt hoảng hốt của cô gái, Lục Hàn Đình nhếch môi mỏng cười: "Em không muốn ngồi trên đùi anh là vì sợ vết thương của anh hở ra, hay là vì sợ anh... tiếp tục chuyện lúc nãy vẫn chưa làm xong?"
Gánh nặng trong lòng Hạ Tịch Quản liền được buông nhẹ, cô hờn giận liếc anh một cái: “Nghiêm túc chút đi Lục tông, trong tay anh còn đang cầm tờ báo tài chính đấy!"
"Em gọi anh tiếng Lục tổng này khiến anh cứ cảm giác tội lỗi khi lén lút với nữ nhân viên ấy."