Cùng Địch Ngủ Chung

Chương 73



Lãnh Kiêu bị bắt và tạm thời bị giam giữ ở cảng quân sự Djibouti.

Đây là một tên tội phạm rất khó giải quyết, thế cho nên mấy ngày nay, giữa MCIA6 và các quan chức cấp cao của Tổng Bộ Paris, đã xảy ra tranh chấp cãi cọ, không ai chịu nhân nhượng.

MCIA6 yêu cầu mang đội trưởng Lãnh về Yến Thành, mà Tổng Bộ khẳng định đây là trọng phạm bị truy nã, phải được hưởng sự đối xử nhưIlya – Moros – Hosenzoren Nyoyankovsky tiên sinh, là muốn đưa ra tòa án quốc tế xét xử và bị kết án cực hình, sao có thể để các người lén lút “khoan hồng”, hoạt động trong ‘hộp đen’?

Phòng tạm giam được bảo vệ nghiêm ngặt, có ba tầng bên trong ngoài. Những binh lính cầm súng đứng gác, thận trọng và căng thẳng, biết rằng trong lồng không phải là một con gà yếu ớt mà là một con hổ.

Nhân viên áp giải của nhà giam La Mã đã từng phạm phải sai lầm quá ngu xuẩn, hiện đã trở thành một trò cười được lưu hành trong MCIA. Đoạn phim giám sát dài 20 giây về cuộc vượt ngục thành công của Lãnh Kiêu với một chọi bốn, sau đó vô tình được tung ra ngoài và được trang WikiLeaks đăng tải, cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc đến líu lưỡi, trở thành một đoạn vượt ngục truyền thuyết của đặc vụ cao cấp MCIA6 Yến Thành.

Tính cách của Lãnh Kiêu rất kỳ quặc, luôn chui vào ngõ cụt, một đường đâm đầu vào tường nam mà không quay đầu lại, và không chịu nói chuyện với Chu Bân.

Mặc kệ Tiểu Chu thiếu gia đến nói điều kiện, hay là nói chuyện yêu đương? Cũng không muốn nói chuyện.

Bùi Dật cũng rất hối hận.

Tâm tư cạnh tranh hiếu thắng đã xúi giục hắn, làm nhất thời bốc đồng không nhịn được đã nói ra, vạch trần sự riêng tư mà đối phương cực lực giấu diếm, là một đòn vô cùng đả kích……

Dù sao hắn cũng không biết hết các biến cố mà một người đã trải qua trong những năm tháng trưởng thành. Tưởng tượng đối phương có thể đã từng bị tổn hại về sinh lý, bị thương do chiến tranh, đã từng bất lực như vậy, trẻ mồ côi không có năng lực tự bảo vệ mình, giãy dụa trong đầm lầy hiểm ác, nhưng vẫn cố gắng sống sót …… Hắn không có tư cách đi chế nhạo đối phương, hắn đã may mắn được số phận ưu ái.

Theo tin tức mới nhất, quân ta đã phối hợp với đặc vụ của Tổng Bộ, lại phá được mấy nhà máy ngầm gần Thung lũng Rift ở Đông Phi, trực tiếp chấm dứt nguồn sản xuất này, còn chặn được mấy chiếc tàu buôn ngụy trang trên Hồng Hải.

Đám buôn bán vũ khí này tổn thất một khoản lớn, chỉ sợ sẽ bị tổn thương gân cốt. Các giao dịch vũ khí và vật tư ở chợ đen gần đây ở Châu Á và Châu Phi chắc là do nguồn cung bị thắt chặt và giá cả tăng vọt!

Đội trưởng Lãnh đã đưa ra tin tình báo quan trọng, nhưng chưa nói một câu nhẹ nhàng yêu cầu miễn tử và phán mức án nhẹ.

Đêm nào Chu Bân cũng chạy tới đứng gác, chỉ có thể đứng ngoài cửa nhìn một cái, lặng lẽ nói vài câu bắt chuyện với một cái bóng lưng hờ hững.

Con người là như vậy, sắp đến lúc mất đi không thể chạm vào được, mới hối hận trước kia không nhìn thêm hai lần, không dành nhiều thời gian để quan tâm hơn.

Nếu như dành thêm hai phần quan tâm, không phải là nhặt một con gấu bông cũ nát trong tuyết, mà là đi đến cửa hàng mua cho người này một con gấu bông còn nguyên vẹn, có lẽ kết cục sẽ long trời lở đất. Ai lại mong muốn trở thành con gấu cũ bị gãy tay, ai không muốn bẩm sinh là hoàn hảo, cao cấp, mới tinh sáng bóng?

