Cùng Hào Môn Đại Lão Tàn Tật Ngọt Ngào Hàng Ngày

Chương 50



“Cái này ít bơ, tôi thấy cậu hình như không thích ăn bơ.” Trịnh Cẩn Dư lại đổi phần bánh ngọt cho Lục Tư Trình, vừa muốn lấy phần bánh bên cạnh đi, nhưng đột nhiên phát hiện bên cạnh bàn nhiều hơn một người.

Người đàn ông với thân hình cao lớn đứng ngay cạnh bàn, sắc mặt không tốt, Trịnh Cẩn Dư hoảng hốt.

Chẳng lẽ xuất hiện ảo giác?

Trịnh Cẩn Dư dụi mắt, người đàn ông vẫn ở trước mặt.

Giống như ai thiếu anh tám tỷ vậy, rõ ràng là thái độ tức giận hỏi tội.

Trịnh Cẩn Dư run sợ lại giả vờ như không nhìn thấy, hai tay quờ quạng trong không khí, giọng không chắc chắn hỏi: “Lục thiếu đến rồi sao?”

Lục Tư Sâm: “…”

Lục Tư Trình mơ hồ: “…”

Từ khi cậu ta vào nhà đến giờ, Trịnh Cẩn Dư vẫn luôn giống như người bình thường, cậu ta cũng quên chuyện đối phương không nhìn thấy.

Lúc này nhìn thấy bộ dạng đối phương không nhìn thấy cũng tưởng rằng mình đang bị ảo giác.

Lục Tư Sâm xuy một tiếng: “Sao vậy, lại ngửi thấy mùi à?”

Câu này thật khó nghe, Trịnh Cẩn Dư không tiếp lời tự nói với bản thân: “Haizzz, không nhìn thấy thật đáng thương, ai muốn chế nhạo đôi câu cứ chế nhạo.”

Lúc này Lục Tư Trình không có tâm trạng tìm hiểu chiến tranh ngầm của hai người, cậu ta ngẩn người: “Anh trai?”

Vừa nuốt đồ ăn trong miệng xuống, vừa đứng dậy lấy ghế cho Lục Tư Sâm: ” Anh, em…”

Lục Tư Sâm lạnh lùng liếc cậu ta, vẻ mặt đầy sự cảnh cáo, trái tim Lục Tư Trình rơi bộp một cái.

Không biết mình đã chọc vào chỗ nào khiến anh không thoải mái.

Dù sao cũng nắm chắc thời cơ giải thích mới được: “Là thế này, nhiều lần em tìm anh, anh đều không rảnh, mới vừa nãy em đi tìm anh Lê, anh ấy nói… Sau đó em đến đấy, chị dâu đang luyện làm bánh, em ăn thử cảm thấy mùi vị rất ngon nên ăn thêm.”

Lúc này bất luận thế nào cậu ta cũng phải kéo Lục Tư Sâm cùng xuống nước.

Nếu không còn ăn tiếp nhiều bánh ngọt như vậy, cái mạng nhỏ của cậu ta nhất định không còn.

“An ăn thử chút.” Lục Tư Sâm nhìn các loại bánh ngọt trong khay, hình dáng rất đẹp mắt.

Hai tay Trịnh Cẩn Dư lấy một cái dĩa đưa cho anh: “Cho anh.”

Lục Tư Sâm nhận lấy dĩa, điệu bộ ăn rất tao nhã, Trịnh Cẩn Dư đứng bên cạnh trong lòng vô cùng khó chịu. Quả nhiên người đàn ông có ngoại hình điển trai làm gì cũng đẹp.

Lúc này mọi người trong phòng bao gồm Lục Tư Trình và mẹ Vu, còn có quản gia đều gương mắt đợi Lục Tư Sâm ăn bánh kem.

Mấy ngày nay bọn họ đều chịu khổ, cuối cùng đã có cơ hội để ông Lục tự mình cảm nhận một chút.

