Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Yêu Đương Ngọt Ngào

Chương 40: Cởi quần áo, xử lý miệng vết thương





----------------------------

----------

Bí cảnh vẫn chưa mở ra, nhưng nồng độ linh khí xung quanh đã xuất hiện dị thường. Phụ cận có một số người nhận thấy được, liền lục tục lại đây, một bên kiên nhẫn chờ đợi, một bên suy đoán đây là bảo vật xuất thế, hay là bí cảnh mở ra?

Có nhóm hai hoặc ba người, cũng có một mình một người, hình thù kỳ quái gì đều có, nhưng Lâm Lạc Lạc vẫn có chút dễ thấy, bởi vì cô......

"Này, ngươi mới lớn như vậy mà đã đi một mình rồi sao? Tiểu hài tử ngươi thành niên chưa?" Có một ma tu ngưu cao mã đại chắn ở trước mặt Lâm Lạc Lạc, thập phần kiêu ngạo.

Những người khác cười ha ha, Lâm Lạc Lạc vừa lùn vừa gầy lại còn trắng nõn sạch sẽ, cùng bọn họ khác biệt thật sự quá lớn, đứng chung một chỗ xác thật có chút giống tiểu hài tử.

"A Viêm ngươi đừng khi dễ cậu nhóc, người ta tuy rằng lớn lên nhỏ, nhưng đẹp a!" Một nữ ma tu đi tới, nhìn Lâm Lạc Lạc từ trên xuống dưới, vứt mị nhãn cho cô, "Nhóc con, có muốn đi theo tỷ tỷ không? Tỷ tỷ mang ngươi cơm ngon rượu say."

"A Trân, cái thân hình nhỏ kia của y không ứng phó được nàng đâu, nàng nhìn ta xem." A Viêm mạnh mẽ vỗ ngực, phanh phanh phanh rung động.

"Nhưng ngươi quá xấu." Nữ ma tu nói thẳng không cố kỵ, nàng là thật sự cảm thấy hứng thú với nam tử tuấn tiếu này, lớn lên trắng nõn sạch sẽ, bộ dáng cười rộ lên làm tim nàng đập có chút nhanh.

Bị người ta cự tuyệt ngay tại chỗ, những người khác không chút lưu tình nào cười rộ lên, ngay cả các bằng hữu của A Viêm cũng không ngoại lệ. A Viêm cảm thấy vô cùng mất mặt, hắn không thể phát hỏa với nữ ma tu, cho nên nhắm đầu mâu ngay Lâm Lạc Lạc vô tội.

"Tiểu tử thúi, chúng ta so chiêu, người thắng cùng A Trân ở bên nhau."

Vỗ vỗ mông đứng lên, ở trước mắt bao người, Lâm Lạc Lạc bình tĩnh nói: "Ta nhận thua."

Những người khác đều có chút kinh ngạc, A Viêm lại không cho Lâm Lạc Lạc đi, cánh tay còn thô hơn đùi cô ngăn lại: "Nhận thua có thể, quỳ xuống dập đầu cho gia gia một cái."

Lâm Lạc Lạc thở dài một hơi: "Là ngươi muốn tự rước lấy nhục." Cô quay đầu nhìn về phía nữ ma tu A Trân, "Nói trước này, ta không phải vì ngươi mới đánh với hắn."

"Ngươi nhục nhã ta!" A Trân đỏ mặt, lửa giận nhắm thẳng bay lên, "Ta cũng muốn đánh với ngươi."

"Vậy các ngươi cùng lên đi, tiết kiệm chút thời gian," Lâm Lạc Lạc lười biếng nói, bộ dáng kia nhìn thật thiếu đánh.

A Viêm dẫn đầu lao lên trên, rìu to trong tay chém về phía Lâm Lạc Lạc, thân hình Lâm Lạc Lạc chợt lóe rồi xuất hiện đằng sau hắn, cô nâng chân lên đá một cái vô mông hắn, một chân nhìn như nhẹ nhàng, lại đá A Viêm nặng mấy trăm cân lảo đảo.

Rìu trong tay A Viêm lia về phía sau, Lâm Lạc Lạc phi thân bay lên trên, như thái sơn áp đỉnh*, kim kê độc lập* đứng ở phần lưng hắn, chỗ đất A Viêm đạp chân lún xuống. Hắn hô to một tiếng, điên cuồng vung rìu lên trên chém, Lâm Lạc Lạc dùng thân pháp nhẹ nhàng tránh đi, cuối cùng bắt được khe hở, một chân đá vào cằm trên của hắn.