“Anh đi đi, nhìn tội phạm bị truy nã làm gì?” Bóng lưng Lãnh Kiêu không nhúc nhích, giọng nói trầm thấp.

“Lúc tôi bị thương phải nhập viện, cậu cũng mạo hiểm đi thăm tôi” Chu Bân nói.

Ngồi tù chắc chắn đồ ăn không tốt, lượng protein không đủ sao? Chu Bân thiếu gia lập tức phát hiện người nào đó đã gầy đi, mất đi cơ bắp. Bóng lưng tóc dài buông vai, làm hắn vô cùng thích thú ngắm nhìn vẻ đẹp có phần trung tính này, trong lòng lại cảm thấy hối hận.

Lãnh Kiêu đột nhiên nói: “Nếu tôi không tước vũ khí đầu hàng, sẽ liên lụy đến anh thì sao? Những người đó hẳn là sẽ bắt anh để tiến hành điều tra.”

Chu Bân vừa nghe sửng sốt: “Là nguyên nhân này sao? …… Tôi, tôi xin lỗi”

Lãnh Kiêu trả lời: “Đừng bao giờ đến nữa, tôi không muốn nhìn thấy anh”

Một phòng tạm giam nhỏ, ước chừng chỉ có tám mét vuông.

Bên cạnh chiếc giường đơn là một cái bàn và một cái ghế cố định trên sàn xi măng, cùng với bồn cầu và bồn rửa được gắn vào tường, tất cả đều tập trung trong căn phòng nhỏ.

Trên tường không có cửa sổ, sàn bê tông được bịt kín bằng các tấm thép, chuột có đục lỗ cũng không khoét ra được.

Lãnh Kiêu nói với người thẩm vấn hắn: Ở đây rất tốt, rất thoải mái, các người cứ nhốt tôi ở đây, tôi không vào nhà giam của Tổng Bộ, cũng không về nước gặp bất cứa ai…… Tôi muốn luôn bị nhốt ở đây cho đến khi chết.

……

Những binh lính súng thật đạn thật bảo vệ cánh cửa đầu tiên. Người đến thăm sẽ bước vào căn phòng nhỏ, cửa bên ngoài nhanh chóng khép lại, khóa lại, bên trong là một phòng giam đơn, được canh gác tuyệt đối nghiêm ngặt.

Thông qua một cửa sổ nhỏ trên cửa, hai bên nhìn nhau. Tù nhân luôn duy trì sự lạnh lùng trước sau như một, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, như thể cố gắng hết sức để không phát sinh liên hệ với thế giới này.

Bùi Dật bật thiết bị gọi điện thoại, gật đầu: “Xin chào, Đội trưởng Lãnh.”

Lãnh Kiêu ngồi ở bên giường: “Các người còn muốn biết gì nữa, hỏi đi? Nếu đáp ứng điều kiện của tôi, tôi chỉ trao đổi tình báo với Đội trưởng Bùi của các người, đối với người khác tôi không nói.”

“Vì sao chỉ trao đổi tình báo với tôi?”

“Tặng cho anh một ân tình”

“Đội trưởng Lãnh dành ân tình cho Tiểu Chu tiên sinh là được rồi.” Bùi Dật cười.

“Anh đủ rồi, câm miệng.” Lãnh Kiêu ngoan cố quay mặt, “Tôi chưa từng có quan hệ với anh ta! Tôi không giống như Đội trưởng Bùi anh, bên gối không có đàn ông thao cho anh thoải mái thì PY ngứa đến không ngủ được.”

“Đúng vậy, cho nên mấy ngày gần đây, tôi ngủ đặc biệt thoải mái!” Bùi Dật mím môi.

Đáp lại loại khiêu khích này hắn đã sớm tôi luyện thành thép, da mặt rất dày, cũng không để ý tới biểu hiện của Chương tổng phía sau.

Bùi Dật ngồi xuống trước bàn thẩm vấn bên ngoài.

Hai bên chỉ đơn giản là cẩn thận trao đổi ý kiến về thân phận của người chỉ huy bí ẩn phía sau màn. Lãnh Kiêu nói: “Tôi không biết ‘hắn’. Tôi chưa bao giờ có cơ hội nhìn thấy bộ mặt thật, người kia người dựa vào gõ bàn phím từ xa có thể đưa ra mật mã và hướng dẫn cho tôi… ‘Nó’ quả thật rất lợi hại, ít nhất cũng là hacker hạng nhất.”