Thật không dễ dàng!

Đừng nói vẫn rất ngon.

Lục Tư Sâm ăn liền hai miếng, còn muốn ăn thêm.

Trong lòng Trịnh Cẩn Dư rất hào hứng, nhưng vẫn ngăn lại: “Bánh này quá ngọt, anh vẫn nên ăn ít một chút.”

Lục Tư Sâm ngẩn người, có chút không vui nhìn cô.

Sao Lục Tư Trình ăn nhiều như vậy, anh ta mới được hai miếng đã bị cản lại.

Lục Tư Trình và mấy người giúp việc cũng ngẩn người.

Mọi người nhìn nhau, đều vô cùng tuyệt vọng.

Trịnh Cẩn Dư cũng không để ý người khác nghĩ thế nào, chỉ nói với Lục Tư Sâm: “Nếu anh muốn ăn, ngày mai em làm thêm cho anh, anh ăn một lần quá nhiều không tốt.”

Câu nói này lại thật sự khiến anh vui vẻ, Lục Tư Sâm không chắc chắn hỏi: “Thật sự ngày mai vẫn làm nữa chứ?”

Trịnh Cẩn Dư gật đầu, gần đây trừ làm bánh cô không làm gì. Đừng bảo ngày mai, ngày kia ngày kìa cô còn làm được.

Lúc này Lục Tư Sâm mới buông dĩa xuống: “Vậy được, ngày mai ăn tiếp.”

Lục Tư Trình muốn đập đầu tự tử.

Còn tưởng đãi ngộ với anh trai sẽ giống bọn họ, kết quả người ta chỉ ăn hai miếng, mặt còn chưa thỏa mãn.

Cậu ta liếc nhìn đống bánh ngọt chất thành núi nhỏ trước mặt, trong lòng đã chịu một ngàn điểm tổn thương.

“Ăn xong thì cút đi.” Lục Tư Sâm không vui liếc qua em trai bên cạnh: “Không có gì ít lêu lổng bên ngoài đi, nhìn đống lông gà trên đầu cậu anh lại nổi giận.”

“Anh, em…” Lục Tư Trình rất sợ anh cả cậu, ám ảnh trong lòng từ một lần hồi còn nhỏ.

Lúc ấy khoảng sáu bảy tuổi, một hôm Lục Tư Sâm cũng không biết trúng tà gì, đột nhiên đưa cậu đến một nơi vắng người muốn bóp chết cậu ta.

Khi đó trong chớp mắt cậu ta thấy sự hung tợn trong mắt anh trai, suýt nữa cậu ta đã chết trong tay anh.

Nhưng cuối cùng anh vẫn buông lỏng tay.

Từ đó về sau, cậu ta có một nỗi sợ vô hình với Lục Tư Sâm.

Còn chưa nhắc đến chuyện của mẹ, chị dâu cũng không đồng ý với cậu ta. Nếu bây giờ cút, sau này càng không còn cách nào.

Cậu ta nắm chặt tay: “Mẹ em.. Ọe.”

Ăn nhiều bánh ngọt đột nhiên cảm giác buồn nôn lạo xạo trong dạ dày xộc lên cổ họng, cậu ta vừa che miệng vừa hỏi: “Nhà vệ sinh ở đâu?”

“Đừng, đừng nôn ra đây.” Trịnh Cẩn Dư đặc biệt nhạy cảm với mùi, cô vừa chạy vừa chỉ nhà vệ sinh: “Ở đó, nhanh lên một chút, nếu cậu dám nôn ra đây, tôi…”

Lúc này Lục Tư Trình đã thấy được anh trai nhà mình đối với cô mù này không bình thường.

Nghe giọng uy hiếp của cô, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, vừa mới vào nhà vệ sinh không nhịn được mở bồn cầu nôn hết vào.

Trịnh Cẩn Dư đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy thông cảm thì ra ăn nhiều sẽ khó chịu như vậy.

