Cung Đình Phi

Chương 4: Trộm đồ



Bình minh chiếu rọi vạn vật.

Cả đêm, nàng cứ nằm trằn trọc mãi không ngủ được, sáng ra thì ngồi ngẩn ngơ một chỗ. Mạc Thúy đem chậu nước rửa mặt đến, nàng cố gắng nhấc người, bàn chân trần chạm vào nền đất lạnh lẽo, nàng thoáng qua cảm giác rùng mình, thầm nghĩ đây là dự cảm không tốt.

Do đang băng bó, Mạc Thúy giúp nàng lau mặt, động tác của y thật dịu dàng làm sao, nàng thích nó.

Hiện tại là tiết Hạ Chí, đôi lúc có mưa nên Túc Nguyệt Anh mặc rất ít quần áo, hạn chế giặt giũ hay thay đồ, nàng chỉ cởi bớt lớp áo choàng voan cho đỡ nóng vì nước ở đây vô cùng khan hiếm. Phải nói là cái gì cũng khan hiếm hết, đến cả ngọn cỏ may, bông hoa dại còn chẳng thấy đâu.

Gần hai tuần bị nhốt ở đây.

Đang yên đang lành, không hiểu chuyện ra làm sao mà tên Lưu công công gấp gáp chạy tới biệt viện. Quái lạ, chỗ này không có thị vệ canh gác, Lăng Mặc Quân biết nàng chẳng có ý định bỏ trốn mới làm vậy, thế còn sai kẻ dưới trướng đi kiểm tra nàng à, vì điều gì?

- Nguyệt Bảo lâm, bệ hạ gọi Bảo lâm đến Tường Hoà điện, không có thời gian cho Bảo lâm hỏi vì sao đâu, đi mau thôi!

Vừa định hỏi lí do, Túc Nguyệt Anh hơi chững lại khi nghe Lưu công công thúc giục. Hắn tìm nàng? Lẽ nào hắn thay đổi chủ ý, chịu tin tưởng nàng rồi sao?

Không đúng, không thể nào như vậy được. Mi mắt trái khẽ dựt, mẫu thân từng nói đó là điềm xấu sắp xảy đến. Bỗng nhiên nàng thấy sợ, không biết phải trải qua loại chuyện nào nữa đây.

Túc Nguyệt Anh giữ tâm trí bình thản hết sức có thể, nàng căn bản không trốn tránh được. Chậm chạp cùng Mạc Thúy đi theo Lưu công công.

Đi một bước, sự bất an của nàng tăng thêm một tầng. Bất chợt nàng nhớ lại thời thơ ấu, vui vẻ cười đùa, vô lo vô nghĩ, nàng không cần bận tâm gì cả, bãi chiến trường nàng gây ra đều có người thu dọn hết rồi.

Thật tự do...

Cho đến khi cung điện tráng lệ hiện ra trước mắt nàng mới hoàn hồn. Lưu công công nói nàng cứ đi thẳng mà vào không cần báo với Lăng Mặc Quân. Thế thì cứ làm vậy thôi.

Không ngờ, Mục Hỗn Châu cũng ở đây. Khuôn mặt yêu kiều của nàng ta chan đầy nước mắt, cả cơ thể như dán dính chặt vào Lăng Mặc Quân, đáng thương sao? Túc Nguyệt Anh chỉ thấy giả tạo. Đôi nam nữ này là muốn diễn cảnh "phu thê tình thâm" cho nàng xem sao. Tiếc quá, trước đây Túc Nguyệt Anh đã từng đóng vai chính trong vở kịch cuồng si này, với Lăng Mặc Quân, nàng được hắn ôm vào lòng, cảm nhận hơi thở ấm nồng và lồng ngực rắn chắc của hắn mà thấy an tâm.

- Bệ hạ, Nguyệt...Nguyệt...muội muội đến rồi...

Cái ngữ "muội muội" phát ra từ Mục Hỗn Châu làm nàng buồn nôn, giọng nàng ta ngọt ngào như mật, sao không vô tình tàn nhẫn giống lúc ra lệnh đánh nàng chút nào.

- Dạo này hay có người báo Hạnh Hoa cung thường xuyên mất đồ.

Lăng Mặc Quân lên tiếng, nàng hơi rùng mình, bỗng nhiên nàng thấy tủi thân muốn khóc tới nơi, Mục Hỗn Châu dường như thủ thỉ vào tai hắn điều gì nữa rồi, hắn thì tin tưởng tuyệt đối những lời đó mặc kệ nàng bào chữa thế nào, chắc chắn là vậy rồi, haha...