*Thái sơn áp đỉnh (泰山壓頂): Thái Sơn đè đầu, lực lượng mạnh (ví với áp lực lớn).

*Kim kê độc lập (金鸡独立): là một dạng đứng thẳng một chân với nhiều tư thế, hai tay cung ra hai bên với nhiều điệu bộ khác nhau, mọi người có thể tra Vrksasana để tìm hiểu thêm.

Hắn trừng lớn mắt, không cam lòng ngã xuống, hoàn toàn ngất xỉu mất, rìu rơi bên cạnh hắn, tạo ra một cái hố rộng hơn 1 mét, sâu hơn hai mét.

Trận tỷ thí này cơ hồ còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc, các bằng hữu của A Viêm một hồi lâu mới phản ứng lại, vội vàng đi xem xét hắn, A Trân tán thưởng nhìn Lâm Lạc Lạc: "Không nghĩ tới ngươi thoạt nhìn không có khí khái nam tử, thế mà thực lực lại không kém."

"Ngươi có khen ta tiếp thì ta cũng sẽ không ở bên ngươi đâu." Lâm Lạc Lạc cười tủm tỉm nói.

"Vì sao? Ta thực lực không tồi, lại còn là mỹ nữ Ma tộc nổi tiếng xa gần, ngươi ở cùng một chỗ với ta sẽ không có hại." A Trân vứt mị nhãn cho Lâm Lạc Lạc, thập phần ái muội nói, "Công phu trên giường của ta cũng không tồi, ngươi nếu không tin, chúng ta có thể thử xem trước."

Bên cạnh có mấy ma nữ khác, sau khi chứng kiến công pháp của Lâm Lạc Lạc cũng đều rất có hứng thú, lúc này một đám vây lại đây, tựa hồ muốn đoạt Lâm Lạc Lạc với A Trân.

A Trân thấy thế quyết định tiên hạ thủ vi cường, liền lôi kéo Lâm Lạc Lạc đi thử thử, mấy ma nữ khác cũng nóng lòng muốn làm, người Ma tộc chính là nhiệt tình trắng ra như vậy, Lâm Lạc Lạc vội vàng lui về sau: "Không không không, ta chỉ cảm thấy hứng thú với nam nhân."

"Chậc, hóa ra là như vậy, sao không sớm nói." A Trân xụ mặt, có chút buồn bực đi mất, mấy ma nữ khác cũng có chút tiếc nuối.

Nhưng Lâm Lạc Lạc phát hiện, cô cũng không có bởi vậy mà có được yên tĩnh, bởi vì kế tiếp, không ngừng có nam ma tu hoặc là nam Ma tộc lại đây, liếm mặt ý đồ thông đồng cô.

Lâm Lạc Lạc bị dây dưa phiền, tới một người đánh một người, tới một đôi đánh chạy một đôi: "Đều không thích, lăn!"

"Vậy ngươi thích cái dạng gì?" A Trân xem kịch vui đến thập phần sung sướng, người xung quanh cũng đều nhìn qua, một đám đều rất tò mò, rốt cuộc nam ma tu hoặc là Ma tộc Lâm Lạc Lạc cự tuyệt hai ngày nay, không thiếu người thực ưu tú, nhưng tất cả đều bị cô vô tình cự tuyệt.

Lâm Lạc Lạc chớp chớp mắt, khóe miệng chậm rãi cong lên: "Ta chỉ thích người như Ma Quân."

Ầm ĩ trong nháy mắt dừng lại, xung quanh lâm vào một mảnh yên tĩnh, A Trân sắc mặt đại biến, thả người nhảy bay ra ngoài vài trăm thước, những người khác cũng đều hoảng sợ lui ra bên ngoài, tất cả đều một vẻ mặt "Ngươi chết chắc rồi" nhìn Lâm Lạc Lạc.

"Ngươi không muốn sống nữa ư? Ma Quân là người mà ngươi có thể mơ ước sao?"

"Si tâm vọng tưởng, thế nhưng thích Ma Quân!"