Mùi bay đầy phòng.

Nhìn cậu ta khó chịu như vậy, hay là...

Trịnh Cẩn Dư im lặng, qua tìm Lục Tư Sâm.

Lúc này Lục Tư Sâm đã lên tầng, anh tiện tay cởi áo khoác vứt lên ghế, lại tìm đồ ở nhà thay ra.

Chuyện nhà họ Lục chắc không quá tốt, nhưng nhìn Lục Tư Trình cô lại có chút thông cảm.

Từ nhỏ cô chưa từng gặp cha mẹ, không biết loại máu mủ tình thân này, nhưng rất thích nhìn người khác mẹ hiền con hiếu thuận.

“Lục thiếu…” Trịnh Cẩn Dư đẩy cửa vào phòng. Lục Tư Sâm đang ngồi trên ghế sô pha gọi điện thoại: “Mấy người xem rồi giải quyết đi, sáng mai tôi sẽ qua sớm.”

Trịnh Cẩn Dư đợi anh nói chuyện điện thoại xong tiếp tục nói: “Tối nay anh không đi à?”

Mấy ngày nay Lục Tư Sâm đều không ngủ ngon, vẻ mặt lúc này rất mệt mỏi. Anh tựa vào ghế sô pha, lười biếng híp mắt nhìn Trịnh Cẩn Dư: “Sao vậy, muốn đuổi anh đi à?”

“Không phải.” Trịnh Cẩn Dư phủ nhận: “Đúng rồi, em hơi tò mò anh và mẹ kế…”

Sắc mặt Lục Tư Sâm sầm xuống.

Trịnh Cẩn Dư cũng không nói nữa, cô im lặng đổi chủ đề khác: “Bánh kem em làm có ngon không?”

“Nhưng mấy ngày nay người trong nhà đều ăn nhiều rồi. Hôm nay Lục Tư Trình ăn cũng không ít, không ngờ lại có thể nôn ra.”

“Xem ra em còn phải luyện tập nhiều hơn.”



Tưởng rằng tối nay Lục Tư Sâm muốn ở lại, Trịnh Cẩn Dư không mặn không nhạt nói chuyện với anh vài câu rồi đi tắm.

Lúc cô quay lại đã không thấy người đâu.

Xuống tầng mẹ Vu nói với cô Lục Tư Sâm và Lục Tư Trình hai người đã đi rồi.

Lục Tư Sâm lái xe đưa Lục Tư Trình đến một nơi hoang vắng không có người. Xuống xe, mặt anh vô cảm nhìn Lục Tư Trình: “Muốn cứu mẹ cậu sao?”

Lục Tư Trình không thích nghe câu này, nhíu mày hỏi ngược lại: “Không phải mẹ anh à?”

Lục Tư Sâm cười lạnh nói: “Trận hỏa hoạn hồi còn nhỏ không biết cậu còn có nhớ không?”

“Hỏa hoạn?” Khi đó Lục Tư Trình còn nhỏ tuổi, hình như có năm sáu tuổi, sớm không đã không nhớ sự việc lúc đó.

“Anh có ý gì?”

Lục Tư Sâm lấy từ trong túi một điếu thuốc, tay che gió châm lửa.

Nhiều năm như vậy trừ anh từng nói với Lê Mặc Dương chuyện này, chưa từng kể với ai.

Hôm nay đối mặt với đứa em trai cùng huyết thống duy nhất, anh suy nghĩ một lát vẫn nên nói cho đối phương biết, tránh đối phương cảm thấy mình tuyệt tình.

“Khi đó đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, mẹ cậu đứng gần tôi nhất nhưng lại lướt qua tôi đưa cậu đi. Tôi trơ mắt nhìn hai người biến mất trước mặt tôi. Cậu biết tâm trạng tôi lúc ấy thế nào không?”

