Cùng Đoạt Đạo Cụ Của NPC

Chương 4



Vẻ mặt cụ ông nôn nóng, tuy là lầm bầm lầu bầu, nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết, đây là nói cho bọn họ nghe.

Hà Vĩnh ngẩng đầu nhìn sắc trời, vẫy tay bảo bọn họ lại đây, "Nghe hết rồi, đi tìm hoa củ cải, ngoài ruộng."

Tin tức đưa ra rất rõ ràng, lại không dễ tìm. Thôn này bốn phía đều là đồng ruộng, bên trong cũng có cánh đồng, muốn tìm một loại hoa mà cả bọn không biết, nghĩ thôi cũng biết không dễ.

Cả bọn đang muốn hành động, Hà Vĩnh lại nói: "Đã kích hoạt manh mối, mọi người cẩn thận một chút, có phát hiện lập tức thông báo, không nên hành động thiếu suy nghĩ, tất cả cẩn thận."

Mọi người đều gật đầu, vẻ mặt thận trọng.

Lâu Phiền ở sâu trong ruộng tách từng bụi cỏ ra, sắc trời đã có chút tối, nhưng vẫn có thể thấy rõ, cậu ngẩng đầu nhìn xung quanh, ba người khác đều đang hận không thể lấy cái kính lúp quỳ trên mặt đất để tìm.

Đạn tín hiệu màu đỏ lại xuất hiện trên không trung, Lâu Phiền thở dài nhẹ nhõm một hơi —— tìm được hoa củ cải!

Xa xa, có thể nhìn thấy một cánh đồng điểm xuyết những bông hoa nhỏ trong đó, trông nhỏ bé và tươi tắn.

Không đợi Lâu Phiền nhanh chân chạy đi, Tần Thán đã ngăn cậu lại trước. "Tình huống không đúng."

Lâu Phiền tập trung nhìn kỹ, vườn hoa bị đè ra mấy đường, đội viên bọn họ đều ngã ngoài vườn. Trong lúc nhất thời người từ bốn phương tám hướng chạy tới đều dừng bước, sôi nổi nhìn về phía Hà Vĩnh.

"Sao lại thế này?" Hà Vĩnh cũng rất buồn bực, đã bảo là không nên hành động thiếu suy nghĩ rồi cơ mà, đội viên nhà hắn chắc chắn sẽ nghe lời.

"Giờ làm sao đây lão đại?" Lý Hân vội vã hỏi.

Hà Vĩnh nhíu mày, "Từ từ đã, vạn nhất là ngoài ruộng có thứ gì đó tấn công."

"Tôi có lẽ biết đại khái là chuyện thế nào." Một nam sinh đeo kính là người mới đi ra, trong tay cầm một quyển sách thật dày, cậu ta đẩy mắt kính, nghiêm trang nói: "Hoa củ cải còn gọi là 'Cánh hoa hoàng hôn', ban ngày nó sẽ không có mùi hương gì, đến chập tối mới có thể tản ra một loại mùi hương độc đáo, cũng bởi vậy, hoa nó cũng đại biểu cho ' hoàng hôn '. Có lẽ là bọn họ vì hương hoa này mà xảy ra chuyện."

Người này lúc trước không hề có cảm giác tồn tại, Lâu Phiền chỉ có ấn tượng với quyển sách kia của cậu ta, bởi vì Lý Hân từng nói, đồ vật chính mình mang vào đều là vũ khí bảo mệnh của chính mình. Một quyển sách có thể coi như vũ khí, người này trước kia chắc chắn rất thích đọc sách. Hiện tại xem ra, mặt tri thức cũng rất rộng, loại kiến thức bất thường này người thường sẽ không biết.

Mắt thấy sắc trời đã đen, Hà Vĩnh cũng không rảnh lo chuyện khác, lập tức bảo các đội viên che kín miệng mũi đi điều tra, phát hiện người ngoài ruộng cũng không phải bị công kích, lại bảo người khiêng bốn người này ra.

"Mau, chúng ta đi về trước, trời sắp tối rồi." Hà Vĩnh vẫy tay, tám người nâng người, bước nhanh đến nơi nghỉ ngơi.

