Cùng Chong Đèn Bên Cửa Sổ Phía Tây

Chương 20



Edit: Nynuvola

Triệu Vô Sách rụt rè: "Hoàng huynh cứ ăn đi, đệ vô phúc hưởng thụ."

Hắn vào nhà tù, cũng không ngồi xuống, chỉ khom người đứng một bên, tựa hồ nô tài đang hầu hạ Triệu Vô Thần.

Triệu Vô Thần nhìn lướt qua hắn, không để bụng, tùy tay mân mê gương mặt của mỹ nhân, lơ đãng hỏi Triệu Vô Sách: "Sao lại đến đây?"

Triệu Vô Sách vội mở miệng: "Phụ hoàng bảo đệ nhanh chóng rửa sạch oan khuất cho huynh, chỉ là đệ vô dụng, mong hoàng huynh chỉ bảo."

Triệu Vô Sách lấy tư thế nhún nhường, lấy lòng quá mức rõ ràng, Triệu Vô Thần liền nở nụ cười.

Hắn phất tay ra hiệu cho mỹ nhân đi ra ngoài, lúc này mới hỏi Triệu Vô Sách: "Vậy theo ý kiến của ngươi, là ai muốn hại ta?"

Triệu Vô Sách thật cẩn thận mở miệng: "Đệ ngu dốt. Nhưng hôm nay lúc đệ ra ngoài cung có bắt gặp Ngũ hoàng huynh, huynh ấy rất quan tâm đến huynh, nói...... Nói đệ phải điều tra rõ ràng."

Một câu này làm tươi cười của Triệu Vô Thần trở nên lạnh lẽo.

"Đúng rồi, Ngũ hoàng huynh còn hẹn ta đêm nay đến Ngẫu Hoa Lâu uống rượu."

Hắn kể tới đây thì dừng, chuyển sang nhìn Triệu Vô Thần.

Đối phương lạnh nhạt liếc hắn, hỏi: "Vậy ngươi nói chuyện này với ta làm gì?"

Triệu Vô Sách cười lấy lòng: "Đệ tự biết thân phận bao cỏ của mình, nhưng chưa đến mức hồ đồ —— Trong mấy huynh đệ chúng ta, hoàng huynh là người mà đệ tin tưởng nhất."

Ánh mắt Triệu Vô Thần xoáy sâu vào mặt hắn, nửa ngày sau mới đứng dậy, vỗ vai Triệu Vô Sách: "Ta trước kia nhưng thế nhưng không phát hiện, ngươi là người hiểu chuyện như vậy."

Triệu Vô Sách cúi đầu, tư thế khiêm nhường.

"Buổi tối ngươi đi gặp mặt xem hắn nói gì rồi trở về báo cho ta."

Ngữ khí Triệu Vô Thần ôn hòa: "Thay ta làm việc, ta sẽ không bạc đãi ngươi."

Triệu Vô Sách tỏ vẻ kích động, lại kìm nén mở miệng: "Đa tạ hoàng huynh."

Chờ người đi rồi, Triệu Vô Thần lúc này mới thu nụ cười, sai bảo mỹ nhân: "Kêu Triệu Lương đến đây."

Đại Lý Tự khanh, thế nhưng hắn quát mắng sai sử không khác gì nô tài.

Triệu Lương rất nhanh đã đã tới, đầu tiên hành lễ với hắn, nữ tử hầu hạ hiểu ý, đứng bên ngoài canh chừng.

Triệu Lương nhẹ giọng dò hỏi: "Điện hạ ở chỗ này có gì không thoải mái thì nói với hạ quan, hạ quan cho người đổi."

"Thoải mái thế nào à, có thể thoải mái như phủ Tứ hoàng tử của bổn điện hạ ta không?"

Triệu Vô Thần bất mãn, khi mới bị đưa vào đây hắn quả thực có chút hoang mang lo sợ, nhưng sau khi biết thái độ của phụ hoàng, hắn như được uống thuốc an thần.

Vào cũng tốt, nếm chút đau khổ làm phụ hoàng đau lòng, thuận tiện còn có thể kéo theo ai đó xuống nước.