Từ đây về sau, Lâm Lạc Lạc xác thật đạt được an tĩnh cô muốn, trong vòng phạm vi 50 mét không có ai tới gần, cho dù là nam hay nữ thì đều cùng cô bảo trì khoảng cách, cũng không còn ai nói chuyện với cô, như thể cô là một con virus trí mạng.

Xem nhẹ tầm mắt cổ quái của bọn họ, Lâm Lạc Lạc thập phần sảng khoái, không còn có người tới đánh gãy cô tu luyện.

Thẳng đến khi bí cảnh rốt cuộc chậm rãi mở ra, cô không chút do dự đi vào, theo sau cũng có mấy người nóng vội theo sát, còn lại phần lớn vẫn đang cẩn thận quan sát.

————

Cố Thần Hi rất nhanh đã tra được hành tung của Lâm Lạc Lạc, các thủ hạ của hắn cuối cùng cũng biết, hóa ra là Lâm chạy.

Bọn họ một đám đều lòng đầy căm phẫn: "Có thể được Ma Quân lưu lại bên người, y còn có cái gì không thỏa mãn? Vì cái gì muốn chạy?"

"Nghe nói Ma Quân còn để y đi Công Pháp lâu chọn lựa công pháp, ta lúc trước lập được công lao lớn như vậy, nhưng cũng chỉ mới đạt được một cơ hội, Ma Quân tốt với y như vậy, thế mà y lại lấy oán trả ơn!"

"Chờ bắt được y, ta nhất định phải xé y thành mảnh nhỏ."

"Không tới ngươi, ngươi nhìn xem Ma Quân như vậy, còn cần đến ngươi tới xé sao?"

Tầm mắt lạnh lẽo của Ma Quân đảo qua, cả đám lập tức im như ve sầu mùa đông, lại không dám khe khẽ nói nhỏ, bắt đầu xoa tay hầm hè, chờ đợi xem thảm trạng của Lâm Lạc Lạc.

Một đám người đuổi tới bí cảnh phụ cận, cả người Cố Thần Hi tản ra hơi thở tối tăm, tầm mắt lạnh lẽo của hắn tùy ý đảo qua, người ở đây liền chợt lạnh sóng lưng, tất cả đều hoảng loạn nhìn hắn.

Cuối cùng tầm mắt của hắn dừng ở lối vào bí cảnh, lộ ra một nụ cười lạnh lẽo, nơi đó có hơi thở của Lâm!

Thanh Ma dò hỏi người ở hiện trường: "Vừa mới nãy có một người trẻ tuổi lùn lùn gầy gầy, trắng nõn sạch sẽ đi vào sao?"

"Đúng đúng đúng." Cả đám điên cuồng gật đầu, hận không thể để toàn bộ nhóm người này đi vào, bọn họ nhất định phải tránh xa nơi này, mặc kệ bí cảnh gì bảo vật gì, vẫn là mạng nhỏ quan trọng nhất.

"Ma Quân, thuộc hạ tự đi vào xem xét, nhất định sẽ bắt được Lâm ra ngoài." Thanh Ma nói.

"Không cần, các ngươi đợi ở chỗ này." Cố Thần Hi nói xong liền một mình đi vào.

Người ở đây nghe được hai chữ Ma Quân, tất cả đều ngốc lăng.

"Ma, Ma Quân?"

"Tất nhiên." Đám người Thanh Ma tự hào đầy mặt.

Cả đám Thanh Ma canh giữ ở bên ngoài, không cho người khác tiến vào bí cảnh, những người ở bên ngoài trước đó, vốn dĩ còn run bần bật, nhưng sau khi nghe nói người đi vào là Ma Quân, bọn họ cũng không muốn rời đi, cho nên tất cả đều canh giữ ở bên ngoài.

Càng có A Viêm và ma tu khác bị Lâm Lạc Lạc đánh trước đó, đem toàn bộ chuyện Lâm Lạc Lạc tuyên bố thích Ma Quân nói ra hết.

"Cái gì? Y cũng dám mơ ước Ma Quân?" Thanh Ma nghe mà tức giận trong lòng.

"Y nói trước mặt mọi người, tuyệt đối không sai."

"Nếu y còn có mạng ra tới, ta nhất định phải......" Cả người Thanh Ma run rẩy dữ dội, dữ tợn đầy mặt, "Xé nát y!"

"Y khẳng định sẽ mất mạng, Ma Quân phỏng chừng sẽ giết y ở trong bí cảnh." Hồng Ma cười nói.