Lục Tư Trình không biết chuyện này, cậu ta chỉ nhớ khi đám cháy bùng lên chỉ liều mạng khóc, liều mạng gọi mẹ, vốn không nhớ anh trai ở đâu, anh trai thế nào.

Thì ra còn có chuyện như vậy?

“Bà ta đi qua tôi, không chú ý đến việc tôi đưa tay ra. Chẳng lẽ bà ta không biết tôi có thể chết trong đấy sao?” Lục Tư Sâm hít điếu thuốc, nói tiếp.

“Từ khi bà ta đến nhà họ Lục, tôi xem bà ta như mẹ ruột, nhưng bà ta đối xử với tôi thế nào?”

“Tai nạn xe đừng nói cậu không biết, muốn tôi sai người đưa bằng chứng đến trước mặt cậu không?”

Anh đảo mắt nhìn thẳng Lục Tư Trình: “Cậu dám nghe không?”

“Cậu muốn tôi buông tha cho người đối xử với tôi như vậy à. Vậy lỡ đâu bây giờ người phải chết là tôi, người đó buông tha cho tôi không?”

Lục Tư Sâm bước từng bước đến trước mặt Lục Tư Trình, ánh mắt giống như nhiễm độc, u ám đáng sợ nhìn thẳng vào người em trai ruột trưởng thành trong sự bao bọc này: “Cậu có biết không?”

“Nếu như không phải có người nói với tôi đừng làm chuyện phạm pháp. Người phụ nữ này, tôi sẽ tự tay giết chết rồi!”

Lục Tư Trình từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy ánh mắt đáng sợ như vậy, dọa cậu ta sợ hãi run rẩy. Cậu ta đột nhiên cảm thấy mất tự nhiên, lúc này đã hoàn toàn nằm ngoài xe, vốn dĩ không còn có đường lui.

“Nhưng anh trai, chúng ta là anh em ruột thịt cùng cha khác mẹ, lớn lên em đối xử với anh thế nào?”

“Em chỉ cầu xin anh một chuyện, chỉ cần anh bỏ qua cho bà ấy, sau này chuyện gì em cũng nghe theo anh, chuyện công ty cũng bảo đảm sẽ không tham dự được không?”

Lục Tư Sâm cười nhạt: “Cậu xứng sao!”

Lục Tư Trình nhếch môi dưới, giống như ngày đầu tiên cậu ta quen biết người anh trai ruột, từ trước đến giờ trong lòng anh không coi cậu là em trai.

“Anh.”

“Đừng gọi tôi là anh.” Lục Tư Sâm lạnh lùng nói: “Hôm nay nếu không phải cậu đến tìm Cẩn Dư, khiến cô vui vẻ, ngay cả mấy điều này tôi cũng không muốn nói với cậu. Bây giờ cho cậu chết một cách rõ ràng, sau này đừng nghĩ ra mấy thứ vô dụng thế này nữa. Làm tốt tiểu thiếu gia nhà họ Lục của cậu đi, cả đời cậu không thiếu cái ăn. Nhưng cậu còn dám nói chuyện này thì đừng trách tôi độc ác!”

Lục Tư Sâm nói xong vứt điếu thuốc xuống đất, dùng chân di, sau đó một tay xách cổ áo Lục Tư Trình ném sáng một bên.

Sau đó lên xe, nổ máy rời đi.

Lục Tư Trình giống như túi rác bị vứt ở một nơi hoàng vu, tuyệt vọng nhìn xe Lục Tư Sâm đi càng ngày càng xa, cuối cùng nằm ngửa trên đất đá.

Ngay cả những mảnh đá nhọn đâm vào người, cũng không hề cảm thấy đau đớn.

Xe đi càng xa, Lục Tư Sâm nhìn người kia qua kính chiếu hậu.

Cuối cùng nỗi lòng tốt, anh ta gọi điện thoại cho Vương Tấn, để hắn đến đưa người đi.