- Trùng hợp là, đồ bị mất lại ở chỗ Nguyệt Bảo lâm.

Nàng mở miệng muốn nói, Mạc Thúy xông vào, không ngừng dập đầu vội vàng thanh minh:

- Hoàng thượng minh giám, Nguyệt Bảo lâm từ khi đến biệt viện không dám đi ra ngoài nửa bước, sao có thể...

- Nguyệt Bảo lâm không đi ra ngoài nhưng đâu có nghĩa là ngươi cũng vậy? Ngươi là cung nữ Nguyệt Bảo lâm tín nhiệm nhất, sai người khác làm liền nói bản thân không can dự à?

Không để Mạc Thúy nói hết, Mục Hỗn Châu ngay lập tức buộc tội nàng, bắt đầu kể lể với hắn:

- Tuần trước, Hạnh Hoa cung mất hai nén trầm hương, ngọ thiện Trù phòng đem đến thiếu mất phần bánh mật hoa hồng, càng quá hơn nữa là cây trâm ngọc bích bệ hạ ban cũng mất. Thần thiếp âm thầm kêu Lam An điều tra, có người nói thấy Nguyệt muội muội đêm đêm vẫn đốt trầm hương, có người nói hôm trước dọn dẹp đồ ăn thừa thấy bánh mật trong đó, gặn hỏi mới biết là từ chỗ của muội muội, mà chỗ đó...làm sao có mấy thứ đó được...

- Không hề có chuyện đó, nô tì thừa nhận có đốt trầm hương vì Nguyệt Bảo lâm dễ bị côn trùng đốt, nhưng trầm hương đó chỉ là mấy vụn nhỏ đã đốt nô tì đi xin chứ nào có nguyên nén, còn bánh mật hoa hồng và trâm ngọc nô tì thật sự không biết.

Từ nãy giờ Lăng Mặc Quân không nói gì, đột nhiên Chưởng sự cung nữ tiến đến hành lễ rồi kính cẩn tâu:

- Bẩm Hoàng thượng, Trang Quý phi, nô tì đã cho người tìm kiếm, đúng là có một cây trâm dưới giường trong phòng Nguyệt Bảo lâm, do đường khắc hoa văn nhỏ nên dính vụn trầm hương, Hoàng thượng hãy xem qua.

Cung nữ bên cạnh dâng lên cây trâm, Mục Hỗn Châu làm bộ kích động, khẳng định chắc nịch:

- Đây đúng là cây trâm ngọc bích bệ hạ ban cho thần thiếp lần trước, người nhận ra mà bệ hạ, không ngờ Nguyệt Bảo lâm quen thói cắp vặt, đồ ngự ban cũng dám lấy.

Lăng Mặc Quân chuyển tầm mắt xuống nàng đang giữ thế quỳ, cúi đầu lặng thinh, âm trầm hỏi:

- Nguyệt Bảo lâm còn gì để nói không?

Buồn cười thật, hắn hỏi nàng còn gì để nói không, nàng phải nói gì đây, nói gì để hắn tin bây giờ, nước mắt trào ra không kìm lại nổi, kia kìa, hắn tin tưởng ái phi của hắn không chút nghi ngờ nào, mặc kệ Mạc Thúy cố giải thích. Túc Nguyệt Anh nghẹn ngào nất từng tiếng:

- Thần thiếp không biết còn gì để nói không, mà có thì bệ hạ có tin không? Người sẽ tin thần thiếp chứ? Bệ hạ không bao giờ tin thần thiếp hết, bây giờ có phí hết công sức chứng minh cho người thấy thần thiếp không làm người cũng đâu có tin, vậy thần thiếp biết nói gì đây, biết phải biện hộ thế nào mới được?

Hắn sững sờ, sau đó lại là dáng vẻ nghiêm nghị hệt như quan phán sự định đoạt:

- Nguyệt Bảo lâm trước mưu hại, tiếp làm loạn, sau trộm cắp, hoàn toàn không có đức hạnh, đã cho cơ hội nhiều lần nhưng không biết hối cải. Tuy nhiên sự việc lần này còn nhiều ẩn khuất, tạm thời giáng thành thường dân giam vào thiên lao đợi xét xử.

Dứt lời, hai thị vệ gần đó nhanh chóng giải nàng đi, dù sao cái mạng của nàng giờ có quan trọng đâu, hắn muốn lấy thì cứ lấy đi, nàng không còn sợ như trước, lòng như cát bụi, Lăng Mặc Quân đối với nàng bây giờ chỉ là cơn gió thoảng lướt nhẹ qua mặt nước rồi không bao giờ trở lại.