Có lời.

Hắn nói: "Tên ngốc vô dụng kia vừa tới đây bày tỏ nỗi lòng với ta xong."

Hắn nghiền ngẫm suy nghĩ chốc lát, hỏi Triệu lương: "Ngươi điều tra thế nào rồi, lần này thật sự không có liên quan đến hắn sao?"

Hoàng đế có bảy đứa con trai, Đại hoàng tử đã chết, Tam hoàng tử bị sung quân thủ hoàng lăng, dư lại này năm người, kẻ duy nhất hắn để vào mắt chính là Ngũ hoàng tử Triệu Vô Lâm.

Nhưng lần này lại lòi ra một Triệu Vô Sách.

"Điện hạ yên tâm, hạ quan đã thử qua, Lục điện hạ là do may mắn."

Thấy ánh mắt Triệu Lương khó giấu được sự khinh thường, Triệu Vô Thần mới gật đầu: "Thế thì được. Vụ việc tấm bia đá kia, các ngươi tra thế nào?"

"Còn đang điều tra."

Triệu lương nói Triệu Vô Thần tạm thời đừng nóng nảy: "Ngài chỉ cần ở đây thôi, tất cả đã có thần sắp xếp."

"Vất vả đại nhân."

Triệu Vô Thần đáp, mặt không chút cảm xúc: "Đúng rồi, tối nay lão Lục sẽ đến Ngẫu Hoa Lâu gặp lão Ngũ, ngươi cho người theo dõi. Chờ tới lúc cần thiết thì đẩy chúng."

Triệu Vô Sách tuy là bao cỏ, nhưng dù là bao cỏ cũng vẫn là hoàng tử hàng thật giá thật.

Chỉ cần là hoàng tử, chắc chắn mang đến uy hiếp.

Huống hồ, Triệu Vô Sách muốn làm tay sai cho hắn thì cũng phải xem có xứng không đã.

Có điều nếu Triệu Vô Sách đã xung phong làm người dò đường thì Triệu Vô Thần đành đón nhận thôi, vẫn rất có lời.

......

Đầu giờ Hợi, Ngẫu Hoa Lâu dần trở nên náo nhiệt.

Nữ tử má phấn môi hồng, thanh dâm diễm ngữ khắp nơi nơi.

Dưới sảnh lầu một dựng một cái đài, các nữ tử quấn lụa đỏ quanh vòng eo thon, nhảy múa lắc lư, mơ hồ lộ ra da thịt lóa mắt.

Mềm mại cao ngạo, mắt đi mày lại, kéo theo một trận tiếng trầm trồ khen ngợi.

Triệu Vô Lâm ngồi trong gian phòng riêng lầu hai, chán đến chết hỏi: "Đây là thứ tốt mà ngươi nói?"

Hắn khoảng chừng hai mươi tuổi, dáng người gầy gò, đôi mắt giấu sắc bén, lúc nhìn người mang theo mấy phần dò xét ác ý.

Hạ nhân đứng bên cạnh vội chắp tay: "Điện hạ, ngài chờ một lát, nàng còn chưa lộ diện——"

Lời chưa dứt, bỗng nghe thấy một khúc sáo du dương vang lên.

Tầng ba Ngẫu Hoa Lâu buông xuống một sợi dây thừng màu đỏ dệt bằng gai thô, một đôi tay bám lấy nó, mang theo tiếng xé gió, nháy mắt rơi xuống đất.

Triệu Vô Lâm tùy ý nhìn lướt qua, nháy mắt ngồi lại ngay ngắn.

Nữ tử đeo sa mỏng nắm dây thừng, tùy theo từng nhịp dây đong đưa mà nàng cũng chao đảo trên không như bay.

Lúc nàng lướt qua chỗ Triệu Vô Lâm, gió thổi xốc tầng sa mỏng kia lên, hương thơm cũng tràn ra bên ngoài.

Một thoáng diễm lệ bất ngờ.

Triệu Vô Lâm vội vàng đứng lên đi tới trước cửa sổ, thấy nữ tử đã rơi xuống đất, da dẻ trắng trẻo bạch ngọc bị dây thừng mài xước ra vết đỏ, như gãi đúng chỗ ngứa mà xuất hiện nơi ngực, eo và hai chân.