Một tiếng sau, Vương Tấn gọi điện cho Lục Tư Sâm: “Anh Sâm, không thấy người đâu?”

Lục Tư Sâm nhíu mày.

Vương Tấn còn nói: “Em đã tìm xung quanh rồi, không có ai, nhưng thấy vài vết bánh xe, có lẽ người bị đưa đi rồi.”

Lục Tư Sâm không kiên nhẫn nói: “Vậy bỏ đi.”

Lục Tư Sâm thật sự không phải quá đáng quá!

Sáng ngày hôm sau Trịnh Cẩn Dư thức dậy trên giường lớn, tức giận mắng chửi.

Tối qua còn tưởng rằng anh nhớ mình, ai ngờ lại đến tìm em trai.

Lục Tư Trình còn giả vờ cầu cứu cô, rõ ràng quan hệ anh em người tốt hơn rồi

Trịnh Cẩn Dư càng nghĩ càng tức giận, tên đàn ông thối tha từ khi trở về nhà họ Lục, quả không biết vương pháp gì.

Sau khi ăn sáng xong, Trịnh Cẩn Dư quyết định đến thăm tên đàn ông thối tha Lục Tư Sâm.

Thật sự vốn không bận gì thì đừng lừa gạt cô.

Nếu để cô bắt được anh, không có việc gì mà lấy cớ không gặp cô thì ly hôn.

Hừ!

Trịnh Cẩn Dư làm một phần bánh kem mình thích nhất, tốn công cẩn thận gói hộp rồi bảo tài xế đưa cô đến tập đoàn Lục thị.

Cô không gọi điện thoại hẹn trước, muốn cho anh một bất ngờ.

Đương nhiên anh không chừng sẽ kinh ngạc.

Rất nhanh đã đến tập đoàn Lục thị, Trịnh Cẩn Dư mang một chiếc ô hoa nhỏ, xuống xe, xách một cái bánh kem nhanh chân bước vào tòa nhà lớn.

Ai ngờ mới vào tòa nhà, bước chân tao nhã của cô bị người ta chặn lại.

Là một cô gái mặc đồ công sở rất xinh đẹp: “Chào cô, xin hỏi cô tìm ai?”

Trịnh Cẩn Dư ngẩn người, cô chưa từng đi làm, cũng không hiểu quy định công ty, không hiểu hỏi: “Nhất định phải tìm ai sao?”

Cô gái mặc đồ công sở cười rất chuyên nghiệp: “Đương nhiên ạ.”

Trịnh Cẩn Dư suy nghĩ một lát: “Vậy là Lục Tư Sâm.”

“Lục…” Cô gái mặc đồ công sở nghẹn lại: “Tổng giám đốc Lục?”

Cô quan sát Trịnh Cẩn Dư từ trên xuống dưới, cô gái trước mặt có ngoại hình xinh đẹp, nhưng nhìn thế nào cũng chỉ là một người bình thường. Vừa mở miệng đã muốn tìm tổng tài, chuyện này cô ta không làm chủ được.

“Cô có hẹn trước không?”

“Hẹn trước?” Trịnh Cẩn Dư không biết gặp Lục Tư Sâm còn phải hẹn trước: “Vậy không hẹn trước thì không được gặp đúng không?”

Cô gái mặc đồ công sở lễ phép trả lời: “Đúng vậy.”

Thật quá đáng, chồng đi làm, thậm chí cô là vợ cũng không được gặp, thật buồn cười!

“Vậy tôi muốn gặp thì sao?”

Cô gái mặc đồ công sở không ngờ sẽ có người muốn xông vào. Cô ta biết là tổng tài nhà mình trẻ tuổi đẹp trai, rất nhiều cô gái theo đuổi, nhưng thật không ngờ có người chỉ xách một hộp quà cũng dám xông vào.

Trong mắt hiện lên vài phần khinh bỉ, giọng điệu cũng thay đổi: “Thưa cô, tôi khuyên cô vẫn nên rời đi, tiếp tục như vậy không tốt.. Lỡ như bảo vệ đến, như vậy không tốt cho thanh danh của cô phải không?”