"Kia cũng đúng." Thanh Ma cũng cười.

Đám người bị Lâm Lạc Lạc đánh qua, hai mắt tức khắc sáng lên, tràn đầy chờ mong.

————

Diện tích của bí cảnh cực lớn, Lâm Lạc Lạc ở cốt truyện xem qua một ít tin tức về bí cảnh này, phần lớn bí cảnh sẽ chỉ xuất hiện khi có thể chứa người, trước lúc bí cảnh sắp biến mất, người ở lại bên trong đều sẽ bị bí cảnh đá ra. Nhưng cái bí cảnh này rất đặc thù, nó sẽ không tự động đá người, chỉ cần cô không chủ động đi ra ngoài, thì cô vẫn có thể ở lại trong đó tu luyện.

Sở dĩ cô tới bí cảnh này, cũng là vì đặc tính của nó, mười năm mở ra một lần, cô muốn lưu lại ở chỗ này mười năm, một người chuyên tâm tu luyện.

Nồng độ linh khí của nơi này không kém hơn Ma cung, đến lúc đó lại chỉ còn lại một mình, có thể chuyên tâm tu luyện, đây là điều cô cần nhất trước mắt.

Vừa tiến vào bí cảnh, người khác đều hưng phấn tìm bảo vật, duy độc cô lại tìm một nơi có thể tạm thời coi là nhà.

Bí cảnh có vài yêu thú cường đại, nhưng thông thường chúng nó đều ngủ say, không có việc gì thì cơ bản sẽ không tỉnh, cho dù tỉnh lại thì cũng chỉ hoạt động ở khu vực của mình, sẽ không chạy lung tung, cho nên chỉ cần chọn đúng địa điểm, bí cảnh này chính là an toàn.

Lâm Lạc Lạc tìm kiếm phi thường dụng tâm, mỗi nơi đều cẩn thận quan sát, chỉ cần có dấu vết sinh hoạt của dã thú lớn, cô đều trực tiếp rời đi.

Nhưng đôi khi vận khí không tốt, uống nước lạnh còn bị sặc, một số người trêu chọc một con yêu thú, yêu thú kia bị kích phát hung tính, bắt đầu đuổi giết bọn họ, lan đến Lâm Lạc Lạc vô tội.

Những người trước đó đều bị giết chết, hai tròng mắt của yêu thú đỏ lên nhìn Lâm Lạc Lạc, trong mắt tràn đầy sát ý.

"Ta không có trêu chọc ngươi." Lâm Lạc Lạc lớn tiếng nói.

Yêu thú này vừa thấy chính là đã có linh trí, về lý luận thì hẳn là có thể nói đạo lý.

Nó lạnh lùng nói: "Ta biết."

Lâm Lạc Lạc lùi về sau một bước, liền nghe nó tiếp tục nói: "Nhưng ta quá tức giận, ta hiện tại chỉ muốn giết người, ngươi muốn trách thì trách ngươi vận khí không tốt."

Trong lúc nhất thời Lâm Lạc Lạc cũng không biết nên mắng ai, yêu thú xông tới chỗ cô, đồng thời trong miệng phun ra ngọn lửa đầy trời.

Lâm Lạc Lạc ngự kiếm bay lên giữa không trung, yêu thú theo sát bay lên, bàn tay thật lớn hướng về phía cô, cô vội vàng dùng thân pháp nhẹ nhàng né tránh, đồng thời rút kiếm ra, sử dụng kiếm pháp Phiêu Miểu với yêu thú.

Yêu thú bị cô chém trúng, nhưng nó da dày thịt béo, chỉ để lại một miệng vết thương nông, Lâm Lạc Lạc trong lòng rùng mình, lập tức lui ra sau, tránh thoát công kích từ cái đuôi của nó.

Sau khi biết yêu thú không dễ dàng bị thương, cô không cùng nó đánh bừa, mà là không ngừng vờn xung quanh, thỉnh thoảng đâm ra một kiếm, cố gắng tìm kiếm nhược điểm trên người nó.

Cuối cùng cô cũng tìm được, nhược điểm của yêu thú nằm ở phần eo.

Yêu thú này tâm phòng bị cực mạnh, Lâm Lạc Lạc không thể dễ dàng tới gần phần eo, đành phải cố ý để nó đánh trúng, tỏ ra yếu thế*, hạ thấp cảnh giác của nó trước.