Có thể làm đội trưởng Lãnh đồng ý coi là người “lợi hại”, trên đời này cũng không còn mấy người. Bọn họ là kết nối internet đơn tuyến, sử dụng các kênh hoặc email để nói chuyện với nhau.

Trong thời đại Internet công nghệ cao hiện nay, đây là phương thức phổ biến và điêu luyện của nhiều băng đảng tội phạm xuyên quốc gia sử dụng, chỉ cần một đường truyền cáp quang, trải dài khắp các châu lục và đại dương, đã xây dựng được một mạng lưới ảo khổng lồ để buôn bán ma túy và vũ khí một cách ngạo mạn trên khắp thế giới.

Người mua bán online hay offline, cho tới bây giờ đều không cần đồng thời xuất hiện, cảnh sát cho dù bắt được quả tang lúc giao dịch cũng khó truy ra được nguồn lợi ích và rất khó phá án. Đàn gián này đánh không chết được, thật sự bất diệt bởi vì không thể tìm thấy hang ổ.

“Ngày đó trong hang động, kẻ thù của chúng ta thực sự đã phơi bày manh mối trên màn hình, hoặc cố tình làm vậy.” Bùi Dật nói, “Lệ Hàn Giang để lại cho chúng ta một loạt ký hiệu hình tam giác, là muốn chỉ huy chúng ta mau chóng rời khỏi chạy trốn. Người nọ lập tức điên cuồng lên, sử dụng con trỏ để xóa biểu tượng cảnh báo, và cuối cùng đưa cho tôi một thẻ rắn đen trên màn hình.”

“Bởi vì ‘hắn’ biết danh hiệu của anh sao, Đội trưởng Bùi, Black Mamba.” Lãnh Kiêu khinh thường nói, “Ngay cả tôi cũng biết.”

Bùi Dật nhẹ giọng nói: “Kẻ thù chính là người của chúng ta, đối với anh, tôi và tất cả mọi người đều biết rõ như lòng bàn tay.”

Lãnh Kiêu nhún vai: “Bằng không cũng sẽ không dễ dàng làm cho Ninh Phi Ngữ, Hoàng Vĩnh Phong, hai đứa nhỏ ngu xuẩn kia, cứ như vậy bị dụ dỗ, bị người ta bày bố, thao túng như một đám con rối không có đầu óc.”

“Tiểu Ninh và Hoàng Vĩnh Phong, vì cái gì?”

“Vì cái gì? Đội trưởng Bùi, sao anh không hỏi mấy ông trùm ma túy quốc tế kia tại sao họ sẵn sàng chấp nhận rủi ro lớn để giết người cướp của, chống lại cảnh sát, thực hiện những giao dịch mất đầu đó?”

Trong lòng mỗi người đều ẩn chứa những ham muốn bí mật khó có thể thỏa mãn, trong lòng luôn không thấy đủ. Cho nên anh đừng bao giờ áp đặt các suy nghĩ của riêng mình cho người khác để đo lường giới hạn ham muốn bành trướng của người khác, bằng không nhất định sẽ nhìn lầm!

Giọng điệu của Lãnh Kiêu lạnh nhạt, mênh mông: “Nào có nhiều ‘lý do tại sao’ đáng để hỏi tới cùng? Tôi chưa từng điều tra qua, nhưng hai người kia đã bị lừa cấy bom mini, cấy vào hộp sọ, chuyện này Đội trưởng Bùi anh biết không? Đợi đến khi họ phát hiện ra mình bị tính kế thì đã không cách nào thoát khỏi. Mà tôi không bị đối phương tính kế, tôi cũng sẽ không nghe lời như vậy.”

Chương tổng cũng ngồi ở trước bàn thẩm vấn, vẫn rất có phong độ giữ im lặng, giữa hai hàng lông mày lại càng thêm nghiêm túc.

Bùi Dật lắc đầu: “…… Chính là như vậy sao?”

“Không phải sao?” Lãnh Kiêu nói, “Phòng thí nghiệm cơ thể con người của MCIA6 chúng ta cũng đã nghiên cứu chế tạo qua mấy thứ này, thậm chí thỉnh thoảng cũng sử dụng chúng trong những năm qua, tôi và anh trong lòng đều biết rõ, có cái gì mà làm ầm ĩ? Cho nên, một số đặc vụ đã chọn nhét một viên nang xyanua vào răng hàm, có người lựa chọn đặt một quả bom vào đầu, còn có người có thể là vào tai hoặc huyệt thái dương, nhồi nhét những thứ lộn xộn, còn anh là ở đâu, Đội trưởng Bùi? Đây không phải là những cách tàn nhẫn mà chúng ta buộc phải chọn để tự khống chế sự sống của mình sao?”