Nếu đã không được vào, Trịnh Cẩn Dư lại cũng không làm khó cô gái tiếp tân trước mặt, cô định tìm cách khác để vào.

Vừa muốn xoay người đến ngồi ở sảnh chờ, lúc này lại nhìn thấy một người phụ nữ đi vào.

Ngoại hình xinh đẹp, khí chất mạnh mẽ, cả người mặc một bộ quần áo màu trắng thuần khiết lại tao nhã, nhưng không mất khí chất dáng vẻ người con gái thượng lưu.

Trịnh Cẩn Dư nhíu mày, đó không phải là đại minh tinh Trịnh Nguyệt Dung sao?

Thanh mai trúc mã của Lục Tư Sâm?

Cô ta đến đây làm gì?

Không phải không hẹn trước với ông Lục không được vào sao, minh tinh sao lại như vậy?

Trịnh Cẩn Dư ngồi trên ghế sô pha, xem minh tinh sẽ bị từ chối thế nào.

Đáng tiếc rất nhanh khiến cô thất vọng.

Người ta lấy gì đó đưa ra trước quầy, rồi ngang nhiên đi vào.

Trịnh Cẩn Dư không phục, cô đặt bánh kem  trên bàn nhỏ, nhanh chóng đứng dậy chạy đến trước quầy: “Cô ta có hẹn trước không?”

Giọng điệu người trực quầy không hiền lành, giải quyết việc chung nói: “Không có.”

“Vậy tại sao cô ta có thể vào?” Trịnh Cẩn Dư càng nghi ngờ.

Cô gái trực quầy: “Người ta đến thảo luận về sản phẩm.” Dừng lại, cô ta cố ý nhấn mạnh từng chữ một: “Tự mình đến.”

Trịnh Cẩn Dư: “…”

Đại minh tinh có gì đặc biệt, đại minh tinh có thể không cần hẹn trước, đây cũng quá thiên vị!

“Vậy cô ta nói chuyện với Tổng giám đốc Lục?”

Cô gái trực quầy kia không hề khách sáo: “Tất nhiên.”

Trịnh Cẩn Dư bắt đầu bắt bẻ: “Nhưng không phải cô nói không hẹn trước không thể gặp sao?”

Cô gái trực quầy: “Vậy cũng phải nhìn người ta là ai đã, minh tinh nổi tiếng như vậy. Cô tưởng rằng ai muốn gặp liền gặp được sao?”

“Người ta tự mình đến, Tổng giám đốc Lục tất nhiên sẽ tiếp đãi.”

Trịnh Cẩn Dư: “…”

Cô vẫn không chịu nổi, có lòng phải đi, lại cảm thấy không thể tính như vậy.

Cô hơi do dự một lát, lấy điện thoại từ trong túi xách gọi cho Lục Tư Sâm.

Điện thoại rất nhanh đã được nhận, cô cũng nói lời thừa thãi: “Em ở dưới tầng, anh đến đón em đi.”

Giọng Lục Tư Sâm kinh ngạc: “Em đến?”

Giọng người phụ nữ mềm mại có chút không vui: “Sao nào, không được à?”

“Được.” Bên kia nhanh chóng nói: “Anh bảo, không, anh sẽ xuống đón em, đợi anh.”

Trịnh Cẩn Dư tắt điện thoại, thong thả chậm rãi bước đến sô pha ngồi xuống, giả vờ chỉnh lại hộp bánh kem.

Cô gái trực quầy không biết Trịnh Cẩn Dư gọi điện cho ai, dù sao cũng không thể là Tổng giám đốc Lục. Lúc này cô ta đứng sau quầy, cười nhạo chờ đợi.

