Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 98: Anh đã có lục phu nhân



Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực vừa rút lui, yết hầu Lục Hàn Đình khẽ động vài cái, sau đó giơ tay cởi cúc áo sơ mi.

Bây giờ anh không muốn làm gì cả, chỉ muốn giống tối hôm qua, bế cô về phòng, kéo rèm xuống, đề cô lên đùi mình mà hôn thắm thiết.

Lúc này giọng của Hạ Tịch Quán vang lên: “Bà nội, tối nay cháu không ăn cơm ở nhà đâu, cháu có một người bạn thân hôm nay mới về, lát nữa cháu phải tới sân bay đón cậu ấy.”

Lục lão phu nhân lập tức nói: “Được thôi Quán Quán, vậy bà bảo lái xe đưa cháu đi, nếu như bạn cháu không ngại thì cứ tới đây ở hai ngày với cháu cho vui.”

“Vâng bà nội, tâm ý của bà cháu sẽ truyền lại.”

Lúc này Lục Hàn Đình đi qua, tay cầm chìa khóa xe: “Anh đưa em tới sân bay.”

“Không cần đâu…”

Hạ Tịch Quán định cự tuyệt.

Lục Hàn Đình liền nhìn cô một cái.

Hạ Tịch Quán không muốn biểu lộ cảm xúc khác thường hoặc cãi nhau trước mặt bà nội, tính tình cường thế của anh nói đưa thì nhất định sẽ phải đưa, cô không thể kiên trì tiếp được.

“Ừ, vậy em cảm ơn.”

Sau khi hai người đi, quản gia Phúc thì thầm nói: “Lão phu nhân, tôi thấy hôm nay thiếu gia với thiếu phu nhân hơi là lạ.”

Lục lão phu nhân cầm đũa, nhìn bác Phúc một chút: “Ông nhìn đi, đêm nay Quán Quán không về, chờ thiếu gia nhà ông đi tìm vợ thôi.”

Bác Phúc nhìn Lục lão phu nhân cười trên nỗi đau của người khác: “Bà là bà nội của cậu ấy mà?”

Hạ Tịch Quán bước lên chiếc xe Rolls-Royce của anh, ngồi ở ghề lái phụ.

Chiếc xe sang trọng chậm rãi hòa mình vào dòng xe cộ phồn hoa tấp nập Hạ Tịch Quán quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa, buổi tối ở Hải Thành thật đẹp.

Lúc này Lục Hàn Đình mới mở miệng: “Có phải em vì chuyện 120 triệu kia mà tức giận với anh không?”

“Không phải đâu, tiền là do anh kiếm, em có góp được chút sức nào, càng không có quyền can thiệp vào việc sử dụng của anh.”

“Nếu như anh nói giữa anh với Hạ Nghiên Nghiên không hề xảy ra chuyện gì, anh cũng không hề quen biết cô ta, chỉ mới gặp máy lần, thì em có tin hay không?”

Hạ Tịch Quán quay đầu nhìn sang phía Lục Hàn Đình đang lái xe: “Lục tiên sinh, ý anh muốn nói cho em biết là mị lực của Hạ Nghiên Nghiên rất lớn, hay là em nên chê anh là kẻ ngốc nhiều tiền, ném ra 120 triệu mà vẫn chưa được lên giường.”

Đôi mắt hẹp dài của Lục Hàn Đình khẽ lạnh xuống, giọng nói trầm thấp răn đe: “Lục phu nhân, em có thể tức giận, hờn dỗi với anh, nhưng đừng có nói lung tung, anh muốn lên giường với ai em không phải không biết.”

Hạ Tịch Quán xoay đầu lại, không nhìn anh nữa.

Chiếc xe xa hoa lại rơi vào yên tĩnh.

Lục Hàn Đình tiếp tục nói: “Hạ Nghiên Nghiên đã từng cứu anh, anh đã đồng ý với cô ta ba chuyện, đầu tiên là đưa cô ta vào Thánh Lê Viện nước F, chuyện thứ hai là bơm tiền 120 triệu cho Hạ thị.”

Hạ Tịch Quán vén lọn tóc sang bên tai, sau đó môi đỏ khẽ cong lên trào phúng: “Nói như vậy, chỉ cần là yêu cầu của Hạ Nghiên Nghiên thì anh sẽ không cự tuyệt à.

Ơn cứu mạng mà, cũng dễ hiểu, chẳng qua nếu như ngoài dự đoán, yêu cầu thứ ba của Hạ Nghiên Nghiên là muốn anh cưới cô ta thì sao?”

Lục Hàn Đình nhìn đường cong nửa bên mặt thanh tú của cô: “Anh đã có Lục phu nhân rồi, làm sao lại cưới được nữa, hay là em lại muốn tặng anh cho người phụ nữ khác, không cần anh nữa thế?”