*Câu gốc là Kỳ địch dĩ nhược (示敌以弱): nghĩa là thực lực của mình rất mạnh, nhưng trước mặt kẻ địch lại thể hiện rằng bản thân rất yêu đuối, từ đó khiến kẻ địch nảy sinh tâm lý khinh địch.

Kiếm cô rơi trên mặt đất, tay trái chảy máu ròng ròng, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, lùi về sau từng bước, sợ hãi nhìn yêu thú.

"Tiểu nhân loại, ngươi rất không tồi." Yêu thú cười nói, "Lại đây ngoan ngoãn để ta ăn."

"Ngươi không thể buông tha ta sao? Ngươi buông tha ta, ta lập tức rời khỏi bí cảnh." Cô suy yếu nói.

"Ha ha ha......" Yêu thú cười điên cuồng xông về chỗ cô, Lâm Lạc Lạc tùy ý để nó nắm lấy bả vai, móng vuốt nó đâm vào da thịt cô, nhấc lên giữa không trung, một móng vuốt khác vươn tới, tựa hồ là muốn xé cô thành hai nửa.

Nhưng vào lúc này, thanh kiếm rơi trên mặt đất kia của Lâm Lạc Lạc, đột nhiên lặng yên không một tiếng động bay đến phía sau yêu thú, dưới khống chế của cô, một phen đâm vào eo yêu thú.

Phần eo quả nhiên khác với những chỗ khác, kiếm của cô trực tiếp xuyên thấu, chui vào thân thể yêu thú rồi rời đi, cô tiếp tục khống chế kiếm, cắm tới cắm lui trên thân thể nó.

Yêu thú phát ra một tiếng hét thảm: "Ta muốn giết ngươi!"

Lâm Lạc Lạc cười lạnh một tiếng, rút móng vuốt của nó ra khỏi bả vai, lại từ túi trữ vật móc ra một thanh kiếm khác, điên cuồng công kích phần eo yêu thú giống như không muốn sống nữa.

Đây là một trận chiến gian nan, tu vi của yêu thú cao hơn cô không ít, chờ yêu thú hoàn toàn chết đi, cô cũng giống như người máu, từ không trung rơi xuống.

Cô chưa bao giờ chịu trọng thương như vậy, cả người đều đau đớn, đầu hôn hôn trầm trầm, toàn bộ linh lực đã dùng hết, đến một pháp thuật cầm máu cũng không sử dụng được, ngay cả túi trữ vật cũng mở không ra, cũng không thể ăn đan dược, đành phải ấn mấy miệng vết thương lớn lại, thê thảm không được.

————

Cố Thần Hi chậm rãi từ chỗ bóng ma đi ra, từ trên cao nhìn xuống cô.

Cô chớp chớp mắt, đột nhiên có chút tủi thân, ôm chân hắn khóc thút thít: "Ô ô ô, ta đau quá."

Nước mắt theo mặt cô chảy xuống, rửa trôi đi một ít máu dính trên mặt, thoạt nhìn có chút xấu. Chỉ có cặp mắt kia, trong vắt ngân ngấn nước, dưới sự phụ trợ của sắc mặt tái nhợt, càng thêm ngăm đen, càng thêm xinh đẹp.

Cố Thần Hi ngồi xổm xuống, tay phải ở trên cổ cô vuốt ve, biểu tình suy tư, tựa hồ là đang suy xét, có muốn bóp chết cô hay không.

Nhưng hắn còn chưa tự hỏi ra kết quả, thì Lâm Lạc Lạc đã ngất xỉu, trên mặt còn đọng lại nước mắt, máu vẫn đang chảy ra bên ngoài.

Chỉ cần hắn mặc kệ cô, cô hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Căn bản không cần bản thân tự mình xuống tay.

Cố Thần Hi quay đầu nhìn về phía thi thể yêu thú bên cạnh, lại cúi đầu nhìn Lâm Lạc Lạc, lộ ra một nụ cười âm trầm: "Thật ra lại có chút ngoài dự đoán."

Tu vi tuy rằng không cao, nhưng cái loại dũng khí đoạn tuyệt đường lui rồi lại xông ra đánh chết yêu thú mới nãy, xác thật rất không tồi.

Hắn nhìn về phía không trung âm u, bí cảnh tạm thời đóng cửa, trong khoảng thời gian này không thể đi ra ngoài, người khác cũng không thể tiến vào: "A......"