Ái muội phô bày, quyến rũ người say mê.

Người phía sau đúng lúc mở miệng: "Điện hạ cảm thấy hợp khẩu vị không ạ?"

Triệu Vô Lâm quyết định ngay lập tức: "Ta muốn nàng."

"Ta muốn nàng!"

Dưới đài đã có người vung tiền như rác, kiêu ngạo đòi ôm mỹ nhân về.

Triệu Vô Lâm híp mắt, sai bảo hạ nhân: "Mang nàng lại đây."

Không đợi hạ nhân hành động, bỗng thấy dưới lầu một vị công tử ăn chơi trác táng say khướt nhào lên đài ôm chặt lấy nàng.

Nữ tử hoảng sợ, hoa lê vũ đái tìm kiếm sự trợ giúp, đối diện với tầm mắt Triệu Vô Lâm.

Mồ hôi lấm tấm, mưa sương bay bay.

Một đôi mắt hấp dẫn toàn bộ lí trí con người.

Triệu Vô Lâm vừa mới uống rượu xong khí huyết dâng lên, lúc này cũng không màng thể diện gì nữa, ba bước thành hai đi xuống lầu, lao đến làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Sau đó bắt đầu đánh nhau với người ta.

Giữa mớ hỗn độn, không biết là ai sợ hãi kêu thành tiếng: "Chết người rồi!"

Cục diện hỗn loạn càng trở nên tồi tệ hơn.

......

Triệu Vô Sách ngồi trong nhã gian, uống một ngụm rượu, nhìn đám quan binh kịp thời chạy tới ứng cứu, nghiêng đầu hỏi Chu Tước: "Nói mời ngươi đi xem diễn, Gia có nuốt lời không?"

Chu Tước cố nén không trợn mắt, ngay ngắn trả lời: "Điện hạ quân tử chân chính, lời nói đáng giá ngàn vàng."

Sai hắn bận trước bận sau liên hệ người, liên tục canh chừng tính toán mọi chuyện xảy ra theo đúng kế hoạch, còn phải lo lắng đề phòng mấy việc lặt vặt bên ngoài, tối nay quả thật không ngoa khi bảo là "Mời hắn xem diễn".

Triệu Vô Sách tự động xem nhẹ câu khen đểu quân tử của đối phương, chỉ hỏi hắn: "Thấy sao?"

"Hay lắm ạ."

Chu Tước đứng bên cạnh Triệu Vô Sách đáp lời: "Có điều quá phí người."

Vì vở diễn này mà trước mắt đã chết một người, tối nay không biết còn chết thêm mấy người nữa.

Triệu Vô Sách xùy một tiếng, tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn tình cảnh hoang đường dưới đài, giống như đang xem một đàn kiến bò qua: "Một kẻ phế vật, chết thì cho chết đi."

Lời vừa thốt ra, Chu Tước nhịn không được chửi thầm: Cũng chỉ mình ngài dám coi nhi tử của Binh Bộ thị lang là phế vật.

Kẻ t*ng trùng thượng não ăn chơi trác táng vừa chạy lên đài ôm mỹ nhân kia không phai ai khác chính là con trai độc nhất của Binh Bộ thị lang.

Ăn chơi trác táng giờ thành ăn chơi bị đánh chết, t*ng trùng còn chưa kịp lên não, óc đã rơi rụng đầy đất, hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Chu Tước không có nửa điểm đồng tình, chỉ hỏi hắn: "Điện hạ, hiện tại nên làm gì nữa đây?"

Triệu Vô Sách ngáp một cái, biếng nhác đứng dậy: "Đi về."

Chu Tước khó nén sửng sốt: "Về đâu ạ?"

Triệu Vô Sách rất thông cảm vỗ vai hắn, nói: "Bổn điện hạ buồn ngủ thế này, tất nhiên là về cung ngủ rồi."

Triệu Vô Sách một lòng trở về cung ngủ, còn chưa tới Phù Vân điện đã đụng phải Lục Chiêu Bạch.