Rất nhanh cô gái trực quầy đã thấy một chuyện khó tin nhất chưa từng gặp qua trên đời này. Tổng tài điều hành công ty mấy trăm tỷ của bọn họ, cho dù người đến là lãnh đạo gì cũng không tự mình đến đón, lúc này lại ra tiếp một người phụ nữ bình thường.

Hơn nữa sải bước rất nhanh, bộ dạng xem ra vô cùng gấp gáp.

Đến trước mặt cô ta hình như muốn hỏi gì, tầm mắt hướng đến khu vực nghỉ ngơi, cái gì cũng chưa hỏi đã xoay người đi đến khu vực nghỉ ngơi.

Cô gái trực quầy càng ngây người.

Tối qua họp được một nửa tổng tài liền rời đi, hôm nay anh lại rời đi.

Mấy chục người trong phòng họp trố mắt nhìn nhau, cũng không biết rốt cuộc tổng tài đã làm gì.

Thậm chí còn nghi ngờ tổng tài ăn gì bị đau bụng, đi gấp vậy nhất định là đi vệ sinh.

“Lão Lý, gần đây anh đi với Tổng giám đốc Lục, anh nói xem Tổng giám đốc Lục rốt cuộc đã làm gì?”

Người được gọi là lão Lý: “Tôi đoán Tổng giám đốc Lục mấy ngày nay thức đêm quá nhiều, cơ thể không tốt.”

Ha ha ha ha…

Trong phòng người thì thoải mái, người lại có ý tứ không rõ ràng, người lại cười mờ ám.

Khu nghỉ ngơi dưới tầng.

Lục Tư Sâm ngồi cạnh Trịnh Cẩn Dư, nhìn hộp quà nhỏ trên bàn, ánh mắt tràn đầy ý cười thỏa mãn: “Cho anh à?”

Trịnh Cẩn Dư ôm cánh tay, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó giống như đang rất tức giận: “Anh cảm thấy sao?”

Lục Tư Sâm nhìn kỹ hộp quà: “Bánh kem à?”

Trịnh Cẩn Dư: “Không thích?”

“Sao có thể chứ.” Tối hôm qua Lục Tư Sâm ăn chưa đủ, nếu không phải Trịnh Cẩn Dư cản lại, anh còn có thể ăn hết mấy miếng nữa: “Đương nhiên thích, chỉ cần là em làm, anh đều thích.”

“Thật sao?” Sắc mặt của Trịnh Cẩn Dư dịu dàng hơn nhiều, trong lòng cảm giác ngọt ngào từ từ dâng lên.

Lục Tư Sâm gật đầu, đứng dậy vừa xách bánh ngọt, vừa kéo tay cô: “Đi, đi lên tầng rồi nói.”

Thấy Lục Tư Sâm nhiệt tình như vậy, không coi cô là người ngoài, lúc này cả người vui vẻ, nguôi giận đi theo anh lên tầng.

Lúc đi ngang qua quầy trực, Lục Tư Sâm giống như nhớ ra chuyện gì đó nói: “Sau này vợ tôi đến thăm, chú ý chút.”

Vợ?

Tròng mắt của cô gái trực quầy suýt rơi ra ngoài, cô ngây ngốc nhìn hai người, đến khi bọn họ vào thang máy mới phản ứng lại.

Lập tức phát tin cứu trợ ở trong nhóm: Đắc tội bà chủ, tôi còn có thể sống sao?

Trả lời 1: Không.

Trả lời 2: Không.

Trả lời 3: Không.

Trả lời 1006: Không.

Trực quầy tuyệt vọng: Vậy tôi còn nữa chọn nào đâu.

Trịnh Cẩn Dư là lần đầu tiên đến công ty của Lục Tư Sâm, sang trọng hơn công ty nhà họ Trịnh bọn họ.

Nhìn mọi thứ một chút, tất cả đều rất tốt.

“Đây chính là chỗ bình thường anh làm việc?”

Lục Tư Sâm gật đầu: “Đúng vậy.”