Hắn từ túi trữ vật móc ra một vật nhỏ, tùy tay ném qua bên cạnh, đồ vật kia liền nhanh chóng lớn lên, biến thành một phòng ở.

Vốn định xách Lâm Lạc Lạc lên, lại nghe cô phát ra một tiếng rên rỉ, tay hắn khựng lại, cuối cùng là bế cô lên, đặt ở trên giường.

Nhét mấy viên đan dược vô miệng cô, hô hấp của Lâm Lạc Lạc mới vững vàng một chút, chẳng qua yêu thú trước đó có độc, trên vai, ngực, bụng cô đều có vết thương, mặt trên đều có độc của nó, cần phải xử lý, bằng không không thể khép lại.

Cố Thần Hi tùy ý xé mở cổ áo, chỉ thấy một tảng lớn da thịt tuyết trắng lộ ra, ngón tay hắn vô tình xẹt qua, xúc cảm non mềm mượt mà kia khiến trong lòng hắn khẽ gợn sóng.

Bộ dáng tùy ý của hắn rốt cuộc có thay đổi, bình tĩnh nhìn cô hồi lâu, hai tay đặt trên quần áo cô một lúc, cuối cùng là quỷ dị không cách nào xuống tay.

Cũng không biết là suy nghĩ như thế nào, hắn cố ý đánh thức Lâm Lạc Lạc.

Tuy rằng ăn đan dược, nhưng bởi vì bị thương quá nặng, cả người Lâm Lạc Lạc vẫn đau đớn, miệng vết thương trên vai trên ngực cùng bụng càng có loại cảm giác nóng rực, phi thường khó chịu.

Cô một chút cũng không muốn tỉnh lại, vì thế suy yếu nói: "Ma Quân, ngài có thể đánh ngất ta đi được không?"

Cố Thần Hi âm trầm trầm nhìn cô: "Ngươi coi bổn quân thành cái gì?"

"Cầu xin ngài, ta thật là khó chịu." Cô đáng thương hề hề nhìn hắn.

Một đại nam nhân, động một chút liền rớt nước mắt, Cố Thần Hi tràn đầy khinh bỉ, nhưng dư quang nhìn đến da thịt tuyết trắng lộ ra, hắn dừng một chút, cuối cùng không nói gì thêm.

"Ngươi hiện tại tỉnh lại là tốt nhất, bổn quân đang muốn xử lý miệng vết thương cho ngươi." Hắn lạnh lùng nói.

"Ồ." Lâm Lạc Lạc ngay từ đầu không nghĩ tới cái gì, lại thấy hắn khom lưng cúi người xuống, đôi tay đặt ở trên quần áo, cô vội vàng đè tay hắn lại, "Làm gì?"

"Cởi quần áo, xử lý miệng vết thương." Lâm Lạc Lạc lúc này căn bản không có sức lực, nơi nào có thể ngăn cản hắn, hắn tùy ý ngoắc ngón tay một cái, áo trên người cô liền rách thành vài khối, lộ ra bả vai, ngực, bụng.

Cho dù cô hiện tại là bộ dáng nam nhân, cho dù cô cùng Cố Thần Hi ở mấy thế giới khác đều là phu thê, nhưng Lâm Lạc Lạc vẫn cảm thấy rất xấu hổ.

Cảm thấy phi thường xấu hổ!

Cô giống như cá mặn nằm ở trên giường, tay Cố Thần Hi ấn ở trên vai cô, dùng tu vi hút độc tố bên trong ra, tất cả độc tố hội tụ thành một giọt máu đen lớn bằng ngón cái, bị hắn thu hồi đi.

Tay hắn đang muốn đi xuống, Lâm Lạc Lạc liền giữ chặt lại, thành khẩn nói: "Ta cảm thấy, để nó tự khỏi hẳn khá tốt, chúng ta tu tiên nhân sĩ da dày thịt béo, chút độc này hẳn là không có bao nhiêu vấn đề."

Cố Thần Hi cười nhạo: "Biết vì sao trong cơ thể ngươi hiện tại vẫn không có linh lực không?"

Cả người Lâm Lạc Lạc cứng đờ, cô còn tưởng rằng là bởi vì bị thương quá mức nghiêm trọng.

"Độc tố này một ngày không thanh trừ, linh lực của ngươi liền vĩnh viễn không thể khôi phục." Cố Thần Hi xoay người muốn đi, "nhưng mà thôi, tùy ngươi."

