Cùng Em Đi Hết Quãng Đời Còn Lại Biển Rộng Trời Cao

Chương 6



Lâm Hàm hơi băn khoăn gãi gãi cằm, rồi nhanh chóng vào xem weibo của Hứa Mộ Thiên.

Một dòng chữ hấp dẫn khiến tim Lâm Hàm không ngừng rung động: Không muốn đợi tới năm sau, tôi xin thông báo ngay hôm nay, suốt đời, tôi chỉ đi cùng em một mình trên đường tương lai rộng mở.

Anh ấy có bạn gái rồi. Đó là điều đầu tiên Lâm Hàm nghĩ tới, cô cảm thấy hơi thất vọng, nhưng chỉ trong chớp mắt, cô lại mỉm cười thông cảm, cô quan tâm anh ấy, nên vui mừng cho anh ấy, dù là với tư cách bạn bè hay tư cách khác.

Cô mở video bên dưới bài viết.

Trong video, Hứa Mộ Thiên mặc vest đen, bước lên sân khấu lộng lẫy, anh nhìn khán giả dưới sân khấu, cười nói: Bản nhạc này, tôi sáng tác năm lớp 12, tặng cho tuổi trẻ của tôi, tặng cho người tôi quan tâm. Cô ấy từng hỏi tôi, bản nhạc này tên gì, lúc đó tôi chưa nghĩ ra, bây giờ tôi có thể nói với cô ấy, bản nhạc này tên là "Biển rộng trời cao", chỉ có một mình em trong biển rộng trời cao của anh.

Những lời này, như những nốt nhạc êm tai nhất mà Lâm Hàm từng nghe, từ từ mở ra cánh cửa trái tim cô, rơi vào tận đáy lòng cô.

Tiếp theo, trong video, Hứa Mộ Thiên ngồi im lặng bên cây đàn piano trên sân khấu, chơi bản nhạc anh từng dạy cô.

Tầm nhìn của Lâm Hàm dần mờ đi, những giọt nước mắt rơi xuống màn hình điện thoại, làm ướt dòng chữ: Suốt đời, tôi chỉ đi cùng em.

Lúc này, điện thoại reo lên, nhìn thấy ba chữ "Kẻ quấy nhiễu" trên màn hình, Lâm Hàm lau nước mắt, bắt máy.

Lần này, cô không để anh nói trước, mà lập tức mở lời: "Hứa Mộ Thiên, anh là đồ xấu xa! Mọi người gửi lời chúc vui vẻ cho nhau đón năm mới, còn anh, tỏ tình cũng làm người khác khóc được."

Ở đầu dây bên kia, tiếng cười của chàng trai êm ái như làn gió nhẹ: "Biết em sẽ khóc nên anh cố ý mua khăn giấy rồi."

"Mua khăn giấy?" Lâm Hàm ngưng dòng nước mắt, hơi bối rối.

"Em mở cửa ra, ký nhận giúp anh đi." Hứa Mộ Thiên nói rồi cúp máy.

Lâm Hàm đứng ngây ra một lúc rồi vội vàng chạy ra mở cửa.

Vừa mở cửa, bóng dáng quen thuộc kia đúng lúc in rõ nét vào mắt Lâm Hàm, không để lại chút khe hở nào.

Tiếng chuông đồng hồ điểm 12 giờ đêm vang lên, năm mới bắt đầu trở lại.

"Chúc mừng năm mới cô nương ngốc, quà tặng trong lòng em, đã giao hàng rồi đấy."

Hứa Mộ Thiên giang rộng vòng tay, ánh mắt tràn ngập yêu thương.

Lâm Hàm lập tức chuyển nước mắt thành nụ cười, vội vàng bước tới vài bước, lao vào vòng tay quen thuộc ấy, giây phút ôm chặt anh, cô đã không muốn buông tay.