Những người còn lại cảnh giác bốn phía, cũng không dám xem nhẹ chuyện này. Lâu Phiền cùng Tần Thán đi ở cuối cùng, bốn phía an tĩnh đến chỉ có thể nghe thấy tiếng đồng bạn thở dốc, toàn bộ thôn trang cứ tĩnh mịch đến lạ, một trận gió lạnh thổi tới, dọc theo sống lưng khiến cậu nổi da gà.

Hiện trường phim ma cũng giống thế.

Tần Thán cau mày, trong tay hắn nắm Đường Đao, thân đao lóe ánh sáng lạnh lẽo, vừa nhìn liền biết là cây đao vô cùng sắc bén. Thấy dáng vẻ này của hắn, Lâu Phiền cũng không dám tùy ý, gỡ cung xuống cầm trên tay, lúc nào có thể kéo cung bắn tên.

Cũng may mãi cho đến lúc trở lại nơi nghĩ ngơi, dọc theo đường đi đều bình an. Mà lúc này, sắc trời cũng đã hoàn toàn đen kịt. Giống như máy móc, sau khi trời hoang toàn tối, một mặt trăng tròn và to đột nhiên xuất hiện trên bầu trời.

Lâu Phiền xoay người đóng cửa, cảnh trí nơi xa đã hoàn toàn bị bóng đêm bao phủ, mà trong bóng đêm kia cứ như xuất hiện mấy cái bóng. Cậu rầm một tiếng đem cửa đóng lại, cứ như muốn ngăn cách hắc ám, lại đứng dưới ánh sáng.

Dựa vào cửa trấn an lại trái tim như sắp ra khỏi lồng ngực, sau đó cậu lập tức rời khỏi cánh cửa, chỉ sợ đi chậm một bước.

"Làm sao vậy?" Tần Thán nghe thấy tiếng đóng cửa thì quay đầu nhìn cậu, hắn cực kỳ nhạy bén, "Nhìn thấy cái gì à?"

Lâu Phiền lắc đầu, nhìn hắn hỏi: "Tần Thán anh sợ quỷ không?"

Tần Thán cười một tiếng, "Không ngờ cậu còn sợ quỷ. Không sợ người, sợ quỷ làm gì, quỷ không đáng sợ bằng người."

Lâu Phiền dựng thẳng ngón cái về phía hắn, rõ ràng nói: "Tôi không sợ quỷ."

Không lâu về sau, Lâu Phiền phát hiện, thần mẹ nó người sao đáng sợ bằng quỷ quỷ, quỷ mẹ nó quá dọa người!

***

Bốn người ngất xỉu tỉnh lại lúc nửa đêm, khiến mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, sôi nổi hỏi sao lại thế.

Một bạn đội viên cấp 1 vẻ mặt mờ mịt, căn bản không biết đã xảy ra cái gì, "Sau khi tôi phát đạn tín hiệu thì không biết gì nữa, chỉ cảm thấy hình như ngửi được mùi kỳ lạ nào đó."

Lâu Phiền đột nhiên não bổ hỏi, "Ông lão đó chắc sẽ không bảo chúng ta chỉ hái hoa có mùi đâu nhỉ?"

Cậu động não khiến Hà Vĩnh nhíu mày, nếp nhăn có thể kẹp chết một con muỗi. "Nhiệm vụ bây giờ vốn khong nên có độ khó cao như vậy mới đúng."

Tuy rằng là nói như thế, nhưng trong lòng hắn một chút cũng không nghĩ tới. Chỉ xem qua trước mắt thì đã hai ngày rồi bọn họ mới lụm được một chút manh mối, đến cả bóng dáng của Dư nhị nương cũng chưa nhìn thấy. Nếu thật sự theo như Lâu Phiền nghĩ, chờ đến lúc hái được hoa đưa cho ông lão kia thì chính là ngày thứ tư*, sau khi tìm được Dư nhị nương không biết còn gặp phải chuyện gì, mà nhiệm vụ của bọn họ chính là giải quyết Dư nhị nương.