"Chờ một chút." Lâm Lạc Lạc vội vàng giữ chặt hắn, nở một nụ cười lấy lòng, "Ma Quân, giúp đỡ."

"Không muốn giúp." Cố Thần Hi hất tay cô ra, "Ngươi chạy trốn, bổn quân còn chưa tính sổ với ngươi, chờ bí cảnh mở ra, ném ngươi ở chỗ này mặc cho số phận cũng không tồi."

Lâm Lạc Lạc lại lần nữa giữ chặt tay hắn, đặt ở trên bụng mình: "Ma Quân, xin ngài làm ơn làm phúc, giúp ta."

Ngay cả khi biến thành nam nhân, trên bụng cô cũng không có bao nhiêu cơ bắp, ngược lại lại còn mềm mại, Cố Thần Hi theo bản năng sờ soạng một chút, hai người đồng thời dừng lại.

Trong không khí tràn ngập một loại hơi thở vừa xấu hổ lại ái muội, tầm mắt hai người đều cố tình tránh đi đối phương, Lâm Lạc Lạc bất chấp nói: "Ma Quân, có thể bắt đầu rồi sao?"

"Ừm." Cố Thần Hi nhẹ nhàng nhấn xuống một cái, chậm rãi hút độc tố nơi này ra hết, bỏ máu đen vào một cái chai khác.

Chỉ còn lại một chỗ cuối cùng, mặt già của Lâm Lạc Lạc nhịn không được đỏ lên, hận không thể tự mình nắm lấy tay Cố Thần Hi đưa ra, mau chóng hấp thu xong độc tố, để việc này nhanh chóng lật qua.

Nhưng mà Cố Thần Hi đứng trước mặt cô, vẫn không nhúc nhích, thật giống như hoàn toàn quên mất cô còn một miệng vết thương cuối cùng.

Cô vì sao lại tỉnh lại giữa chừng? Vì sao không cho cô ngủ luôn đi? Nếu vẫn luôn ngủ, cô sẽ không cần gặp phải loại trường hợp xấu hổ này!!!

Lâm Lạc Lạc ở trong lòng rít gào, một bên quyết tâm, nhẹ nhàng bắt lấy tay hắn.

Cố Thần Hi rũ mắt, nhìn bàn tay nho nhỏ trắng nõn nắm lấy tay hắn, di chuyển đến miệng vết thương ở vị trí trái tim.

"Phiền toái, Ma Quân." Lâm Lạc Lạc chịu đựng cảm giác xấu hổ nói.

Tròng mắt hắn xoay chuyển, di động đến trên mặt cô, khuôn mặt vốn bởi vì mất máu quá nhiều mà tái nhợt, hiện giờ lại ửng hồng toàn bộ.

Lâm quả nhiên rất thích hắn, bằng không chỉ là hai nam nhân chữa thương mà thôi, y sẽ không đến mức thẹn thùng thành như vậy.

Hắn ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, tay phải ấn xuống một chút, dưới da thịt mềm mại mượt mà, là một trái tim kịch liệt nhảy lên, hắn mơ hồ nhìn thấy, cổ Lâm cũng đỏ ửng.

Cố Thần Hi bỗng nhiên cảm thấy, chính mình cũng có chút nóng.

"Bổn quân bắt đầu rồi." Hắn trầm giọng nói.

"Ừm." Lâm Lạc Lạc hữu khí vô lực trả lời, quá xấu hổ, xấu hổ chết mất.

Độc tố trên miệng vết thương chỗ trái tim rốt cuộc cũng bị hút đi, Cố Thần Hi xoay người muốn đi, Lâm Lạc Lạc vội vàng giữ chặt hắn.

"Còn có chuyện gì?"

"Quần áo." Lâm Lạc Lạc đáng thương vô cùng nói, "Lại cho ta một bộ quần áo mới."

Tầm mắt Cố Thần Hi ở trên người cô tuần tra một phen, nhìn đến mức cô xấu hổ và giận dữ thiếu chút nữa muốn đả thương người, thì hắn mới thu hồi tầm mắt, cho cô một bộ quần áo.

Đi đến ngoài cửa Cố Thần Hi chợt dừng lại, nghe được bên trong truyền ra một tiếng mắng chửi người, hắn đột nhiên cười.