Bùi Dật từ giờ khắc này vẻ mặt khác thường, đôi môi mím chặt, ngón tay theo bản năng nắm chặt cạnh bàn.

Các đầu ngón tay cứng rắn có thể bẻ nát cái bàn.

Chương Thiệu Trì nhíu chặt mày, trầm mặc khó chịu: Là như vậy sao, Tiểu Bùi? Em rốt cuộc còn giấu bao nhiêu chuyện mà tôi không biết?……

“Anh đang sử dụng viên nang xyanua phải không?” Tù nhân bị còng toàn bộ tay chân, đưa tay mang theo còng tay, chỉ vào răng mình, phát ra một tiếng “rầm rầm” lạnh lùng và chói tai.

Bùi Dật xoay mặt, tránh không đáp lời.

“Tôi là, răng hàm số 46 ở vùng dưới bên phải.” Lãnh Kiêu cười, “Tôi cũng biết trên người anh cất giấu cái gì, Đội trưởng Bùi, ngươi có dám nói ra quả bom mini anh nhét vào trong thân thể mình là khảm ở đâu không?!”

Hai chữ “quả bom” giống như một thứ vũ khí sắc bén, cứa vào trái tim của Chương Thiệu Trì.

Ngay lúc đó, anh đã nếm trải cảm giác trái tim như dao cắt, trước khi biết tất cả sự thật, anh đã tức giận đến vai run rẩy và nhìn chằm chằm vào người bên cạnh.

Những người yêu nhau luôn tâm ý tương thông, anh đoán ra ngay lập tức, tất cả đều hiểu, biểu hiện đau lòng đọng lại trong mắt.

Bùi Dật sắc mặt trắng bệch, đứng dậy muốn rời đi.

Hắn xem như đã hiểu, vì sao đội trưởng Lãnh từ chối gặp chu Bân mà nhất định phải gặp hai người bọn họ, nhất định phải nói chuyện riêng với hai người. Lãnh Kiêu không phải muốn truyền đạt tình báo, người này cũng có một loại tâm lý trả thù kỳ lạ, tinh tế, hôm nay ở đây để phanh phui những bí mật mà hắn không muốn lộ ra.

Ăn miếng trả miếng, rất thoải mái, phù hợp với phong cách của đội trưởng Lãnh.

“Tôi chọc thủng mặt nạ của anh sao, Bùi?” Người bị giam cũng không có bao nhiêu lực sát thương, Lãnh Kiêu lộ ra vẻ hài lòng đắc thắng sau khi đập bình vạch trần sự thật, cũng đào ra những mẩu tin đồn còn sót lại trong hồ sơ, “Chúng ta, những người này, sống đáng thương cỡ nào. Anh, tôi, mấy năm nay giống cái xác không trốn trong hầm mộ tối tăm và ẩm thấp, mỗi ngày đều gặp những người khác nhau, nhưng trên thực tế lại ngăn cách với thế giới bên ngoài. Mặt nạ dày cộp trên khuôn mặt, chúng ta đều xấu hổ khi gặp người khác, không dám biểu lộ cảm xúc chân thật, còn có nhu cầu thân thể ……”

Bùi Dật mắng một câu: “Đồ khốn, anh nói xong chưa?”

Lãnh Kiêu nắm chặt xiềng xích như muốn bóp nát kim loại trong tay, trong mắt tỏa ra hào quang: “Phần đời còn lại của tôi là ở trong phòng giam này, đây là trừng phạt mà tôi xứng đáng được hưởng. Đội trưởng Bùi, anh cũng thích thú ngồi tù sao? Tôi không phải là người đàn ông tàn phế duy nhất, dường như không thể ‘làm tình’ không chỉ có một mình tôi!”

Tiếng cười thê lương kèm theo lớp mặt nạ cuối cùng trên mặt Bùi Dật bị tháo xuống và xé thành nhiều mảnh nhỏ, không cần phải nhặt lên và mang lại nữa.

Trước mắt là một mảnh cát sỏi trắng xóa, tầm nhìn trống trải cao xa, cây táo cát nửa khô trong trí nhớ ngoan cường sừng sững, một vầng mặt trời đỏ giãy dụa ra khỏi đường chân trời ……

Có người đã thay hắn nói ra, ngược lại làm cho hắn được giải thoát. Giống như bị dội vào đầu một thùng nước đá, sau một khoảng thời gian ngắn bị đâm vào thấu xương, cảm giác đau đớn lại từng chút từng chút rút ra khỏi thân thể, nhiệt độ dần dần ấm lên.