Càng nghĩ càng đau đầu, Hà Vĩnh thở dài, phất tay bảo mọi người nghỉ ngơi. Chỉ mong không nên giống ý nghĩ của Lâu Phiền mới tốt.

Trên thực tế quả thật là Lâu Phiền nghĩ nhiều, ngày hôm sau bọn họ hái được hoa củ cải đến thẳng chỗ ông lão, sau khi đem hoa cho ông thì lão rất vừa lòng. Chờ đến khi Hà Vĩnh lại lần nữa hỏi lão có biết Dư nhị nương hay không, thì lão vuốt vuốt bộ râu không tồn tại, nhìn không trung suy nghĩ một phút.

"Dư nhị nương a, ta ngẫm lại, nàng không phải đã sớm chết rồi sao." Ông lão nói xong, liền cầm hoa củ cải vào phòng.

Hà Vĩnh trừng to mắt, "Vậy là xong rồi?" Đây mà là manh mối, chơi người à!

"Thế giới thần quái, chúng ta sớm đã biết chuyện này, vốn không thể là người sống." Có người nói.

"Vậy đi tìm mộ đi, nhất định là ở chung quanh đây." Hà Vĩnh hét lớn một tiếng, nhiệm vụ lần này quả thực muốn nghẹn chết hắn. "Thời gian không đợi người, mau tản ra tìm."

Đáng tiếc Hà Vĩnh lần đầu tiên mang theo đội, kinh nghiệm không đủ. Vốn lúc đầu đều có đội cấp cao mang theo bọn hắn, hắn chỉ việc nghe theo phân phó, không cần động não.

Lâu Phiền lại cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, ông lão này chắc chắn là mấu chốt, trong trò chơi nhân vật mấu chốt không phải đều như vậy sao.

Chờ đến khi mọi người đều đi hết rồi, chỉ còn lại cậu cùng Tần Thán đứng ở tại chỗ, Tần Thán nhìn cậu, cậu nhìn Tần Thán, hai người mắt to trừng/ mắt nhỏ.

"Cậu nghĩ thế nào?" Tần Thán hỏi.

Lâu Phiền: "Tôi cảm thấy nên hỏi lại lão, tôi đi hái hoa củ cải."

"Sao cậu lại nghĩ lão sẽ trả lời cậu?"

Lâu Phiền: "Không thử xem làm sao biết, chẳng lẽ thật sự phải mang vô mục đích đi tìm mộ, sau đó thì sao chứ? Nhiệm vụ là tìm Dư nhị nương, không phải mộ của Dư nhị nương."

Tần Thán: "Đi, hái hoa."

Lâu Phiền cười, lộ ra cái răng nanh nhỏ, "Biết điều."

Cậu còn sợ Tần Thán không ủng hộ cậu, đương nhiên cậu cũng không tính thuyết phục Tần Thán nhất định phải đi theo cậu hái hoa, hắn đương nhiên cũng có thể lựa chọn đi tìm phần mộ. Không ngờ Tần Thán sẽ lập tức đồng ý, cậu còn tính nói thêm vài câu nữa, nhưng hai người thật ra lại rất ăn nhịp với nhau.

Hai người phân rõ mục tiêu, chạy tới vườn hoa hái một nắm hoa, rồi quay lại chỗ ông lão. Quả nhiên ông lão lại đứng ở bên ngoài chờ.

"Cụ ơi, xin hỏi ông có biết Dư nhị nương ở đâu không?" Lâu Phiền hỏi.

"Để ta ngẫm lại a. Trời sắp tối rồi, ai da, hoa củ cải của ta ở trên đất còn chưa hái đâu, phải làm sao bây giờ?" Lại lặp lại một câu nói.

Lâu Phiền: Ông nha, có phải diễn đến thành tinh luôn rồi không, trợn mắt nói dối, rõ ràng vẫn là giữa trưa.

Tần Thán nhìn bộ dáng cạn lời của Lâu Phiền hơi cong khóe miệng, đưa một đóa hoa cho ông lão.

Ông lão nhận hoa, trả lời: "Dư nhị nương không phải được chôn sau núi sao."