Trịnh Cẩn Dư: “Vậy rất có khí chất.”

Lục Tư Sâm: “Hay là em cảm nhận một chút đi?”

Trịnh Cẩn Dư lắc đầu: “Không cần, em còn không làm đủ bánh kem đâu.”

Lục Tư Sâm đưa cô đến phòng làm việc của tổng tài, bảo người pha cho cô một lý cà phê.

Trịnh Cẩn Dư ôm ly cà phê hình con thỏ nhỏ, đứng cửa sổ sát đất, nhìn phong cảnh bên ngoài nói: “Lần trước Triệu Lỵ Lỵ cho em chút cà phê phân chồn, em cảm thấy uống rất ngon, chỗ anh có không?”

“Em thích à?” Lục Tư Sâm dựa vào lan can, cúi đầu nhìn vào mắt Trịnh Cẩn Dư.

Trịnh Cẩn Dư gật đầu: “Em thích.”

Chỗ Lục Tư Sâm không có, dù sao Lê Mặc Dương kia cái gì cũng có, anh lập tức gọi trợ lý vào: “Đi hỏi xem Lê tổng còn chút cà phê chồn nào không, còn bao nhiêu đưa bấy nhiêu.”

Trong lòng trợ lý buồn bực nói: “Sao người có tiền đều thích thứ này vậy?”

“Nhà cô ấy có cả phân chồn, nếu Tổng giám đốc Lục cần, ngay cả chồng đều có thể tặng anh.”

Trịnh Cẩn Dư tất nhiên không biết đối phương nghĩ gì, cô chỉ nhớ chuyện Trịnh Nguyệt Dung đến, vòng vo hỏi: “Hôm nay không có ai đến tìm anh à?”

“Người nào?” Lục Tư Sâm không biết cô nói ai.

Mỗi người đến phòng làm việc rất nhiều, phần lớn đều bị trợ lý ngăn lại, đương nhiên cũng có nhu cầu gặp mặt nói chuyện.

Nhưng chắc hẳn cô không cảm thấy hứng thú mới đúng chứ.

Biểu cảm này của Lục Tư Sâm ở trong lòng là Trịnh Cẩn Dư giả vờ không rõ: “Không có người phụ nữ nào?”

“Phụ nữ?” Lục Tư Sâm suy nghĩ một lúc, thật sự nhớ ra một người: “Buổi sáng Tôn tôn ở bên đồ điện Hoa Dương đến là một bà dì hơn năm mươi tuổi, em có ý gì với bà ấy?”

“Anh…” Trịnh Cẩn Dư nổi giận.

Lục Tư Sâm nhìn sự tức giận của cô không đúng, vội vàng mở hộp: “Sáng anh chưa ăn, anh ăn thử bánh kem nhé.”

Trịnh Cẩn Dư nhìn anh thích ăn, quên luôn chuyện vừa rồi, đi theo anh ta đến khu nghỉ ngơi.

Có một số việc không phải bạn muốn tránh là tránh được.

Lục Tư Sâm mới vừa ngồi xuống, trợ lý đã đến báo cáo: “Tổng giám đốc Lục.”

Lục Tư Sâm lấy chiếc bánh kem xinh đẹp tinh xảo ra, ngước mắt liếc nhìn: “Chuyện gì?”

Trợ lý nhìn bánh kem Tổng giám đốc Lục, thèm thuồng nuốt nước bọt: “Cái đó cô Trịnh nói chuyện thảo luận sản phẩm muốn tự mình nói với anh, nếu không…”

Lục Tư Sâm nhíu mày lại: “Nếu không như thế nào?”

Trợ lý: “Cô ấy không nói chuyện.”

Cô Trịnh trong miệng trợ lý tất nhiên là Trịnh Nguyệt Dung, Trịnh Cẩn Dư liếc nhìn Lục Tư Sâm, muốn xem xem tên đàn ông thối tha này cuối cùng sẽ làm gì.