Hắn giương mắt nhìn xung quanh, hắn vẫn còn đứng vững trên đời, vẫn còn sinh động mà tồn tại. Rất nhiều hồi ức, chỉ trong nháy mắt nói ra miệng, những vết bỏng đáng sợ mới có thể biến mất.

Chương Thiệu Trì từ phía sau lặng lẽ đỡ eo Bùi Dật, lại giữ chặt cổ tay.

Không cần ép người yêu của mình đến góc tường để chất vấn, anh chỉ muốn ôm người của mình đi.

Bảo bối, em luôn khắc nghiệt và ngược đãi bản thân, xuống tay với chính mình là tàn nhẫn nhất, em đã làm gì vậy.

Bùi Dật quật cường ngẩng đầu, xuyên qua cửa sổ sắt nhìn Lãnh Kiêu: “Tôi khác bọn họ, Tôi không hề bị dụ dỗ hay bị người ta khống chế, tôi đối với mỗi một việc mình làm đều rất tỉnh táo và tự nhận thức được hơn nữa là cam tâm tình nguyện, tôi cũng không cho rằng mình sống đáng thương hay đáng buồn.”

Lúc quay lại, hắn vẫn còn đang run rẩy, phô trương thanh thế trước mặt người ngoài, cũng chỉ để người ngoài nhìn thấy.

Ở dưới mắt người một nhà lập tức đã bị đánh trở về nguyên hình, bả vai giống như hạ xuống, theo bản năng tránh khỏi ánh mắt chăm chú của Chương tổng.

Cậu bé ba tuổi phạm sai lầm không dám thừa nhận với “phụ huynh”, lại cắn chặt môi dưới xấu hổ vì sự che giấu của mình, không còn chỗ dung thân, không biết có thể nhét mình vào góc tường nào, rất muốn biến thành một con đà điểu lớn.

Chương Thiệu Trì bắt lấy cổ tay Bùi Dật, đỡ người rời đi.

Rất hối hận lúc trước không trực tiếp rút lưỡi của Lãnh Kiêu ra, thay vì chỉ nhét một đống giẻ rách vào miệng tên này.

Anh quay đầu lại và đe dọa tên tù nhân trong cửa sổ: “Chuyện này tôi biết rồi, sau này ngậm miệng lại, không cho phép nói với bất luận kẻ nào.”

Lãnh Kiêu kiêu ngạo di chuyển ánh mắt lên trần nhà: “Tôi sẽ không nói với người khác, không có hứng thú lan truyền những chuyện nhàm chán này.”

“Được!” Chương tổng rất thống khoái nói, “Giữa hai chúng ta chuyện cũ đều sẽ bỏ qua.”

Lãnh Kiêu lau mặt một cái, nhếch miệng cười: “Ông chủ Chương có phải rất cảm kích tôi không? Chúc anh may mắn phá bom tối nay, hahaha ha ha ——”

Chương Thiệu Trì nói: “Nhóc con, cậu ‘tự giải quyết’ cho tốt đi.”

Anh dùng một ngón tay bẻ gãy thiết bị gọi điện thoại trên tường, làm cho người trong phòng giam hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài, không truyền ra âm thanh nữa, không được khi dễ bảo bối của hắn.

Anh đau lòng sắp khuấy nát, nhưng không biểu lộ bất cứ biểu hiện nào trên khuôn mặt.

Lúc hai người bước nhanh ra ngoài đụng phải binh lính đứng canh gác ngoài cửa, lính gác nhỏ mặt búp bê kia theo bản năng chỉa súng vào bọn họ.

Chương tổng làm ra thủ thế “Tạm thời đừng nóng nảy”, nhẹ nhàng ấn nòng súng của chiến sĩ: “Không có việc gì, đừng cướp cò.”

Bùi Dật bị hắn ôm vào trong ngực kéo đi, môi căng thành một đường, đột nhiên rút người còn muốn quay trở lại: “Tôi muốn tát hắn hai cái ……”

“Được rồi…” Chương Thiệu Trì kéo Bùi Dật trở về, ôm thật chặt.

Từng bước bước ra khỏi nhà giam với tường đồng vách sắt kín không kẽ hở, anh muốn mang theo người thân yêu của hắn, hoàn toàn rời khỏi lồng giam trong lòng, đi đến dưới ánh mặt trời.