Ông lão nói xong lại vào phòng, chờ đến khi lão lại ra nữa, Lâu Phiền lại hỏi: "Lúc trước Dư nhị nương sống ở chỗ nào?"

"Để ta ngẫm lại a. Trời sắp tối rồi, ai da, hoa củ cải của ta ở trên đất còn chưa hái đâu, phải làm sao bây giờ?"

Tần Thán lại đưa một đóa hoa ra.

"Dư nhị nương sống ở cuối thôn, trước cửa có cái cây." Nói xong ông lão lại lần đi vào lần nữa, đợi hồi lâu cũng chịu chui ra.

Lâu Phiền trừng mắt, "Sao lại không ra?"

Tần Thán nghĩ, vuốt ve cành hoa trong tay, "Có lẽ một ngày chỉ có ba lần cơ hội để hỏi."

Lâu Phiền cũng ghĩ vậy, thở dài, "Đều là do tôi chưa nghĩ liền hỏi, say này phải cân nhắc một chút."

Tần Thán an ủi nói: "Không sao, ngày mai còn có cơ hội, huống hồ vẫn là do cậu muốn hỏi thêm vài lần, nếu không thì hai lần hôm nay đều uổng phí."

Được Tần Thán an ủi, Lâu Phiền chỉ có thể tự nhủ phải cân nhắc thật kỹ lần nữa, nếu chỉ có một lần hỏi, tùy ý như vậy thì chết dở.

"Hiện tại cậu muốn đi đâu?" Tần Thán chuyển chủ đề.

Lâu Phiền nghĩ nghĩ nói: "Tôi muốn đến chỗ nơi cô ả sống." Cậu lại hỏi Tần Thán, "Còn anh?"

Tần Thán nói: "Theo cậu."

Lâu Phiền không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy có vẻ như vị đồng bạn này rất nguyện ý nhân nhượng mình. "Được, đi chỗ đó trước. Lần sau sẽ làm theo ý anh, công bằng."

Hai người cũng không lập tức nói cho những người khác mộ địa ở đâu, chỉ lo đi tới chỗ ở trước rồi tính. Nếu có phát hiện liền thông báo cho những người khác, không có phát hiện thì đến lúc đó bọn họ lại đi mộ địa bên kia tìm người.

Thôn cổ La Dương cũng không tính là lớn, đầu từ thôn đến cuối thôn cũng chỉ có hai mươi phút, hai người một đường đi tới, trên đường thấy đồ ăn còn mua theo một ít. Rất nhanh đã đến cuối thôn.

Cuối thôn cũng không có một căn nhà có cái cây trước cửa, chỉ có một cái cây bị cháy, phía sau cây là một mảnh đất bằng, cũng chỉ có thể nhìn ra chút dấu vết cháy đen.

Tần Thán ngồi xổm xuống xem xét, sau đó nhìn về phía Lâu Phiền, "Ngôi nhà này cũng bị cháy."

"Vậy chứng minh Dư nhị nương từng ở nơi này, cho nên là sao khi nàng chết thì nhà bị cháy, hay là nàng bị thiêu?" Lâu Phiền vuốt cằm, tự nhiên cảm thấy mình như biến thành một vị trinh thám. "Nhiệm vụ là bảo tìm Dư nhị nương, tôi cảm thấy không phải chỉ cần tìm đến mộ là xong."

Lâu Phiền còn đang suy nghĩ, Tần Thán bất đắc dĩ mà thở dài, "Buổi tối đến đây đi."

Thân thể Lâu Phiền cứng đờ, không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Tần Thán, "Ý của anh là tìm quỷ hồn của Dư nhị nương?"

Cậu trước mắt đối với loại thế giới thần quái này vẫn còn có chút bài xích, nhưng biểu tình vủa Tần Thán đã thuyết minh tất cả—— đúng vậy, thứ bọn họ muốn tìm chính là quỷ hồn của Dư nhị nương.

Tần Thán: "Trở về đi, cùng bọn họ thương lượng một chút, cậu là tân nhân, chỉ cần đúng hạn lên xe là được, không cần chạy theo đi tìm quỷ hồn."